Người dịch: Minh Thư Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Tên Huyết Mang Ma Tôn kia chạy nhanh thật.
Lâm Phàm theo sát hắn không ngừng nghỉ, chỉ cần chém thêm một đao nữa sẽ giết chết Huyết Mang Ma Tôn hoàn toàn rồi. Hắn sao can tâm để Huyết Mang Ma Tôn chạy mất.
-Huyết Mang Ma Tôn không hổ là Ma Tôn. Cho dù một giọt máu, cũng có thể chạy nhanh như vậy, bần tăng thật sự chấn kinh rồi.
Thích Già Tôn giả cảm thán nói rằng, trên mặt cũng lộ vẻ kính nể.
-Bất luận người nào, thời khắc nguy cấp tới tính mạng đều có thể bùng nổ lực lượng cường đại vô cùng. Huyết Mang Ma Tôn chính là một ví dụ điển hình cho trường hợp này.
-Con lừa trọc, ngươi cảm thán cái rắm gì?
-Thí chủ, bần tăng chỉ hơi cảm thán một chút mà thôi.
Thích Già Tôn giả bất đắc dĩ nói.
-Huyết Mang Ma Tôn chỉ chém gió là giỏi, nếu để bản Đế bắt được thì ngươi sẽ rất thê thảm. Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo.
Lâm Phàm giờ khắc này đã xuất toàn bộ sức lực, thế nhưng giữa hắn và Huyết Mang Ma Tôn vẫn có một khoảng cách nhất định.
-Hai tên súc sinh kia, bản tôn sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu. Hãy đợi đấy!
Giờ đây, Huyết Mang Ma Tôn bùng lên một cơn giận dữ. Đúng là khóc không ra nước mắt, hắn không nghĩ rằng chính mình lại có một ngày bị hai con kiến hôi làm ra thế này. Nếu như không phải tự thể nghiệm, coi như đánh chết hắn, hắn cũng không tin.
-Không bỏ qua cho chúng ta ư. Ngươi có ngon thì dừng lại, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.
Lâm Phàm lập tức hô lớn.
Lâm Phàm vạn phần bất đắc dĩ, Huyết Mang Ma Tôn chỉ một lòng muốn chạy trốn. Căn bản không có dự định cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp.
-Đáng ghét, các ngươi hãy chờ đấy cho bản tôn. Thù này không báo, không phải là Huyết Mang Ma Tôn.
Huyết Mang Ma Tôn cũng không muốn nói nhiều.
-Huyết Mang thi chủ, thượng thiên có đức hiếu sinh. Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Bần tăng xin thề, tuyệt đối sẽ không giết ngươi đâu.
Thích Già Tôn giả rất muốn độ hóa Huyết Mang Ma Tôn. Dù bây giờ hắn chỉ là một giọt máu, thế nhưng chỉ cần tăng thêm chút sức mạnh, vẫn có thể biến về nguyên dạng. Khi đó độ hóa hắn, lấy tu vi của Huyết Mang Ma Tôn, khẳng định sẽ cung cấp một lượng lớn tín ngưỡng chi lực.
-Con lừa trọc, ngươi câm miệng cho bản tôn. Chờ ngày bản tôn khôi phục thực lực, thì ngày đó là ngày Phật môn của ngươi diệt vong.
Huyết Mang Ma Tôn nổi giận mắng, đối với lời nói của con lừa trọc kia, một chữ đều không tin. Theo ý của hắn, thì đám người Phật môn đều là hạng người ra vẻ đạo mạo.
-Mẹ kiếp, cái tên ngu ngốc nhà ngươi. Bần tăng cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ. Hôm nay bần tăng quyết tâm muốn độ hóa ngươi. Lâm thí chủ, đợi lát nữa bắt được cái tên kia, xin nhờ thí chủ giao hắn cho bần tăng, trong lòng của bần tăng thật sự không thể nguôi cơn giận này.
Thích Già Tôn giả nói.
-Nói láo, trong lòng ngươi bất an, thì có quan hệ gì với bản Đế. Vì để đánh bại Huyết Mang Ma Tôn, Bản Đế đã phải thiêu đốt mấy trăm triệu Thánh Dương Đan. Nếu như không giết hắn, thì vốn của bản Đế sao có thể thu về. Cái con lừa trọc nhà ngươi, nếu như muốn cùng bản Đế cướp người, thì bản Đế bản sẽ cho ngươi mang theo hai cái bánh bao bự đó suốt đời.
Lâm Phàm sao lại không biết suy nghĩ trong lòng của con lừa trọc, sao có khả năng cho hắn toại nguyện.
-Thí chủ, Phật môn luôn có một trái tim khoan dung. Nếu thí chủ đã muốn, thì bần tăng tự nhiên muốn giúp thí chủ thành đạt tâm nguyện. Vậy Huyết Mang Ma Tôn kia, giao cho thí chủ.
Thích Già Tôn giả có chút khó chịu, thế nhưng cũng không dám chống lại Lâm Phàm. Nếu như hắn không biến bộ ngực của mình về như cũ, sau này làm sao nhìn mặt mọi người.
-Con lừa trọc, ngươi thật sự quá bỉ ổi, bất quá ta cũng không nhiều lời với ngươi. Bản Đế tăng tốc đây.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với tên, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai.
-Huyết Mang Ma Tôn, lần này ngươi trốn không thoát đâu.
Lần này, Lâm Phàm đã xuất ra đại huyết. Toàn bộ Thánh Dương Đan đều tiêu hao sạch sẽ, nếu không chém tên Huyết Mang Ma Tôn này, thiệt thòi lớn rồi. Huyết Mang Ma Tôn lại đau đầu một hồi, y vô cùng kinh hãi. Hắn không ngờ tên Nhân tộc Đại Đế lại có tốc độ nhanh như vậy. Trong nháy mắt, huyết quang chấn động mạnh, tốc độ so với lúc trước lại nhanh hơn không ít.
Trong lòng Huyết Mang Ma Tôn đau xót từng cơn. Lần này, nếu trốn thành công, muốn khôi phục tu vi thời kỳ đã phong cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian nữa! Trước đây, hắn bị ba vị Tôn Phật trấn áp. Trải qua ngàn năm mới khôi phục một phần mười thực lực. Mà lần này, sợ không tốn mấy vạn năm, đừng mơ khôi phục như cũ.
Ta Hận a!
Sự thù hận tràn ngập trong lòng Huyết Mang Ma Tôn, nhưng hắn lại không thể làm gì.
-Thí chủ, cẩn thận.
Vừa lúc đó, Thích Già Tôn giả đột nhiên gào to một tiếng. Chỉ thấy từ phương xa, đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, cái bàn tay này dường như là Thượng Thương Chi Thủ, có thể bắt lấy vạn vật. Toàn bộ thiên địa, tựa như đều bị bàn tay khổng lồ kia nắm lấy.
Lạch cạch!
Huyết Mang Ma Tôn bị này cái bàn tay khổng lồ kia bắt giữ, hắn căn bản không có bất kỳ sức phản kháng gì.
-Thứ quái gì vậy?
Lâm Phàm ngừng lại, trong lòng kinh hãi tột độ. Không biết bàn tay khổng lồ kia là của ai.
-A! Thả bản tôn ra, bản tôn chính là Huyết Mang Ma Tôn.
Huyết Mang Ma Tôn bị bàn tay kia bắt, bất kể giãy dụa như thế nào, không thể thoát ra được.
-Thí chủ, đây là tình huống gì?
Thích Già Tôn giả nhìn một màn trước mắt, trong lòng khiếp sợ, cũng có chút nghi hoặc.
-Ngươi ngốc à, còn không tự thấy sao. Hiển nhiên là có người muốn cướp thành quả của chúng ta. Huyết Mang Ma Tôn bị chúng ta đánh thành một giọt máu tươi, mà bàn tay khổng lồ kia, lại nhân cơ hội cướp đoạt, thật sự đê tiện.
Lâm Phàm trong lòng có chút khó chịu, công sức bọn lão tử đánh cả nửa ngày trời, lại bị người cướp mất.
-Không nghĩ tới Huyết Mang Ma Tôn hung uy cái thế lại có kết cục như hôm nay, quả thật thế sự xoay vần, báo ứng xác đáng.
Trong hư không, một bóng người đột nhiên đi ra. Trên người đạo thân ảnh kia chỉ mặc một cái áo vải xám, dáng dấp thẳng tắp, có mấy phần tiên phong đạo cốt.
-Tại hạ Phong Khinh Tử, xin chào hai vị.
Lão đầu râu trắng kia, có khuôn mặt hài hòa, lạnh nhạt nói.
-Cái gì! Dĩ nhiên lại là hắn.
Thích Già Tôn giả nghe được cái tên này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
-Con lừa trọc, ngươi biết hắn?
Lâm Phàm thấy vẻ mặt của Thích Già Tôn giả, có chút tò mò hỏi.
-Ân, hắn chính là cao nhân có đại danh đỉnh đỉnh ở Cổ Thánh Giới, rất nhiều thiên kiêu đều đã từng nhận được chỉ điểm của Phong Khinh Tử, có thể nói hắn là thiên kiêu chi sư.
Trong mắt Thích Già Tôn giả lập loè tinh quang, nếu có thể được chỉ điểm một phen, vậy xem như kiếm bộn rồi.
-Mịa nó, tên tuổi lớn như vậy. Sao ta nghe qua ta.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn lão đầu trước mắt, không nghĩ tới, lão đầu nhìn qua bình thường này, lại nổi tiếng như vậy.
-Hết thảy đều là hư danh, xem ra vị tiểu tăng của Phật tộc này biết lão phu.
Trên mặt của Phong Khinh Tử lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng hơi đắc ý. Cây cần vỏ, người cần thể diện, đặc biệt là sau khi thấy vẻ ngưỡng mộ của hậu bối đối với mình. Dù Phong Khinh Tử có tu vi cao thâm, cũng không nhịn được tự hào.
-Bần tăng Thích Già, xin ra mắt Phong Khinh Tử tiền bối.
Tâm tư Lâm Phàm bắt đầu chuyển động, xem ra tình huống hiện tại, cần phải suy nghĩ lại.
-Con lừa trọc, ngươi nói cái tên này, có thể chỉ điểm chúng ta hay không?
Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.
-Tám chín phần mười là có, địa phương Phong Khinh mà Tử tiền bối xuất hiện, đều sẽ có thiên kiêu chịu sự chỉ điểm của ngài ấy. Xem ra Thích Già ta đây quả thật là thiên kiêu của Phật tộc. Lại được Phong Khinh Tử tiền bối quan tâm.
Thích Già Tôn giả đang vô cùng vui mừng nói.
-Trời, không biết xấu hổ.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt đầy tự hào của Thích Già, có chút bĩu môi.
Nếu là thiên kiêu đó, cũng chỉ là bản Đế.
Để tiểu gia xem thử tu vi của lão đầu rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi?
Lâm Phàm quan sát lão đầu này một phen.
-Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh.
Bất quá, khí tức của lão cho Lâm Phàm một loại cảm giác khủng bố, dù là Kiệt cũng không phải là đối thủ của lão đầu này.