Tối Cường Hệ Thống

Chương 725: Chỉ Có Ngươi Chịu Được!



Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Ngươi nghĩ mình có cơ hội trở mình sao? Những văn tự này ẩn chứa lực lượng vô cùng to lớn, một giun dế như ngươi sao có khả năng tùy ý chỉ huy được, giờ bản Chí Cao đã nhìn thấu rồi.

Thánh bây giờ xem như ăn chắc Lâm Phàm.

Lúc trước, hắn không biết làm sao, những văn tự này ẩn chứa sức mạnh của thiên địa, hơn nữa, không phải lực lượng của Cổ Thánh Giới.

Vạn ngàn thế giới, lấy Cổ Thánh Giới làm đầu, sao có thế giới có lực lượng khổng lồ hơn Cổ Thánh Giới đây.

- Ha ha, đây là cơ duyên của bản Chí Cao, chém chết tên giun dế nhà ngươi, cướp đoạt bảo bối của ngươi, thành toàn cho bản Chí Cao, bây giờ ta muốn xem ngươi còn bản lĩnh gì.

Thánh cười như điên, trong lòng vui sướng, hắn cảm nhận rõ ràng pháp lực trong cơ thể Lâm Phàm đang nhanh chóng trôi đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ không bao lâu, sẽ hoàn toàn biến thành người khô.

Loại chí bảo văn tự này có thể ngăn hắn, Thánh như thế nào cũng phải cướp lấy nó.

Nhưng trong chớp mắt, Thánh biến sắc, đột nhiên có một cảm giác không ổn, cảm giác này rất kỳ diệu, như có thứ gì đó đang chiếm cứ nội tâm của mình.

- Thánh, ngươi có cảm giác gì không?

Lâm Phàm nhìn tình huống của Thánh, không khỏi cười hỏi.

Giống như Thánh nghĩ, pháp lực trong cơ thể Lâm Phàm đang nhanh chóng trôi đi, nhưng đối với Lâm Phàm, tất cả những thứ này đều không sao cả.

Bởi vì hắn phát hiện Đại Phàm Ca chi linh có tác dụng với Thánh.

Tuy rất ít, nhưng chỉ cần hữu dụng là được.

- Cảm giác? Hiện tại Bản Chí Cao cảm giác gì cũng không có, giờ chết của ngươi đã đến, chịu chết đi.

Thánh cười gằn, thần sắc cứng lại, hắn đã tốn rất nhiều thời gian với tên này rồi.

Giờ cơ hội đang ở trước mắt, hắn phải nắm bắt thời cơ.

- Có thật không? Đôi khi, ngươi phải nhìn vào nội tâm của mình nha.

Lâm Phàm không muốn nói nhiều, luyện hóa Cổ Thánh Tế Đàn đã đến thời khắc cuối cùng.

Thời khắc then chốt này, Lâm Phàm sao có khả năng từ bỏ.

Đối với món bảo bối này, Lâm Phàm có được nó, Thánh sẽ tức chết cho mà xem.

Lúc này, Lâm Phàm thu hồi vài chữ, chỉ còn lại “Công” quay xung quanh Thánh.

- Tên giun dế ghê tởm nhà ngươi, pháp lực của ngươi đã không thể chống đỡ được nữa rồi, vậy để bản Chí Cao trấn áp ngươi đi.

Đối với Thánh mà nói, một chữ cỏn con này tuy cường hãn, th nhưng không có hạn chế hắn quá lâu, bây giờ cơ hội đã đến, hắn sẽ không bỏ qua.

- Luyện hóa vạn vật, tất cả thuộc về ta.

Lâm Phàm giương hai tay, pháp lực dồi dào đột nhiên bạo phát.

Bên trong Cổ Thánh Tế Đàn, tuy tồn tại một đầu khí linh cường đại, nhưng dưới chữ “Luyện”, vẫn phải chịu đủ loại dày vò, không có cách nào chống đối.

Mặc cho ngươi có thực lực ngập trời, bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.

- Thánh, cứu ta, Nhân tộc này đang luyện hóa ta, ta không chống đỡ được.

Bên trong Cổ Thánh Tế Đàn truyền ra tiếng rên, âm thanh của khí linh Cổ Thánh Tế Đàn.

- Súc sinh, dừng tay cho ta.

Thánh cảm ứng khí linh đang từ từ suy yếu, nổi giận gầm lên, thủ đoạn công kích càng thêm mãnh liệt, muốn đập chết Lâm Phàm ngay lập tức.

- Không dừng tay được, ngươi giờ còn nghĩ đến chuyện này, không bằng cảm thụ một chút tình hình bản thân đi.

Lâm Phàm phát hiện trạng thái không ổn của Thánh, xem ra Đại Phàm Ca chi linh đã có tác dụng.

Lúc này, sắc mặt Thánh đột nhiên biến đổi, có một cảm giác không ổn, cảm giác này rất kỳ quái,

Thánh phát hiện, trong cơ thể, tựa như có một luồng sức mạnh kỳ diệu đang chiếm cứ tâm thần của mình.

- Làm sao có khả năng, tại sao lại như vậy?

Sắc mặt Thánh đại biến, hắn phát hiện nội tâm mình bị một nguồn sức mạnh kỳ diệu chiếm lấy.

Đối với Thánh mà nói, tâm hắn luôn vững như bàn thạch, không có vật gì có thể phá vỡ, nhưng vào lúc này, dù tâm trí có vững như thế nào vẫn đang không ngừng nứt toác.

- Tên vô liêm sỉ kia, ngươi đã làm cái gì với ta, tại sao lại như vậy?

Thánh tức giận gào thét, sắc mặt trở nên dữ tợn, trong khoảng thời gian ngắn, trở nên cực kỳ thảm bại, đấu tranh với sức mạnh trong cơ thể kia.

“Nhật.”

Bây giờ Thánh chỉ có một cảm giác, chính là đũng quần không ngừng bành trướng, chuyện như thế này, đã rất nhiều năm đều chưa từng có cảm giác như vậy.

Sau khi trở thành Chí Cao, Thánh vẫn luôn là một tồn tại đầy cao ngạo, chưa bao giờ để bất kỳ giống cái nào vào mắt.

Nhưng bây giờ, trong nội tâm lại dâng lên dục hỏa vô cùng.

- Tại sao lại như vậy?

Thánh phát hiện, mình bỗng nhất trụ kình thiên, tựa như có thể chống đỡ một phương.

“Phù phù!”

Tiếng thở dốc nặng nề truyền ra từ miệng Thánh, sắc mặt Thánh trở nên đỏ bùng, đôi mắt đang rất khủng bố kia càng tăng thêm sự kinh khủng.

Nhìn qua có thể thấy, bất cứ thứ gì mà hắn thấy được, có thể bị chơi tới chết a.

- Ta muốn giết ngươi...

Bây giờ chỉ có duy nhất một sinh linh là Lâm Phàm, mà dục vọng của Thánh đang bị Đại Phàm Ca câu dẫn, người đầu tiên mà Thánh nhìn thấy, chính là Lâm Phàm.

Lâm Phàm đang luyện hóa Cổ Thánh Tế Đàn, bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy tính xuyên thấu đang nhìn mình, thân thể đột nhiên run lên, xuất hiện một loại cảm giác không ổn.

- Con mẹ nó, ánh mắt người này như muốn thông mình tới chết vậy.

Lâm Phàm phát hiện, hiện giờ chỉ có một mình mình ở đây với y mà thôi.

Mà Thánh lại bị Đại Phàm Ca khơi lên dục vọng, như vậy chỉ có hai lựa chọn.

Một, tìm một sinh linh, sau đó mãnh liệt tàn phá, còn một lựa chọn khác chính là, không tìm được ai, sau đó t*ng trùng thượng não mà chết.

Mà bây giờ, chỉ có mình hắn đây, như vậy hắn muốn…

Nghĩ tới đây, hoa cúc Lâm Phàm trở nên căng thẳng, trứng cũng thấy đau đau.

Đối mặt với tên Thánh điên cuồng này, mình không chống đỡ được a.

Ý nghĩ duy nhất của Lâm Phàm chính là trốn vào Thiên Địa Dung Lô, nhưng cũng không phải là một biện pháp hay, luyện hóa Cổ Thánh Tế Đàn đang đến thời khắc mấu chốt, nếu trốn đi thì công dã tràng rồi.

Đầu óc Lâm Phàm chuyển động, xuất hiện một ý nghĩ.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, lập tức biến mất.

- Ta chính là Cổ Tộc Chí Cao, sao có ý nghĩ như thế được.

Nội tâm Thánh rất tỉnh táo, nhưng hành động thêm cuồng bạo.

Thần sắc Lâm Phàm cứng lại, chỉ có thể liều mạng một lần.

- Thượng Cổ Đại Yêu, ra đây cho ta.

Lâm Phàm vì tránh việc mình bị tàn phá, trực tiếp lôi Thượng Cổ Đại Yêu ra ngoài.

- Chủ nhân, ngươi kêu ta có chuyện gì không?

Thượng Cổ Đại Yêu nghi ngờ hỏi.

- Không có chuyện gì, chỉ là ngươi phải cố gắng bảo vệ ta trước công kích của hắn.

Lâm Phàm vung tay lên, chỉ về phía Thánh đang điên cuồng vọt tới.

Thượng Cổ Đại Yêu nhìn tình huống phía xa, còn tưởng chuyện gì, nhưng trong chớp mắt, bỗng biến sắc.

- Chủ nhân, ta...

- Không vội không vội, lần này khổ ngươi rồi, Đại Phàm Ca, đem dục vọng của Thượng Cổ Đại Yêu hoàn toàn bộc phát cho ta.

Lâm Phàm không chút do dự, nghĩ rằng đây là biện pháp tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.