Tối Cường Hệ Thống

Chương 743: Không Muốn A



Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Người dịch: Tiểu Tà

Biên:

Nguồn:

- Sư phụ!

Lúc này hai đại nữ Đế uy nghiêm vô thượng, vô cùng băng lãnh lại giống như những đứa nhỏ, cúi đầu nắm nắm ngón tay, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì, giống như đã làm chuyện xấu gì rồi.

Trên đài cao, mọi người dụi dụi hai mắt, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

Nữ Đế lạnh lùng bá đạo mà cũng có một mặt như vậy, khiến tất cả mọi người được mở mang tầm mắt.

- Còn không qua đây. Lâm Phàm cười nói.

Sắc mặt Chỉ Kiều và Cửu Linh vui vẻ chạy tới.

- Sư phụ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu một tia cạnh tranh trong mắt đối phương, sau đó bắt đầu so đấu tốc độ, muốn so xem ai đến chỗ sư phụ nhanh nhất.

- Sư phụ, Chỉ Kiều rất nhớ người.

Chỉ Kiều nhào vào trong lồng ngực Lâm Phàm.

- Sư phụ, Cửu Linh cũng rất nhớ người.

Lâm Phàm vuốt vuốt đầu hai đứa, lộ ra nụ cười vui mừng..

Kiểu sinh hoạt này mới là cuộc sống nhàn nhã nhất.

- Ta * cmn, người trẻ tuổi này thật là sư phụ của hai đại Nữ Đế.

- Không thể nào, hai đại Nữ Đế đã bá như vậy, thì người sư phụ kia còn mạnh cỡ nào nữa chứ.

Một ít trưởng lão thế hệ trước phản ứng lại, đột nhiên trở lên kinh ngạc.

Bọn họ phát hiện chuyện động trời.

- Người kia đã trở về.

Chuyện từng xảy ra ở Huyền Hoàng Giới bọn họ đều biết, nếu không nhờ lời nói của người kia, thì Huyền Hoàng Giới sớm đã bị hủy diệt.

- Sư phụ cũng rất nhớ các ngươi, không ngờ mới có năm năm, mà các ngươi đều đã lớn như vậy rồi.

Trước đây Lâm Phàm không nghĩ tới chuyện thu đồ đệ, nhưng lại ngẫu nhiên gặp hai nàng, gặp gỡ chính là duyên phận, cho nên thu hai đứa làm môn hạ, không nghĩ tới, nháy mắt một cái, hai cái tiểu cô nương đã lớn như thế này.

Mà mấy thanh niên có triển vọng trên đài, thấy cảnh này, mừng rỡ nhìn Lâm Phàm.

Thầy như cha.

Nếu có thể lấy được Nữ Đế, vậy thì người này chính là nhạc phụ rồi.

Lúc này, không ít thanh niên đang suy nghĩ làm sao lấy lòng Lâm Phàm, làm đối phương được vui vẻ, sau đó gả đồ đệ của mình cho bọn họ, sự tình tốt biết bao.

- Mấy năm qua thế nào? Không có chịu khổ chứ? Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.

- Sư phụ, sư muội luôn bắt nạt con.

Chỉ Kiều trừng mắt nhìn U Cửu Linh, không chút phong phạm Nữ Đế, mà nũng nịu tố cáo sự phụ.

- Sư phụ, là sư tỷ bắt nạt con, khắp nơi đều cạnh tranh với con. U Cửu Linh tự nhiên không chịu thua, cáo ngược một câu.

- Hừ!

Hai người căm tức nhìn nhau.

- Há, thật sao?

- Dạ, đúng rồi sư phụ, sư muội bây giờ hư lắm, mấy năm qua luôn khiến con rất tức giận. Chỉ Kiều mách lẻo.

- Sư phụ, sư tỷ gạt người đó, con mới là người bị khi dễ nhiều nhất.

- Sư phụ, người phải tin con chứ.

Hai người ôm hai cánh tay Lâm Phàm chỉ trích lẫn nhau.

Lâm Phàm yên lặng gật đầu, giống như rất chú ý lời nói của hai nàng.

- Nhị Cẩu, mau mang hai cái ghế đến đây, Lâm Phàm ra lệnh.

- Vâng, tông chủ.

Trương Nhị Cẩu không do dự đi tìm ghế ngồi.

- Sư phụ, người đối với con thật tốt, biết đệ tử mệt, liền lấy ghế cho con.

Chỉ Kiều rất nhõng nhẻo với Lâm Phàm, dù đã lớn lên nhưng vẫn thích giống như khi còn bé, ở trước mặt Lâm Phàm làm nũng.

Trước đây sư phụ chỉ có một mình nàng là đồ đệ, Chỉ Kiều cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, nhưng sau đó lại thêm một người sư muội, điều này khiến nàng cảm giác, sư phụ đã chia một nửa yêu thương của mình cho sự muội.

- Sư phụ, con cũng muốn ngồi ghế.

U Cửu Linh lên tiếng.

-Mệt rồi à?

Sắc mặt Lâm Phàm không hề thay đổi, ngữ khí có tứ sâu xa.

Mọi người xung quanh chưa chịu rời đi, bọn họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Tông chủ, ghế đây.

Nhị Cẩu hai tay cầm hai cái ghế, vội vội vàng vàng đưa đến.

Hắn luôn có cảm giác có gì đó không ổn lắm.

- Để ở đó là được rồi. Lâm Phàm lạnh nhạt ra lệnh.

Nhị Cẩu để hai cái ghế xuống, không biết tông chủ muốn làm cái gì, sau đó nhìn về phía hai vị sư muội, hi vọng các nàng tự cầu phúc cho mình.

- Sư phụ, vừa rồi chúng con giao đấu nên giờ có chút hơi mệt.

Chỉ Kiều ngồi xuống những vẫn không chịu buông tay Lâm Phàm ra.

- Sư phụ, người cũng ngồi đi.

- Sư phụ, người ngồi cùng ta đi.

Hai người lại tiếp tục tranh đoạt với nhau.

Lâm Phàm nhìn hai nàng, mở miệng nói.

- Được rồi, đây không phải cho các ngươi ngồi, hai người các ngươi một người chọn một cái rồi nằm sấp xuống cho ta.

- A!

Chỉ Kiều và U Cửu Linh sững sờ, có chút không dám tin lời sư phụ vừa nói, trong khoảng thời gian ngắn, không kịp phản ứng.

Lúc này, đám người Trương Nhị Cẩu mới hiểu, hoá ra sự tình không kết thúc đơn giản như vậy.

- A cái gì mà a, nhanh nằm xuống cho ta.

Lâm Phàm nhã nhặn ra lệnh, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

- Sư phụ, người đây muốn làm gì?

Hai người nhìn nhau, không biết nói gì hơn, khuôn mặt tuyệt đẹp làm vẻ đáng thương.

- Hai người các ngươi còn dám hỏi sư phụ làm gì? Nếu như vi sư vẫn chưa về, nói không chừng trời này đều bị các ngươi chọc cho thủng rồi.

- Nhanh lên một chút đừng để vi sư tức giận. Lâm Phàm hối thúc.

- Sư phụ...

- Nhanh lên một chút.

Chỉ Kiều và U Cửu Linh làm ra bộ dạng đáng thương, nằm xấp trên hai cái ghế.

Cái thước rất lâu chưa được dùng tới lại lần nữa tái xuất giang hồ.

Hai nàng sau khi nhìn thấy cây thước, sắc mặt trở nên xám xịt.

- Lần này không cho các ngươi nhớ một chút, sau này quậy tung trời lên mất.

Lâm Phàm cầm cây thước trong tay nói.

Mọi người đang vây xem đều trợn mắt há mồm, thời điểm hai đại Nữ Đế nằm xấp trên ghế, làm bọn họ vô cùng chấn kinh.

Đây là muốn làm gì?

Bọn họ không biết mấy người kia muốn làm gì, nhưng khi thấy người trẻ tuổi đang cầm thước trong tay mới rõ.

- Con mẹ nó, chuyện này quá chấn động lòng người rồi.

...

Nghe được những lời bàn tán xung quanh, Chỉ Kiều và U Cửu Linh đồng thanh nói.

- Sư phụ, có thể trở về nhà rồi đánh được hay không? Con với sư muội dù gì cũng là Nữ Đế, nếu để nhiều người nhìn thấy như vậy, sau này còn mặt mũi nào gặp người nữa chứ.

- Đúng đấy sư phụ, con cầu xin người, con biết lỗi rồi, sau này không dám như thế nữa. U Cửu Linh nói.

Nếu là người khác đã sớm bị hai người đánh chết tươi rồi, nhưng hôm nay là sư phụ, cho các nàng một trăm lá gan cũng không dám ho he.

- Hừ, không dám? Ta ở dưới đài nhìn rất lâu rồi, ta thấy hai người các ngươi rất hổ báo, còn bá đạo hơn vi sư rất nhiều nha, lại còn biết tự lập môn hộ, có phải các ngươi muốn nghịch thiên? Lâm Phàm tức giận quát.

Cái khí chất bá đạo ngông cuồng của hai nàng đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ điềm đạm đáng yêu, đôi con ngươi lóe sáng, tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Phàm, sau đó nhìn các vị sư huynh.

Ý tứ rất rõ ràng, sư huynh mau cứu mạng a.

- Sư phụ, con xin thề với trời, chỉ cần người không đánh con trước mặt nhiều người như vậy, sau này con tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn không dám càn rỡ nữa.

- Đúng đấy sư phụ, con cũng xin thề với trời.

- Xin thề có tác dụng chó gì? Trời này cũng là sư phụ, các ngươi ngay cả sư phụ cũng dám mắng còn xin thề cái gì? Lâm Phàm phản bác.

Đám người Trương Nhị Cẩu thấy ánh mắt cầu cứu của hai vị sư muội, có chút mềm lòng.

- Tông chủ, hay trở lại tông môn rồi giáo huấn hai muội ấy cũng được, người nhìn xem, ở đây có nhiều người như vậy, còn có các đại tông nữa, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi của người cũng bị ảnh hưởng đó.

- Đúng đấy tông chủ, con thấy lời Đại sư huynh nói rất đúng, trở lại tông môn rồi giáo huấn cũng không muộn. Phong Bất Giác chen vào.

- Hai vị sư muội tuy rằng làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng chuyện xấu chỉ nên truyền trong nhà chứ không nên truyền ra ngoài, tốt nhất chúng ta trở về nhà rồi giải quyết. Diệt Cùng Kỳ im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng nhả ra một câu.

Mà ba đứa con của Gã con, từng đứa cũng ôm bắp đùi Lâm Phàm, làm bộ đáng thương nhìn hắn.

- Mập mạp ơi, khối thịt của ngươi rơi mất rồi. Lâm Phàm nhìn xuống chân, nói.

Gà mập đang ôm bắp đùi Lâm Phàm, phát hiện trong miệng không còn thứ gì, lập tức nhìn lại, thấy khối thịt đã rơi trên đất, nó lập tức cắn khối thịt lại vào miệng, sau đó lại chạy tới ôm đùi Lâm Phàm, nhìn qua rất đáng thương a.

- Quên đi, các sư huynh giúp đã cầu xin giúp các ngươi, như vậy trở về rồi tính sổ, đều đứng lên đi. Lâm Phàm nói.

- Sư phụ, người thật tốt, Chỉ Kiều rất cảm động. Chỉ Kiều lau khóe mắt, cảm động nói.

Lâm Phàm trợn tròn mắt, sau đó tiện tay luyện ra một cái ruy băng.

- Sư phụ, người làm cái gì vậy? Vẻ mặt Chỉ Kiều và Cửu Linh vô cùng nghi hoặc, nhìn sư phụ hỏi.

- Hiện tại, vi sư buộc cánh tay hai người các ngươi với nhau, nếu không có sự đồng ý của vi sư, không được phép mở ra, bằng không các ngươi rõ ràng, hậu quả sẽ như thế nào

- A… Sư phụ vậy lúc ngủ, rửa ráy, vào nhà xí thì làm sao bây giờ? Hai người kinh ngạc thốt lên.

- Cũng phải đi cùng nhau. Lâm Phàm nói.

- A... Không muốn đâu.

- Hừ, đi thôi.

Lâm Phàm vung tay áo, mang theo mọi người rời khỏi nơi này.

Đám người Lâm Phàm biến mất trong chớp mắt.

- Sư phụ, vậy hai tông môn của chúng con thì làm sao bây giờ?

- Giải tán.

- A......

Còn đối với tất cả mọi người xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn, không biết gì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.