Người dịch: Tài Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Ba đại Quân Vương dẫn dắt ngàn vạn Cổ Tộc vây quét Võ Đế Tông, chúng ta có đi hỗ trợ không?
Một trưởng lão của tông môn nào đó lên tiếng hỏi.
- Liệt Dương trưởng lão, ta biết ngươi cùng một trưởng lão trong Võ Đế Tông có giao hảo, thế nhưng ngươi phải hiểu được, lần này không phải chuyện nhỏ, ba đại Quân Vương cùng xuất hiện, dù chúng ta dốc toàn lực trợ giúp, kết cục cuối cùng, chỉ có một.
Liệt Dương trưởng lão nghe thấy những lời ấy, trong lòng thương cảm, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.
- Tông chủ, những tông môn khác cũng sẽ hỗ trợ.
- Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi lui ra đi.
Tông chủ không nói thêm gì nữa, khoát tay áo một cái, cho lui ra.
Tông môn của chủng tộc các giới đều đã ăn qua thiệt thòi, cho nên bọn họ đều không muốn trợ giúp. Đã từng có tông môn không nhịn được sự hung ác của Cổ Tộc, xuất chinh trợ giúp, thế nhưng cuối cùng phát hiện, tông môn tiếp viện đã ít, lại càng ít.
Mỗi một người đều vì tự vệ mà chỉ đứng nhìn.
Không bao lâu sau, một tên đệ tử hốt hoảng chạy vào.
- Tông chủ, không xong rồi, Liệt Dương trưởng lão đã rời tông môn.
- Aiii.
Tông chủ lắc đầu, hiển nhiên cũng rất bất đắc dĩ.
Đây là chuyện thường ở Cổ Thánh Giới, coi như đi hỗ trợ, cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.
Nhưng lần này, không giống như những lần đước, ba đại Quân Vương cùng thảo phạt Võ Đế Tông, trong tay bọn họ còn nắm giữ ngàn vạn đại quân Cổ Tộc, thì ai có thể ngăn cản chứ.
Tuy sinh linh chủng tộc các giới rất nhiều, nhưng so sánh với Cổ Tộc thì khác nhau một trời một vực.
Cổ Tộc được thiên ý che chở, khó có thể đối kháng lại được.
Vả lại Võ Đế Tông phát ra “Phá giới truyền âm pháp” nhưng phạm vi thật sự quá nhỏ, cho nên có nhiều tông môn không phát hiện được.
...
Võ Đế Tông.
Lúc này, một pho tượng trong toà hoang phế đang nghiêng ngả sắp sụp, bám đầy tro tàn, nhưng pho tượng này chính là tượng trưng cho Võ Đế Tông.
Mà Võ Đế Tông ở nơi sâu nhất trong pho tượng kia.
Ngàn năm trôi qua, Võ Đế Tông phát triển rất nhanh, nhưng trong mắt bọn họ, Cổ Tộc vẫn là nhân vật mạnh mẽ, nên bọn họ vẫn luôn lánh đời không ra.
Bên ngoài pho tượng kia, một mảnh hư không đen kịt, phóng tầm mắt nhìn thấy khắp đều là Cổ Tộc, khiến cho chủng tộc các giới run lẩy bẩy, nội tâm cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhiều Cổ Tộc như vậy, nếu như cùng tiến lên, thì bên trong Cổ Thánh Giới có ai có thể chống đỡ được.
Đại quân Cổ Tộc mênh mông, ba cái bảo tọa lơ lửng ở kia đều có người ngồi.
- Pho tượng của Võ Đế Tông ngược lại không tệ, có thể ẩn giấu hư không lâu như vậy, lần này ta xem bọn họ có thể chạy trốn nữa không.
Thân hình Tề Quân Vương to lớn, hai mắt âm lãnh, trong lúc mở miệng, hàn mang bắn ra bốn phía, phảng phất như bên trong đất trời này, tất cả sinh tử của mọi sinh linh, đều bị hắn nắm giữ.
- Chí Cao đại nhân có lệnh, nhất định phải mang pho tượng của Võ Đế Tông về, cho nên đối với Uy Quân Vương ngươi, mới nhậm chức không lâu, đây là nhiệm vụ thứ nhất của ngươi đấy, đợi lát nữa, ngươi phải biểu hiện tốt một chút mới được.
Chấn Quân Vương nhìn Uy Quân Vương bên cạnh, cười yếu ớt nói.
Chỉ là trong nụ cười này, ẩn chứa một tia khinh thường.
Trong mắt của Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương, cái tên Uy Quân Vương mới nhậm chức này hoàn toàn do Chí Cao đại nhân một tay đề bạt.
Một con tép riu giống như binh sĩ Cổ Tộc, được Chí Cao đại nhân khen ngợi mới có địa vị cao như thế, nhưng dưới cái nhìn của bọn họ, Uy Quân Vương này chỉ là một quân cờ trong tay Chí Cao đại nhân mà thôi.
Uy Quân Vương không nói gì, không phải hắn không muốn nói, mà là bên cạnh hắn có Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương, khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Hắn biết địa vị của mình, ban đầu chỉ là một binh sĩ Cổ Tộc không có thực lực, nhưng bởi vì Chí Cao đại nhân nhất thời hứng thú, cho nên giúp hắn có được thực lực mạnh mẽ, rồi ban hắn chức vị Uy Quân Vương.
Bất quá, trong lòng Uy Quân Vương vô cùng hung tàn, hắn nhất định phải bò đến địa vị cao nhất, để tất cả Cổ Tộc đều phải sợ hắn.
Bây giờ Chí Cao đại nhân ra nhiệm vụ như thế, bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành.
Trong chớp mắt, Uy Quân Vương đứng lên, bàn tay khổng lồ mở ra, một luồng lực lượng bàng bạc chợt bộc phát, hư không không ngừng sụp đổ, pho tượng Võ Đế kia không ngừng lắc lư chuyển động.
Một lực hút cường đại không ngừng vận chuyển, như muốn kéo những thứ ẩn giấu trong pho tượng Võ Đế Tông ra ngoài.
Lúc này, bên trong Võ Đế Tông, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều vô cùng lo lắng.
- Những tông môn khác có đến giúp đỡ không?
Một tên trưởng lão gấp gáp hỏi.
- Không có.
Một trưởng lão khác cũng đang đợi những tông môn kia đến tiếp viện, vào lúc này, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lần này là đại nạn, cũng là đại họa, nói không chừng từ nay về sau sẽ không còn Võ Đế Tông nữa.
- Thôi, thôi, trong số mệnh đã ghi chúng ta phải gặp tai nạn này rồi.
Võ Đế Tông tông chủ cảm thán.
- Chúng ta nguyện cùng sống cùng chết với tông môn, thề giết sạch bọn Cổ Tộc.
Ngoài đại điện, tất cả các đệ tử đều đứng ở đó, từng người từng người khí tức mười phần, bọn họ biết bên ngoài kinh khủng cỡ nào, nhưng bây giờ, sợ hãi cũng vô dụng, đến nước này rồi chỉ có thể liều một phen mới có vọng sống sót.
Tông chủ Võ Đế Tông nhìn các đệ tử, trong lòng cảm thán, trận chiến hôm nay, sẽ vô cùng thê thảm.
- Tông chủ, tông chủ Vân Tông đến rồi.
Vừa lúc đó, một ánh hào quang loé lên, mấy trăm đạo bóng người trong nháy mắt lơ lửng giữa hư không.
- Võ Hà huynh, Vân Tông ta đến đây trợ trận.
Lúc Vân Tông chủ biết Võ Đế Tông bị Cổ Tộc vây khốn, không chút do dự, lập tức mang theo một vài trưởng lão, nhanh chóng chạy tới.
- Đa tạ Vân tông chủ.
Võ Hà nhìn Vân Tông chủ, vẻ mặt cảm kích, ôm quyền nói.
Vân Tông chủ đến, trong lòng Võ Hà dâng lên một chút hy vọng.
Tu vi của Vân Tông chủ là cảnh giới Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan, có thực lực tương đương với Tề Quân Vương và Chấn Quân Vương, cho nên có thể ngăn cản một tên.
Lần này, Vân Tông chủ đến đây, tổng cộng dẫn theo mười vị trưởng lão, bất quá Mộng Hằng Thiên không đến, mà ở lại Vân Tông chủ trì đại cuộc.
- Chủng tộc các giới vốn là người một nhà, cho nên Võ Đế Tông gặp nạn, Vân Tông ta sao có thể đứng nhìn, chỉ là lần này, Cổ Tộc hùng hổ, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Vân Tông chủ cảm thán nói.
Mà ngay lúc này, Võ Đế Tông đột nhiên lắc lư, một sức hút cường đại từ bên ngoài xông vào.
- Không nghĩ tới Uy Quân Vương đã động thủ.
Sắc mặt Vân Tông chủ ngưng lại, một chưởng vỗ ra, đánh tan lực hút này.
Bên ngoài, Uy Quân Vương phát hiện, một nguồn sức mạnh truyền đến, liên tục ra chưởng, đập tan chiêu thức của mình.
- Uy Quân Vương, xem ra cao thủ của Võ Đế Tông đến rồi.
Chấn Quân Vương cười lớn một tiếng, không để ý đến sắc mặt có bao nhiêu khó khăn của Uy Quân Vương, năm ngón tay tạo thành trảo, nắm bắt vạn vật.
Trong cơ thể một viên Thiên Địa Thần Đan phát ra sức mạnh to lớn.
- Đi ra cho ta.
Dưới cỗ lực lượng cường đại, Võ Đế Tông đột nhiên bị kéo ra ngoài.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Vân Tông chủ, xem ra Vân Tông chủ tự nhận Vân Tông an toàn, cho nên lại dám đi khiêu khích Cổ Tộc.
Chấn Quân Vương liếc mắt xuyên qua Võ Đế Tông, nhìn bóng người ở ngoài, âm trầm cười.
- Chấn Quân Vương, dạo này có khoẻ không?
Vân Tông chủ nhìn thấy Chấn Quân Vương, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Đối với Vân Tông chủ mà nói, nếu như giao thủ, thắng bại năm mươi: năm mươi.