Người dịch: Minh Thư Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Chấn Quân Vương không nghĩ đến cái tên Nhân tộc này có thực lực mạnh mẽ như vậy, đặc biệt là về phương diện pháp lực, càng khổng lồ liên miên không ngớt, mỗi một kích đều ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.
Dù là hắn cũng không dám nói có thể áp chế đối phương ở phương diện này.
Nhưng nếu như muốn giết hắn, không phải dễ dàng như vậy.
Để Chấn Quân Vương kinh ngạc chính là, thủ pháp của thằng này quá nhiều, không biết tận cùng, chỉ một cước bình thường lại có uy lực như vậy.
Một cước có thể khiến đối phương mất sức chiến đấu, thần kỹ bực này, coi như Chí Cao đại nhân cũng không có.
Huyết Hải Ma Công như một con quái vật khát máu to lớn vậy, không ngừng hấp thu tinh huyết của Chấn Quân Vương.
- Ngươi, tên súc sinh này!
Chấn Quân Vương phát hiện tinh huyết của mình liên tục bị đối phương rút lấy, nhưng mình lại không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Huyết Hải Ma Công đã lâu không có tiến cấp, bây giờ tích lũy đầy đủ chính là thời điểm để biến hóa.
“Keng, chúc mừng Huyết Hải Ma Công, kinh nghiệm tăng cường 100000.”
“Keng, chúc mừng Huyết Hải Ma Công, kinh nghiệm tăng cường 100000.”
...
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên liên tục, Lâm Phàm cảm thụ được Huyết Hải Ma Công không ngừng mạnh mẽ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Chấn Quân Vương là cường giả Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan, mỗi một giọt tinh huyết đều là bảo bối cực kỳ quý giá, không giống như tên Uy Quân Vương kia được bí pháp mạnh mẽ tăng lên.
Nếu như Thần Thiên Vị tầng một pháp lực cảnh có thể luyện hoá một giọt tinh huyết này thì trong nháy mắt sẽ tiến nhập Lĩnh Vực cảnh.
Đây là phương pháp một bước lên trời.
Ong ong!
Đúng lúc này,, Lâm Phàm phát hiện, Động có biến hóa, trong Động Thiên bát ngát kia có một Huyết Hải mênh mông vô bờ không ngừng hình thành.
Trong biển máu ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ, mỗi giọt máu tươi đều có sức mạnh huỷ diệt.
“Keng, chúc mừng Huyết Hải Ma Công, thăng cấp.”
“Keng, Huyết Hải Ma Công, tầng mười.”
“Keng, Huyết Hải bất diệt, thân ta bất diệt.”
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt, thì thào.
- Không nghĩ đến sẽ luyện hóa ra cả một Huyết Hải.
Tới lúc này, thân thể Chấn Quân Vương vì mất đi toàn bộ tinh huyết nên khô quắt lại, trong cơ thể, một tia pháp lực cũng không có.
- Huyết Hải Ma Công ngày càng khó thăng cấp, giết nhiều Cổ Tộc như vậy mà giờ mới thăng cấp, cái này tốn máu quá.
Lâm Phàm từ hạ giới phi thăng lên Cổ Thánh Giới, một đường chém giết không biết bao nhiêu Cổ Tộc, đến bây giờ mới khiến Huyết Hải Ma Công đang thiếu hụt kinh nghiệm được bổ sung tăng lên tầng thứ mười.
- Huyết Hải quá mức âm trầm.
Lâm Phàm búng ngón tay một cái, một đám lửa nhẹ nhàng phiêu phù trong Động Thiên, sau đó đi vào biển máu.
Ầm!
Trong chớp mắt Huyết Hải bạo động khí tức âm u vô biên voi tận không ngừng bốc hơi, cuối cùng tiêu tan.
“Keng, công kích chém giết Chấn Quân Vương Thần Thiên Vị tầng tám.”
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 800000.”
...
- Chấn Quân Vương chết rồi.
- Ba đại Quân Vương Cổ Tộc đã chết, chúng ta được cứu rồi.
Thời khắc mọi người trong Võ Đế Tông nhìn thấy Chấn Quân Vương biến thành tro bụi, từng người từng người vui mừng ra mặt.
Trước kia khi đại quân Cổ Tộc kéo đến, bọn họ bị doạ sợ đến nổi không biết làm gì, nhưng tình huống hiện giờ xảy ra biến hoá làm bọn họ không thích ứng kịp.
- Ha ha lấy được rồi, Thanh Minh Cổ Chung là của ta.
Vừa lúc đó trong hư không truyền đến một tràng tiếng cười.
- Tà Minh Điện Chủ, đây là do bản Hoàng lấy được, như vậy nó thuộc về bản Hoàng.
Hồ Hoàng mừng rỡ cười lớn, trải qua một phen tranh đấu, sau cùng bảo bối này bị hắn khống chế.
Ngay cả khí linh trong đó cũng bị Hồ Hoàng trấn áp.
Sắc mặt Tà Minh Điện Chủ âm trầm, cực kỳ khó coi, hắn chỉ thiếu một chút, còn kém một tí tẹo nữa thôi là đoạt được.
- Cái này không thuộc về ngươi, mà nó là của ta.
Lâm Phàm nhìn hai người trong hư không cười nói.
Thanh âm này vang lên đánh thức hai tên đang ảo tưởng.
Đặc biệt, khi bọn họ nhìn thấy Chấn Quân Vương bị tên này chém giết, vẻ mặt càng biến sắc.
Hồ Hoàng ổn định tâm thần nói.
- Bảo bối này đã là của bản Hoàng, các ngươi đừng mơ tưởng nữa.
Thân hình Hồ Hoàng hơi động rồi tiến vào hư không, đối với Hồ Hoàng hiện giờ, lúc này không chạy thì đến khi nào.
Lâm Phàm lắc đầu nhìn tên ngốc kia làm trò.
Quả nhiên không bao lâu sau, âm thanh kinh ngạc truyền đến.
- Nơi này bị phong tỏa không ra được, đáng chết!
Thân ảnh Hồ Hoàng lần nữa xuất hiện, chỉ là lần này sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tà Minh Điện Chủ nghe lời này sắc mặt biến đổi, cảm thấy có gì đó không ổn.
- Chủ nhân.
Tám đại cường giả sau khi giết sạch ngàn vạn đại quân Cổ Tộc quay trở lại đứng sau lưng Lâm Phàm.
- Chạy, tiếp tục chạy đi, sao không chạy nữa?
Lâm Phàm trôi nổi trong hư không, lạnh nhạt nói.
- Nhân tộc Đại Đế, ngươi thật muốn đuổi cùng giết tận sao?
Hồ Hoàng ngưng mắt nhìn Lâm Phàm, không phải hắn sợ Lâm Phàm mà sợ sệt tám lão đầu sau lưng hắn.
Khí tức của bọn họ rất cường hãn, nếu như động thủ, chỉ sợ sẽ bị thuấn sát trong nháy mắt.
- Vân Tông chủ, chuyện này không có quan hệ gì với ta hãy để ta đi đi.
Tà Minh Điện Chủ nhìn Vân Tông chủ, nói.
Hắn biết Nhân tộc Đại Đế này là một người điên, cả Quân Vương Cổ Tộc cũng dám giết, đương nhiên không để bọn họ vào mắt.
Thế nhưng, nếu để Vân Tông chủ mở miệng vậy thì có thể có một chút hi vọng sống sót.
- Các ngươi có phải
mất trí hay không, sinh tử của các ngươi nằm trong tay bản Đế, có quan hệ gì với Vân Tông chủ chứ. Lâm Phàm cười nói.
Đối với kế vặt của Tà Minh Điện Chủ sao hắn có thể không biết.
- Ngươi...
Tà Minh Điện Chủ thấy Nhân tộc Đại Đế dám mắng hắn, sắc mặt giận dữ, nhưng lại ẩn giấu trong nháy mắt.
- Nhân tộc Đại Đế, ngươi muốn thế nào?
Tà Minh Điện Chủ nói.
- Ngươi không nên hỏi ta muốn thế nào, con trai của ngươi bị Chí Cao giết chết ngươi lại tìm ta báo thù, ngươi còn hỏi ta định làm thế nào, chẳng lẽ ngươi bị váng đầu? Lâm Phàm cười nói.
- Ta không báo thù nữa.
Tà Minh Điện Chủ vì cái mạng nhỏ của mình nên chuyện kia không tính toán nữa.
Thế nhưng, chỉ cần hắn có thể thoát ra ngoài, nhất định sẽ đuổi giết tiểu súc sinh này.
- Ha ha.
Lâm Phàm nở nụ cười sau đó xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Hồ Hoàng.
- Hồ Hoàng đưa Thanh Minh Cổ Chung ra đây.
Hồ Hoàng nhìn Lâm Phàm, trong lòng vạn phần không muốn, vẻ mặt do dự, bảo bối cứ như vậy chắp tay trao người, trong lòng hắn không phục.
- Nhân tộc Đại Đế, bản Hoàng đồng ý lấy đồ vật ra để trao đổi. Hồ Hoàng nghĩ hồi lâu trả lời.
- Tiên sư nó, đã cho thể diện còn không biết, lại dám trả giá, lên cho ta, đánh tàn phế hai người này sau đó xách bọn chúng đến đây.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều.
Nếu tự mình động thủ thì có chút phiền phức, nhưng để đám lão quái sau lưng ra tay thì lại khác.
- Vâng, chủ nhân.
Tám lão đầu gật đầu, xông về Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng.
- Nhân tộc Đại Đế, ngươi chớ quá mức.
Sắc mặt hai người đại biện, thốt lên.
Không bao lâu sau, hai người như hai con chó chết bị tám lão đầu ném trước mặt Lâm Phàm.
- Thật mạnh...
Vân Tông chủ thấy cảnh này, tâm thần rung động.
Hắn không biết tám lão đầu mạnh thế nào, nhưng giờ hắn đã hiểu, bọn họ là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị hàng thật giá thật.
Hai người Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng liên thủ cũng không địch lại.
Lâm Phàm vuốt vuốt cổ chung trong tay, sau đó thu vào túi trữ vật.
- Nhân tộc Đại Đế, đừng có giết ta, van cầu ngươi thả ta ra, tha cho ta lần này đi. Tà Minh Điện Chủ hoảng sợ van xin.
Hắn không nghĩ đến tám lão đầu này lại mạnh như vậy, vừa xuất thủ đã chế phục hai người họ, cả một chút phản kháng cũng không có.
...
Lâm Phàm sao có thể bỏ qua cho hai người này, bất quá, cùng lúc đó thần sắc Lâm Phàm cứng lại, chỉ thấy trong hư không có một bàn tay khổng lồ giơ lên cao rồi xoạch một cái, xé rách cấm chế hắn bày ra.
Theo sau đó là tiếng nổ ầm ầm.
- Nhân tộc Đại Đế, việc này là do Tà Minh sai hãy cho bản tôn chút mặt mũi, thả hắn đi.
Vừa lúc đó, lại có một âm thanh từ trong hư không truyền đến.
- Nhân tộc Đại Đế, ta là lão tổ Hồ tộc, xin cho ta chút thể diện, việc của cháu ta đến đây là kết thúc đi.