- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm, có chuyện quan trọng cầu kiến tông chủ.
Lâm Phàm đột ngột hét lớn một tiếng.
- Im miệng, tông chủ bế quan bên trong, không cho phép quấy rầy.
Thanh Phong trưởng lão biến sắc, lạnh lùng nói.
Nhưng giờ phút này Lâm Phàm làm sao để ý được tới trưởng lão này. Nếu lần này không thấy được tông chủ thì sợ là không có hy vọng gặp nữa.
Mạnh Dương Tuyền cả kinh, hắn không ngờ Lâm sư đệ dám lớn tiếng hò hét. Trước đại điện trên ngọn núi thứ chín nghiêm cấm lớn tiếng, nhưng hiện giờ Thanh Phong trưởng lão ngăn lại đường đi, không để cho tiến vào, hiển nhiên cũng chỉ có biện pháp này.
- Đệ tử Mạnh Dương Tuyền cầu kiến tông chủ, có chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của tông môn…
Mạnh Dương Tuyền vận chân nguyên, hét lớn một tiếng vang dội như tiếng gầm của sư tử.
Ngất, giọng sư huynh khỏe thật, màng nhĩ của Lâm Phàm cũng bị chấn tới run lên, hiển nhiên đây là một môn âm công cực kỳ cao thâm.
- Dám lớn tiếng trước đại điện, để ta tóm các ngươi đi chịu phạt!
Thanh Phong trưởng lão lúc này sắc mặt âm trầm đáng sợ, năm ngón tay xòe ra, được ánh sáng xanh bao bọc lấy mà chộp tới Mạnh Dương Tuyền.
Chiêu này khí thế cuồn cuộn, dường như thiên địa vạn vật đều dồn lại trong tay.
- Thanh Thiên Chưởng.
Mạnh Dương Tuyền nghiêm mặt lại, chân nguyên chuyển khắp toàn thân, nghênh hướng Thanh Phong trưởng lão.
Lâm Phàm lúc này thấy Mạnh sư huynh cùng Thanh Phong trưởng lão tranh đấu kịch liệt nhưng cũng không ngừng hét lớn.
- Đệ tử Lâm Phàm cầu kiến tông chủ.
- Tông chủ, đệ tử có chuyện quan trọng cầu kiến.
....
Lâm Phàm vận đủ khí lực điên cuồng hét lên, nhưng lại như đá chìm đáy biển, không hề thấy được phản hồi.
Lâm Phàm lúc này cũng cuống lên. Mạnh sư huynh có tu vi thấp hơn hai bậc so với Thanh Phong trưởng lão, nếu trong lúc hai người còn đang giằng co mà vẫn không thể mời tông chủ đi ra được thì sợ là bọn hắn phải bị bắt.
Thế nhưng khi Lâm Phàm nhìn về phía Mạnh sư huynh thì kinh hãi không có lời nào để nói. Mạnh sư huynh này phảng phất như vừa uống thuốc kích thích, lại có thể gắt gao áp chế Thanh Phong trưởng lão Nhập Thần cấp tám.
Chuyện này quá là không khoa học!
Có điều Lâm Phàm cũng không có thời gian kinh ngạc quá lâu, lại lấy hơi gào thét.
- Thanh Phong sư đệ, sao lại thế này.
Vừa lúc đó, lại có một người từ đằng xa bay tới.
- Sư huynh, mau tóm lấy hai nghịch tử này, lại dám hò hét trước đại điện.
Mặt Thanh Phong trưởng lão xanh mét, hô.
Hắn không nghĩ tới Mạnh Dương Tuyền rõ ràng tu vi thấp hơn mình nhưng lại có thể áp chế mình, đây là chuyện hắn không cách nào chấp nhận được.
Lâm Phàm nhìn người từ xa bay tới, lập tức bị hù đến thót tim, người này lại có cảnh giới Tiểu Thiên Vị.
Nếu người này ra tay Mạnh sư huynh tuyệt đối không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Không được, nhất định phải xuất ra công phu chân thật, nếu không gọi tông chủ ra được thì chuyện lớn rồi.
- Tông chủ, ngài còn bế quan cái gì nữa, tông môn sắp bị người ta tận diệt rồi, ngài có điếc hay không thế?
Lâm Phàm lúc này không kiêng nể gì hét to.
Mạnh Dương Tuyền vẫn đang giao thủ cùng Thanh Phong trưởng lão, vừa nghe Lâm sư đệ hét thì thiếu chút nữa hôn mê.
Lâm sư đệ sao có thể bất kính với tông chủ như thế chứ.
Người đằng xa bay tới kia, vừa nghe đệ tử ngoại môn này dám nhục mạ tông chủ, lập tức ra tay, một chưởng đánh tới, toàn bộ trời đất giống như bị bóp méo, một luồng áp lực khiến người ngạt thở ập tới Lâm Phàm.
Lâm Phàm hoảng hốt, chẳng lẽ phải chết ở đây sao?
- Thập Bát trưởng lão, thủ hạ lưu tình.
Mạnh Dương Tuyền thấy Thập Bát trưởng lão ra tay, vội vàng hô.
Nếu Lâm sư đệ trúng một chưởng này, cơ hội sống chắc chắn bằng không. Nhưng giờ hắn lo thân không xong, không thể phân thân tới cứu, chỉ có thể hy vọng Thập Bát trưởng lão thủ hạ lưu tình, không lấy tính mạng của Lâm sư đệ.
- Hừ, nhục mạ tông chủ, tội đáng chết.
Chỉ thấy mặt Thập Bát trưởng lão lạnh như sương, hiển nhiên sẽ không nương tay.
Ngay tại thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị chờ chết, không gian đột nhiên ngưng tụ lại, Hám Thiên Chưởng kia giống như đánh vào một tầng bông, không thể tiến thêm.
- Đều dừng tay đi.
Vừa lúc đó, trong đại điện truyền ra tiếng nói.
- Tông chủ!
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, đây nhất định là tiếng của tông chủ, không ngờ ngay thời điểm chết chắc lại nhờ tông chủ cứu cái mạng nhỏ của mình.
Lâm Phàm thở phào một hơi, may thật, chậm một tí nữa thì hắn chết rồi.
- Tất cả vào đi.
....
Mạnh Dương Tuyền lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, may là tông chủ đúng lúc ra tay cứu giúp, nếu không hậu quả thật sự khó lường.
- Hừ!
Thanh Phong trưởng lão cùng Thập Bát trưởng lão đều hừ lạnh một tiếng, đệ tử đại nghịch bất đạo như thế nên một chưởng đập chết.
Lâm Phàm nhìn hai gã trường lão, cũng không để ở trong lòng.
Sau đó Lâm Phàm đi theo sau mọi người, tiến vào đại điện.
Trong đại điện chỉ có tám cây cột lớn, ngoài ra không còn gì cả. Ở giữa tám cây cột là một nam tử trung niên thân mặc quần áo làm từ vải bố đang ngồi.
Tuy ăn vận đơn giản, nhưng chỉ một cái liếc mắt của người này cũng đã khiến Lâm Phàm cảm thấy áp lực lớn lao.
Đại Thiên Vị cấp ba.
Lâm Phàm vừa nhìn, thiếu chút nữa phụt máu. Cho tới nay, đây là người có tu vi cao nhất mà Lâm Phàm từng gặp.
Thậm chí người này còn là Đại Thiên Vị cấp ba.
Thế nhưng Lâm Phàm chẳng những không vui mừng mà còn lo lắng nhiều hơn.
Tông chủ đã là Đại Thiên Vị cấp ba, nhưng Yến hoàng vẫn dám liên hợp các tông môn khác tấn công Thánh Ma Tông, như vậy nói lên bọn chúng có chiến lực không thua tông chủ.
- Bái kiến tông chủ.
....
- Ừm, ngươi chính là đệ tử ngoại môn Lâm Phàm vừa mắng ta tai điếc đó sao?
Tông chủ ngồi nguyên tại chỗ, mặt không chút thay đổi, bình thản hỏi.
Lâm Phàm vừa nghe thì giật thót một cái, đây là một tông chủ thù dai a.
- Đệ tử không có ý đó.
Lâm Phàm ở trước mặt tông chủ làm sao còn dám càn rỡ, nếu để tông chủ tức giận, muốn tiêu diệt hắn thì còn không phải chỉ cần một cái tát.
Có thể co có thể duỗi mới là đại trượng phu.
Tông chủ như có ý vị sâu xa liếc nhìn Lâm Phàm một cái, tiếp tục hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng đến mức khiến các ngươi mạo hiểm tới đây?
Mạnh Dương Tuyền nhìn thoáng qua Lâm Phàm, sau đó gật đầu, để Lâm sư đệ tự mình kể ra. Dù sao tất cả chuyện này chỉ có Lâm sư đệ nắm chắc.
- Thưa tông chủ, đệ tử ở hoàng triều Đại Yến nghe lén được Yến hoàng đã cấu kết với các tông môn khác, chuẩn bị tiến công Thánh Ma Tông.
Lâm Phàm vừa nói ra, Thập Bát trưởng lão cùng Thanh Phong trưởng lão đã biến sắc, trăm miệng một lời:
- Không thể nào!
Tông chủ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
- Tên đệ tử ngoại môn nhà ngươi đang nói luyên thuyên cái gì thế, Yến hoàng sao có thể liên hợp tông môn khác tấn công Thánh Ma Tông được chứ! Huống hồ tông ta cũng không có mâu thuẫn gì với các tông môn khác, hoàn toàn là không có khả năng!
Thanh Phong trưởng lão nói.
- Tông chủ, trưởng lão, lời đệ tử nói ra đều là thật. Ở bên ngoài Yến hoàng này chỉ có tu vi Nhập Thần, nhưng đệ tử biết Yến hoàng đã lên tới Tiểu Thiên Vị cấp bảy. Còn những tông môn khác muốn tấn công Thánh Ma Tông là vì tông chủ chiếm được thần huyết gì đó.
Lâm Phàm không hề giấu giếm, nếu không kể hết tường tận thì rất khó làm cho tông môn tin tưởng.
- Cái gì? Tại sao bọn hắn lại biết?
Hai trưởng lão kinh ngạc vạn phần.
Việc tông chủ có được thần huyết đã được cực lực giữ bí mật, không ngờ tin đã bị lộ ra.
- Không đúng, không đúng, ngươi nói láo, ngươi nói Yến hoàng là Tiểu Thiên Vị cấp bảy, vậy ngươi làm sao có thể nghe lén bọn hắn nói chuyện?
Thanh Phong trưởng lão lớn tiếng hỏi.
Giờ phút này tông chủ nhìn Lâm Phàm, cũng không có nói, giống như đang đợi một câu trả lời thuyết phục.
- Đệ tử ngẫu nhiên học được một công pháp, đem luyện tới cảnh giới đại thành có thể khiến bản thân tiến vào trạng thái ẩn thân, vô thanh vô tức, không phát ra bất kỳ khí tức nào. Đồng thời khi ở hoàng triều Đại Yến, đệ tử nhất thời nổi hứng tiến vào học viện Thiên Phủ làm một lão sư, sau đó khi Yến hoàng cùng hoàng hậu đến học viện Thiên Phủ thị sát, đệ tử ẩn thân trong phòng của bọn họ, nghe được bọn họ trò chuyện.
Lâm Phàm nói, sau đó lập tức tiến vào trạng thái ẩn thân.
- Sao lại có thể có công pháp như vậy…
Đám người Thập Bát trưởng lão kinh ngạc vạn phần, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả tông chủ cũng có chút hứng thú với công pháp này.
Đệ tử này lại đột nhiên biến mất không vết tích, tra xét không ra nổi, quả thật là một môn công pháp thần kỳ.