Tối Cường Hệ Thống

Chương 746: Trở Về Thánh Tông



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ngày hôm sau.

Lâm Phàm cùng Huyền Vân Tiên đang ôn tồn một phen. Từ lúc trở lại Huyền Hoàng Giới tới giờ, hắn chưa bao giờ được thoải mái như lúc này. Vân Tiên cũng biết, hôm nay phu quân của nàng có việc trọng yếu, nên cũng không giữ Lâm Phàm lại, thời gian sau này còn rất nhiều, từ từ thân thiết cũng không chậm mà.

Lan đình.

Lâm Phàm một mình đứng đó, tâm tư lưu chuyển, đang suy tính sự tình sau này. Hắn biết một thời gian nữa vạn giới sẽ liên thông, chính là thời điểm gió nổi mây vần. Các đại năng đang ẩn giấu sẽ lục tục hiện thế, con đường phía trước,l sẽ gặp phải không ít cường giả, Cổ Thánh Giới trong đại thiên thế giới giống như hạt cát trong sa mạc mênh mông, những cường giả mà hắn gặp được, vẫn chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Đại Thiên thế giới, không biết đã tồn tại bao lâu, nếu như chỉ chừng ấy cường giả, vậy còn chơi cái rắm gì. Lâm Phàm biết, khi thời khắc đó đến, sẽ là một hồi hỗn chiến chân chính. Thời khắc vạn giới liên thông, nếu muốn bảo vệ mình, bảo vệ mọi người, chỉ có cách không ngừng nâng cao thực lực bản thân mà thôi.

-Sư phụ!

Hai người Chỉ Kiều và Cửu Linh từ đằng xa từ từ đi tới, tối hôm qua các nàng ngủ không được ngon, bởi vì quấn lấy nhau, nên làm cái gì cũng không thuận tiện, đến cả việc nghỉ ngơi cũng không yên.

-Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi, người có thể giải khai cái vòng tay này hay không?

Hai người làm bộ đáng thương nói, vẻn vẹn mới có một ngày, mà đã khó chịu như vậy, nếu thời gian kéo dài, còn không phải muốn mạng của họ à.

-Đây thử thách của vi sư đối với các ngươi.

Lâm Phàm tự nhiên không thể giải khai cho hai bọn họ. Hắn còn phải ra đi một lần nữa, nếu không có cố gắng giáo dục hai nàng. Nếu còn không hòa giải, sau này không phải khó sống với bọn chúng sao.

-Được rồi, vi sư còn có chuyện.

Lâm Phàm trong nháy mắt biến mất.

-A!

Chỉ Kiều và Cửu Linh hô to một tiếng, dậm chân tại chỗ, đây chính là một loại dằn vặt đối với các nàng. Nhưng đó là ý của sư phó, các nàng không dám vi phạm, sau đó liếc mắt nhìn nhau, không khỏi yêu kiều hừ một tiếng.

Bây giờ Thánh Tông sớm đã trở thành tông môn đệ nhất Huyền Hoàng Giới. Bất kể ở quá khứ hay hiện tại, Thánh Tông vẫn là đệ nhất tông môn. Nó là nơi được vô số tông môn sùng bái, trong thời không xa xôi, Lâm Phàm đang phóng tầm mắt nhìn pho tượng ở đó. Lâm Phàm biết, nó chính là Tế Thiên Linh Tượng của hắn, nghĩ tới pho tượng đó, hắn không khỏi bật cười. Chỉ vì một màn kịch do hắn tự biên tự diễn, cuối cùng tông môn vì tế điện hắn lạim làm ra pho tượng đó.

-Thánh Tông quả không hổ là Thánh Tông, khí vận như rồng, vẻn vẹn một cái tông môn, mà độc chiếm gần hai phần mười khí vận của Huyền Hoàng Giới.

Tu luyện tới trình độ của Lâm Phàm, đối với khí vận tự nhiên vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, thiên ý lại nghe lệnh của Lâm Phàm, nên muốn kiểm tra khí vận, càng là sự tình đơn giản. Thánh Tông có hai phần mười khí vận của Huyền Hoàng Giới, chỉ bằng số khí vận kia. Bên trong tông môn, thiên kiêu sẽ xuất hiện liên tục, vạn thế hưng thịnh.

Lúc Lâm Phàm xuất hiện trước cửa Thánh Tông, có rất nhiều đệ tử bên trong, đối với ngoại lai giả như Lâm Phàm, tự nhiên vô cùng nghi hoặc. Những người này, có thể trở thành đệ tử Thánh Tông, dĩ nhiên là vô cùng tự hào. Tông môn đệ nhất Huyền Hoàng Giới, không phải đùa giỡn. Lâm Phàm đạp trên mặt đất Thánh Tông, trong lòng liền tràn đầy hồi ức. Thật không biết, còn bao nhiêu người có thể nhớ được hắn. Năm năm đã trôi qua, không biết còn ai nhớ mình không?

-Ngươi... Ngươi.

Vừa lúc đó, có một đám đệ tử vây quanh Lâm Phàm, từng người đều vô cùng kinh ngạc, như gặp ma vậy. Lâm Phàm đang rất nghi hoặc, không biết đám đệ tử này bị sao? Sao ai nhìn mình như thấy quỷ vậy. Những đệ tử đồng loạt nhìn về pho tượng phía xa, sao đó nhìn chòng chọc Lâm Phàm. Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn, nhưng khi vào tông, phải hiểu tông quy, điều thứ nhất chính là những việc liên quan tới Lâm Phàm. Hơn nữa, từng tên đệ tử nhập môn, đều phải đứng trước pho tượng kia, tĩnh tâm một ngày. Một chút âm thanh cũng không thể phát ra. Nếu như phát ra tiếng, sẽ không hợp cách. Hơn nữa, mỗi ngày, những đệ tử này đều đi qua pho tượng, tháng ngày tích lũy, không cần nhìn tượng, vẫn rõ nó có dáng dấp như thế nào. Lâm Phàm tao nhã chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, sau đó sải bước đi tới tới, hướng vào bên trong. Các đệ tử ở chung quanh, một câu cũng chưa nói, đồng loạt tản ra, đứng thành hai hàng.

-Tham kiến Lâm sư thúc tổ.

Lúc này, từng tiếng thét vang lên, truyền khắp Thánh Tông. Một vài đệ tử, nghe được âm thanh này, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy thân ảnh kia xuất hiện, cùng như đám đệ tử lúc nảy, cả đám đều trợn mắt há mồm.

-Tham kiến Lâm sư thúc tổ.

Lâm Phàm không nghĩ tới, hắn rời đi đã năm năm, nhưng Thánh Tông đệ tử vẫn nhận biết hắn, đúng là khó tin.

-Đó là Lâm sư thúc tổ, đệ nhất nhân của Thánh Tông ta.

-Người này giống y như pho tượng, tuyệt đối có sai.

-Nghe nói Lâm sư thúc tổ đã phi thăng thượng giới, sao xuất hiện ở đây được.

-Không biết, bất quá tuyệt đối sẽ không sai, thần vận, khí chất, khuôn mặt, hoàn toàn giống nhau như đúc.

-Nhanh đi bẩm báo tông chủ, còn các trưởng lão nữa.

...

Để Lâm Phàm nghi ngờ chính là bối phận của hắn sao cao như thế, quả thật kì quái. Rất nhiều thiên kiêu đệ tử Thánh Tông, đồng loạt nhìn Lâm Phàm. Bọn họ là thiên kiêu của tông môn, có kiêu ngạo, có bá đạo, nhưng vào lúc này, không thể không cung kính hô lên một tiếng “Lâm sư thúc tổ”. Trong chớp mắt, từ nơi sâu xa của Thánh Tông, có vài đạo cầu vồng bay tới.

-Đó là lão tổ.

-Tông chủ cũng tới.

-Các Thái Thượng trưởng lão cũng tới.

...

Lâm Phàm cảm nhận những hơi thở quen thuộc kia, khóe miệng lộ ra nụ cười, lạnh nhạt nói.

-Ta đã trở về!

Yến lão tổ, Vô Nhai Thái thượng trưởng lão, Tông Hận Thiên, những người Lâm Phàm quen biết, toàn bộ đều xuất hiện trước mặt Lâm Phàm. Lỗ Diễm phật tính cao thâm, Mạnh Hạo vô song, kiếm khí bá đạo Kiếm Vô Địch,...

-Lâm Phàm.

Yến Hồng Vũ cả kinh, trên mặt lộ vẻ không dám tin. Vô Nhai Thái thượng trưởng lão có khuôn mặt vạn năm không đổi, cũng vô cùng kinh ngạc.

-Ha ha, làm sao, chẳng lẽ mọi người quên ta rồi? Ta mới đi có năm năm thôi mà!

Lâm Phàm cười nói.

-Sư thúc.

Tông Hận Thiên vô cùng kích động, lập tức bước lên trước.

- Sư thúc ly khai đã năm năm, tiểu điệt ngày nhớ đêm mong, vốn cho rằng cả đời này không còn nhìn thấy người nữa, không ngờ chỉ mới năm năm, ngài đã trở về.

-Tiểu tử không sai, dĩ nhiên lên chức tông chủ rồi.

Lâm Phàm nhìn trang phục Tông Hận Thiên, không khỏi cười lên một tiếng.

-Khà khà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.