Người dịch: Tiểu Tà Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Sau khi bọn Lâm Phàm rời đi, mọi người trên quảng trường, bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Bọn họ thật sự đi tới nơi đó sao? Chẳng lẽ không biết Lôi Đình Quân Vương khủng bố thế nào à?
- Lôi Đình Quân Vương là đại tướng Cổ Tộc, thủ hạ của Chí Cao Thánh, đặc biệt là thần thông của hắn cực kỳ bá đạo, trong khi xuất thủ, lôi đình dày đặc phủ kín bầu trời.
- Hừ, bọn họ đây là đang tìm cái chết.
Phương Huyền lạnh lùng nói
- Thực lực Lôi Đình Quân Vương vô cùng mạnh mẽ, dù người cùng cấp bậc với hắn thì cũng tuyệt đối không có khả năng địch lại.
- Liễu Sắc Vi, các ngươi nên cảm tạ ta, nếu không nhờ ta, các ngươi đã thuê hai người này, sợ lúc thi hành nhiệm vụ, bởi vì bọn họ tự đại, có thể đưa Sắc Vi tiểu đội các ngươi đi vào gót chân Bách Chiến tiểu đội.
Sắc mặt Liễu Sắc Vi vô cùng khó coi, những thứ Phương Huyền nói cũng có lý.
- Đội trưởng, Bách Chiến tiểu đội đã từng giúp chúng ta, nên bất kể thế nào, chúng ta cũng cản bọn họ lại, tuyệt không thể để người cuối cùng của bọn hắn đi chịu chết.
Đội viên Sắc Vi tiểu đội nói.
Liễu Sắc Vi do dự trong chốc lát.
- Tốt, chúng ta đi ngăn bọn họ lại, bất kể như thế nào, cũng không thể để Bách Chiến tiểu đội toàn quân bị diệt.
Lúc này, đám người Lưu Sắc Vi tiến về hướng Lâm Phàm vừa rời đi.
- Ha ha...
Phương Huyền thấy cảnh này, không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Chúng ta cũng phải đi rồi, đi hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta.
...
Đối với những người còn lại trên quảng trường, gương mặt không biết gì hơn, đối với bọn hắn mà nói, hôm nay là một ngày không bình thường.
Cứu người từ trong tay Lôi Đình Quân Vương, sao có thể có chuyện đó.
Ai đến cũng vậy, đi chính là chịu chết.
Lôi Đình Quân Vương hung uy tuyệt thế, từng có không biết bao đội ngũ cường đại vây giết hắn, nhưng cuối cùng đều toàn quân bị diệt, trở thành thức ăn của Cổ Tộc, cho nên, từ đó về sau, không ai dám đi tìm hắn nữa.
- Thí chủ, chúng ta tùy tiện đi như thế, có nên cân nhắc một chút hay không, ta thấy hình như có chút không chu đáo thì phải.
Thích Già Tôn giả nhỏ giọng hỏi.
- Hừ, có cái gì mà không chu toàn, bản Đế chém giết không biết bao nhiêu Cổ Tộc Quân Vương, giờ còn cân nhắc gì nữa.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Vì kiếm 10k điểm cống hiến này, làm gì cũng không đáng kể, không phải chỉ là một tên Quân Vương thôi sao? Có gì khó khăn chứ.
Giờ khắc này, cô gái vẫn lo lắng cho các đội viên, nghe lời Lâm Phàm nói, trên mặt lộ vẻ mê man, nàng không biết hai người này có thể cứu đội viên của mình hay không.
Thực lực Lâm Phàm rất mạnh nên tốc độ vượt qua hư không nhanh dị thường, trong nháy mắt không biết đã đi được bao nhiêu dặm.
- Trước mặt chính là Song Hạp Ám Cốc.
Lâm Phàm chỉ về hướng hai ngọn núi phía trước, giống như hai người thủ hộ khổng lồ nói.
- Đúng, chính là ở trước mặt, tiểu đội chúng ta ở đây thực hiện nhiệm vụ, không nghĩ rằng lại gặp Lôi Đình Quân Vương, Lôi Đình Quân Vương quá kinh khủng dù đội trưởng triển khai toàn lực, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cô gái nhớ đến sự tình đã trải qua lúc trước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Khủng bố? Đợi lát nữa bản Đế đến, sẽ để tên kia biết, cái gì mới thật sự là khủng bố.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, không để Lôi Đình Quân Vương để vào mắt.
...
Nhắc lại Sắc Vi tiểu đội, các nàng đuổi theo lâu rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phàm.
- Các nàng đến cùng đi đâu rồi, sao nhanh như vậy.
Liễu Sắc Vi nhìn phương xa, vẻ mặt nghiêm lại, bây giờ, ngay cả thân ảnh của đối phương ở đâu cũng không nhìn thấy.
- Đội trưởng, hai người bọn họ có thể bắt cóc người hay không? Sau đó chạy đến chỗ khác làm việc ác tiếp.
Đội viên Sắc Vi tiểu đội lo lắng nói.
Liễu Sắc Vi nghe nói như thế, tâm thần hơi chấn động.
- Đi đến phía trước nhìn một chút, nhưng tuyệt đối không thể tới gần Song Hạp Ám Cốc, bằng không hậu quả khó mà lường được.
-Vâng, đã hiểu.
...
Song Hạp Ám Cốc.
Đại quân Cổ Tộc dựng trại đóng quân, Lôi Đình Quân Vương ngồi ngay ngắn trên bảo toạ được tạo ra từ lôi đình, thân hình có lôi đình như Long Du quấn quanh, tràn đầy sức mạnh huỷ diệt và sự bùng nổ.
- Quân Vương, đám sinh linh kia đã bị chúng ta nhốt lại.
Một tên Cổ Tộc thống lĩnh quỳ một chân trước mặt hắn, bẩm báo.
- Ừm.
Lôi Đình Quân Vương gật đầu, không để đám kiến hôi kia vào mắt.
Trong địa bàn của Cổ Tộc Chí Cao “Thánh”, toàn bộ sinh linh trên mặt đất đều bị trấn áp, còn những sinh linh trốn trong lòng đất, xuất quỷ nhập thần rất khó tìm.
Mà để Lôi Đình Quân Vương thống hận nhất, chính là những sinh linh trong Thủ Hộ Chi Địa kia.
Những sinh linh này đi lại khắp thế gian, mang đến phiền toái không nhỏ cho Cổ Tộc.
Nhưng Thủ Hộ Chi Địa là nơi Cổ Tộc không thể tới gần, bởi vậy không cách nào tiêu diệt bọn chúng, thế nhưng đối với những sinh linh đi ra ngoài, Lôi Đình Quân Vương nhất nhất trấn áp hết.
Quân Vương giáng lâm, hung uy tuyệt thế, bên trong bát hoang, không người không phục.
Trong lao tù, có hơn mười sinh linh đang bị giam giữ, khí tức toàn thân yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủm củ tỏi.
- Không nghĩ lại đụng phải Lôi Đình Quân Vương.
Một đại hán đã bị chém một cánh tay, thế nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ cương nghị, đối với nhóm cường giả này, đoạn chi sống lại không phải việc khó, thế nhưng, lực lượng toàn thân đã tiêu hao sạch sẽ, căn bản không có cách nào trọng sinh được.
Đại hán này chính là đội trưởng Bách Chiến tiểu đội, Liệt Bách Chiến.
- Không biết Thu Nguyệt có thể trở lại Thủ Hộ Chi Địa hay không?
Giờ khắc này một đội viên hư nhược nằm ở một bên nói ra.
- Hy vọng Thu Nguyệt có thể trở lại, có thể sống thật tốt, Lôi Đình Quân Vương đã giáng lâm, không ai ở Thủ Hộ Chi Địa dám tới cứu chúng ta đâu.
Hai con mắt Liệt Bách Chiến tang thương ngóng nhìn hư không, nhưng trong chớp, hai tròng mắt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.
- Có người đến?
- Cái gì? Chẳng lẽ Thu Nguyệt bị bắt trở về?
Những đội viên không có khí tức dao động xung quanh, sau nghe lời này của đội trưởng, từng người hốt hoảng đứng lên.
Lôi Đình Quân Vương đang ngồi trên lôi đình bảo tọa, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
- Không nghĩ tới, con giun dế vừa chạy mất lại mang đến hai con kiến hôi, ha ha.
- Em gái, ngươi run cái gì?
Lâm Phàm đã nhìn thấy Lôi Đình Quân Vương, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười, thế nhưng cô gái bên cạnh lại run lẩy bẩy.
- Đó chính là Lôi Đình Quân Vương.
Thu Nguyệt chỉ về đằng trước, hoảng sợ nói.
Trong hư không, một cái bóng lôi đình ác ma phiêu phù phía sau Lôi Đình Quân Vương, hung uy tuyệt thế, phách tuyệt thiên hạ.
- Lôi Đình Quân Vương thì thế nào, nhớ kỹ chuẩn bị mười ngàn điểm cống hiến cho tốt, ồ các đồng đội của ngươi đã bị bắt, thế nhưng tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Thần thức Lâm Phàm triển khai, rất nhanh tìm được các thành viên của Bách Chiến tiểu đội đang bị nhốt trong quân doanh Cổ tộc.
Thấy đám người Lâm Phàm đến, đại quân Cổ Tộc tức giận gào thét, nhưng Quân Vương chưa ra lệnh, bọn họ không dám lộn xộn.
- Thu Nguyệt, sao ngươi lại trở lại?
Liệt Bách Chiến gào thét.
- Đội trưởng ta tìm được người tới cứu các ngươi, hai người bọn họ nói có thể cứu được mọi người.
Thu Nguyệt nghe được thanh âm của đội trưởng, trong lòng dâng lên hi vọng.
- Cứu chúng ta? Ai có thể từ trong tay Lôi Đình Quân Vương cứu chúng ta chứ.
Liệt Bách Chiến không khỏi tự giễu một tiếng, ánh mắt ác liệt nhìn hai người đứng bên cạnh Thu Nguyệt.
- Các ngươi là những tên khốn kiếp, tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ không biết Lôi Đình Quân Vương ở đây sao?
Trong lòng Liệt Bách Chiến vô cùng giận dữ, hai người này tự đi tìm chết thì thôi, vì sao còn phải mang theo Thu Nguyệt trở lại.
- Được rồi, câm miệng cho bản Đế.
Sau đó Lâm Phàm nhìn bóng người trong hư không.
- Ngươi chính là Lôi Đình Quân Vương?
- Ha ha, bản Quân vương ở đây mà ngươi còn dám đến, quả thật có can đảm.
Lôi Đình Quân Vương đột nhiên đứng dậy, lôi đình trên người khuấy động lên, trong chớp mắt, trong trời đất trở nên âm u, lôi đình rậm rạp chằng chịt như những con Cự Long, đi lại khắp nơi trong hư không.
Từng hồi tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Lúc này, dưới hung uy của Lôi Đình Quân Vương ngoại trừ Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả, nội tâm tất cả mọi người bắt đầu run rẩy.