Người dịch: Minh Thư Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đòn mạnh nhất của Ngũ Đại Chí Cao, trấn áp Lâm Phàm rất dễ dàng, nhưng nó lại đánh hụt. Sức mạnh mênh mông chọc thiên địa thành trăm ngàn lỗ thủng, nhưng thân ảnh của tên Nhân tộc kia lại không biết đi nơi nào?
-Tên kia lại trốn ở đâu rồi?
Ngũ Đại Chí Cao tức giận muốn nổ tung, một tý nữa thôi đã đắc thủ, nhưng lại để hắn chạy mấy, không khiến người ta phẫn nộ sao được. Ngũ Đại Chí Cao đồng loạt dò xét hư không, hi vọng Thiên Ý có thể chỉ ra con đường sáng. Nhưng Thiên Ý vẫn trầm mặc không nói, cái tên kia đã hoàn toàn biến mất, chứ không phải như lúc trước.
-Cổ Thánh Tế Đàn, chẳng lẽ hắn đã mượn dùng sức mạnh Cổ Thánh Tế Đàn?
Trong lòng Thiên Ý hiện ra suy đoán này, nhưng rất nhanh phủ nhận. Cổ Thánh Tế Đàn tuy có thể câu thông vạn giới, giúp chủ nhân có thể qua lại các thế giới. Nhưng muốn đi đến một thế giới nào đó, nhất định phải có một tọa tiêu mới được. Mà hắn chỉ vừa có được Cổ Thánh Tế Đàn, sao có khả năng nắm giữ bản lãnh đó. Bất quá cũng không sao, chẳng bao lâu nữa, vạn giới sẽ liên thông, tất cả các phương thiên địa đều sẽ bị hắn chi phối, tuy là Nhân tộc kia đang giữ Cổ Thánh Tế Đàn, nhưng cuối cùng, vẫn nằm trong tay của của hắn thôi.
...
Thiên địa đảo lộn, dù Lâm Phàm đã có tu vi nghịch thiên, cũng có cảm giác ốm nghén.
-Thiêu đốt nửa triệu Thánh Dương Đan, có thể qua lại giữa các thế giới, vừa nảy hệ thống không lên tiếng, chẳng lẽ đang nghiên cứu Cổ Thánh Tế Đàn hay sao?
- Lâm Phàm trợn mở hai con mắt, cảm thấy vùng thế giới này sao lại quen thuộc như vậy.
-Hóa ra linh khí Huyền Hoàng Giới lại mỏng manh như vậy.
Trước kia hắn còn ở Huyền Hoàng Giới, Lâm Phàm không cảm giác linh khí có khác biệt gì? Nhưng lần này trở lại, hắn phát hiện linh khí ở đây vô cùng mỏng manh, không bằng một phần ngàn của Cổ Thánh Giới.
Lúc phá rào chắn các giới, đống Thánh Dương Đan như một toà Tiểu Sơn hoàn toàn bị thiêu đốt, hóa thành một Thánh Dương Cự Long, chui vào Cổ Thánh Tế Đàn. Mà Cổ Thánh Tế Đàn giống như một cây đại thụ, vô số cành cây xuyên qua vô số hư không, kéo tới mỗi thế giới. Một cái ý nghĩ, muốn đi đâu là có thể đi đó. Lâm Phàm vào Cổ Thánh Giới gần năm năm rồi. Đến lúc trở về đây nhìn một chút. Mấu chốt chính là, mang vài người đi theo. Vạn giới liên thông, tất cả các đại thế giới đều phải gặp xui xẻo. Không thể làm gì? Cuối cùng chỉ có thể ngồi không chờ chết mà thôi. Lâm Phàm nhìn xung quanh, thấy đây là một cánh rừng rậm, cổ thụ mênh mông vụt lên từ mặt đất, che kín bầu trời, Liệt Dương chói mắt, chỉ có thể xuyên thấu qua những khe hở giữa tầng lá cây dầy đặc.
Ào ào!
Âm thanh của gió, của lá cây hòa vào nhau, nhưng lúc này, Lâm Phàm lại nghe được tiếng bước chân dồn dập, vẻ mặt hắn có chút quái dị, không lẽ vừa trở về, đã gặp sự tình như thế này. Sau đó Lâm Phàm xoay đầu, chỉ thấy phương xa, đang diễn ra một trận xung đột. Khí tức không phải rất mạnh, nhưng cũng có tu vi Nhập Thần. Bất quá đối với Lâm Phàm, bất kể là Nhập Thần, tiểu Thiên Vị hay đại Thiên Vị, hết thảy đều là giun dế. Trước đây nếu gặp chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ âm thầm lại gần, sau đó đánh lén một cái. Nhưng bây giờ, đã không còn nhỏ yếu như xưa. Hết thảy đều quá yếu, yếu đến mức lười động thủ với bọn họ.
-Tặc tử, ngươi phế thiếu gia của chúng ta, đã phạm một sai lầm lớn. Nếu ngươi không muốn tông môn của mình bị diệt, hãy bó tay chịu trói, theo ta trở về chờ xử lý đi.
Một ông già có ánh mắt lanh lợi, khí tức dạt dào nói. Thân thể có chút già nua kia, tựa như chúa tể trong vùng thế giới đó. Thân thể giống như một chuôi trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, sừng sững ở đó. Lúc này, có hai nữ tử bị một đám binh lính mặc giáp vàng vây quanh, ông lão kia vô cùng âm trầm, tản ra khí tức làm người ta kinh hãi.
-Hắn khinh bạc sư muội ta, hết thảy đều gieo gió gặt bão.
Một nữ tử có vẻ mặt kiên nghị, dù đang bị bao vây, vẫn không sợ hãi. Mà cô nàng được cô gái này bảo vệ sau lưng, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, lại xinh đẹp như hoa, nhất cử nhất động, có chút nhu nhược.
-Hừ!
Ông lão vung tay một cái, nhìn thẳng hai người.
-Bó tay chịu trói, bằng không Hoa Giản Tông, sẽ vì các ngươi mà biến mất khỏi thế giới này.
Lúc nói đến hai chữ biến mất, ngữ khí lão giả đột nhiên tăng mạnh, sát khí bốc lên, không giống như đang nói đùa.
-Ai làm nấy chịu, có thủ đoạn gì thì cứ hướng về ta này, liên lụy tông môn của ta làm gì? Chẳng lẽ đây là phong cách hành sự của Vương gia các ngươi?
Trong lòng Tần Nguyệt Nhi vô cùng oán giận, nàng không nghĩ tới tên công tử ca khinh bạc sư muội nàng, lại là thiếu gia của Vương gia Thiên Sơn Thành. Hoa Giản Tông chỉ là một môn phái nhỏ, trải qua mấy trăm năm phát triển, mới từ từ trở thành một môn phái trung đẳng. Đối với tông môn mà nói, tất cả các gia tộc trong thế tục, đều là những con kiến hôi, vung tay một cái là có thể trấn áp. Nhưng Vương gia này, không phải thế gia bình thường, nghe đồn Vương gia có chỗ dựa rất lớn. Bất kể tông môn cường đại cỡ nào, đều lễ đãi ba phần. Mà Vương gia lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ, dù cao đẳng tông môn cũng không phải là đối thủ.
-Hừ, thiếu gia nhà ta là người tôn quý bực nào, bây giờ các ngươi nói phế liền phế. Coi như toàn bộ Hoa Giản Tông cũng không bằng một cọng tóc của gia thiếu gia chúng ta. Đừng nghĩ đến Cửu Tiêu Tông, chỗ dựa của Hoa Giản Tông các ngươi, thì Vương gia chúng ta không dám đụng tới các ngươi. Ngươi cần phải biết, lão gia nhà ta có vô số liên hệ với Thánh Ma tông.
Lúc nói tới lão gia của hắn, trong mắt lão giả lộ vẻ tự tin, đặc biệt khi nói đến Thánh Ma tông, thì vẻ kiêu ngạo càng càng trở nên nóng bỏng.
Xèo!
Đúng lúc này, hư không bổng nhiên bị xé rách, một bóng người xuất hiện.
-Tông chủ...
Tần Nguyệt Nhi khi nhìn bóng người kia, trong lòng vui mừng. Nàng không phải đối thủ của lão đầu kia, nhưng tông chủ đã đến, nàng yên tâm phầm nào.
-Long quản gia!
Một bà lão cầm quải trượng trôi nổi trong hư không, biểu hiện kính úy, nói.
-Hoa Giản bà lão, chuyện này để ngươi nói đi. Vương gia chúng ta sẽ không tùy ý khi dễ người, nhưng cũng không phải hạng để người khác khi dễ.
Ông lão nói.
Tần Nguyệt Nhi nghe xong, trong lòng xem thường. Vương gia sẽ không tùy ý khi dễ người?
Ha ha!
Có thể đi Thiên Sơn Thành hỏi một câu. Có bao nhiêu người từng bị công tử Vương gia bắt nạt. Hoa Giản bà lão nhìn hai cái đồ nhi của nàng. Trong mắt lộ vẻ giận dữ.
-Nguyệt Nhi, hai người các ngươi hãy đến Vương gia đi.
Tần Nguyệt Nhi vốn cho rằng tông chủ sẽ giúp các nàng, nhưng không ngờ, tông chủ lại bảo các nàng đi Vương gia.
-Chuyện này... Này.
-Tông chủ, là thiếu gia của Vương gia khinh bạt sư muội a, nên đệ tử mới ra tay.
Tần Nguyệt Nhi hô, nàng không biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng đối với hoa Giản bà lão, chuyện này nàng không thể giúp được. Vương gia là quái vật mà nàng không trêu chọc nổi, cũng không thể trêu chọc. Hoa Giản Tông của các nàng là tông môn chỉ nhận nữ, không biết bị bao nhiêu tông môn nhìn chằm chằm đây. Nếu không có Cửu Tiêu Tông, sợ đã sớm bị các tông môn khác chia nhỏ rồi. Mà bây giờ, Vương gia không phải là thế gia bình thường, coi như Cửu Tiêu Tông, cũng không thể bảo vệ Hoa Giản Tông được.
-Hoa Giản bà lão, chuyện này ngươi yên tâm, sẽ không liên lụy đến Hoa Giản Tông các ngươi, còn hai đệ tử của ngươi, chúng ta sẽ mang về, giao cho gia chủ xử lý.
Ông lão nói.
-Khẩn cầu Long quản gia có thể lưu một mạng cho hai đồ nhi của ta.