Tối Cường Hệ Thống

Chương 800: Chúng Ta Chậm Rãi Thảo Luận



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

-Nữ Đế, ngươi và Nhân tộc Đại Đế chém giết Chí Cao Cổ Tộc bọn ta, đó là việc đại nghịch bất đạo. Ngươi cho rằng, ngươi có thể trốn được bao lâu? Sau khi bản Chí Cao đưa ngươi đi gặp diêm vương, ta cũng sẽ tiễn những con kiến hôi này đi cùng với ngươi. Để thầy trò ngươi có thể đoàn tụ dưới đó.

Cổ Tộc vừa mới tổn thất hai vị Chí Cao, Kiệt thì phản bội, Thánh bị chém giết. Chuyện này quả thật vô cùng nhục nhã. Đặc biệt, sau khi thiếu hai vị Chí Cao, Đại Thiên tộc có dấu hiệu phản công. Chuyện này đối với Cổ Tộc, thật không thể chịu đựng được.

Ngày Vạn giới liên thông, chính là ngày Cổ Tộc một bước lên trời. Sau ngày đó, tất cả Đại Thiên tộc sẽ vĩnh viễn tiêu tan trên thế giới này. Bởi vậy bây giờ, Cổ Tộc đã động viên toàn bộ, phái đại lượng Cổ Tộc ra ngoài cường sát các sinh linh Đại Thiên. Chính để bọn họ biết, ai mới là chủ nhân chân chính của Cổ Thánh Giới. Thế nhưng, địa bàn của Kiệt với Thánh, bây giờ muốn thu thập lại có chút khó khăn. Chủ yếu vẫn là đám người của Thủ Hộ Chi Địa, hết sức phiền toái. Bất quá, Thủ Hộ Chi Địa thì có thể làm được gì. Thủ Hộ Chi Địa nhờ sự ban ơn của Thiên Ý, sau khi vạn giới liên thông, Thủ Hộ Chi Địa không cần tồn tại nữa.

Lúc này, đám người Hồ tộc đã bắt đầu chạy trốn, hướng bốn phương tám hướng chạy đi. Bọn họ dưới sự thống trị tàn nhẫn của Cổ Tộc, sớm đã sợ hãi vô cùng. Chỉ cần nghe tên Chí Cao, đã bị dọa run như cầy sấy. Huống hồ, hôm nay lại gặp Chí Cao hàng thật giá thật, càng bị dọa sợ tè ra quần. Chống lại ư? Bọn họ không phải không nghĩ tới, nhưng những đồng bào vừa mới đứng lên chống cự Chí Cao, Chí Cao thậm chí không cần ra tay, đã có thể đưa bọn họ trở về với cát bụi. Loại cảnh tượng kinh khủng kia, bọn họ không muốn nhìn thấy lần nữa.

-Muốn chạy, nằm mơ đi!

Thấy cảnh này, Vưu lạnh hừ lạnh một tiếng, cánh tay dữ tợn của hắn bắt đầu huy động. Trong chớp mắt, hư không bị cắt thành từng khối nhỏ giống như những miếng phô mát.

-Vưu, đối thủ của ngươi là ta.

Cánh tay Nữ Đế xoay một cái, một luồng sức mạnh huyền diệu đột nhiên bạo phát, Thiên Biến Vạn Hóa, vô cùng thần diệu. Năm ngón tay vồ lấy hư không, hư không liền giống như một miếng vải, bị nắm trong tay của Nữ Đế. Trong khi đó, Vưu lại ra sức lôi kéo, thậm chí muốn cắt bàn tay của nàng.

-Thông Thiên Chi Lộ.

Đôi chân ngọc của Nữ Đế giẫm một cái, một thông thiên đại đạo xuất hiện. Nó án ngữ thiên địa, trực tiếp trấn áp cả vùng hư không này, khiến sức mạnh của Vưu tan rã trong nháy mắt.

-Vưu, ta mặc dù không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đừng xem thường ta.

Nữ Đế lạnh lùng nói, chân nàng đạp ngày càng nhanh, từng bước từng bước đi tới. Mỗi một lần nàng đặt bước chân, khí tức bao phủ trên người dày đặc thêm một phần. Hoàng Thiên Chi Tọa là hoàng giả thần vật của thiên địa, có uy năng vô cùng to lớn. Nữ Đế có thể trưởng thành đến mức độ này, không thể tách rời với nó. Thế nhưng, cho dù Hoàng Thiên Chi Tọa có mạnh thế nào đi nữa, muốn đối đầu với Cổ Tộc Chí Cao, còn kém rất nhiều. Nhưng lúc này, có thể chống đỡ được bao lâu, thì tốt bấy nhiêu.

-Ah! Có chút năng lực, bất quá bảo bối này, sẽ thuộc về bản Chí Cao.

Vưu vừa nói vừa hít vào một hơi, lúc này, thiên địa biến hóa, một sức hút to lớn trong nháy mắt bạo phát, lực hút này vô cùng cường hãn, liên miên bất tuyệt, phảng phất như có thể thôn phệ thiên địa.

-Hoàng tọa không thể lay động, chấn động.

Hai tay Nữ Đế hơi động, trấn áp tự thân, không bị cỗ lực hút này ảnh hưởng. Thế những, vừa lúc đó, một màn để cho Nữ Đế kinh ngạc xảy ra.

-Sư phụ.

Huyên Huyên cùng các tộc nhân của nàng vừa mới rời đi, giờ khắc này lại bị khống chế, không ngừng lui về sau. Cho dù muốn chống lại lực hút này, đều không làm nổi.

-Cứu mạng a.

-A, không muốn a.

Tiếng kêu Hồ tộc không ngừng vang lên, nội tâm bọn họ không ngừng sợ hãi.

-Hoàng Thiên chi lộ, cùng chung vĩnh hằng.

Nữ Đế lại điểm ngón tay một cái, từng khối từng khối ngọc thạch trải rộng, kéo dài đến dưới chân của tất cả mọi người, sức mạnh của Hoàng Thiên Chi Tọa phân tán ra khắp nơi, kéo tất cả mọi người cùng vào một chỗ. Dưới sức mạnh của Chí Cao, lấy tu vi của bọn họ, căn bản không có cách chống đỡ được.

-Hừ, tự vệ còn không đủ, lại còn muốn bảo vệ những con kiến hôi này.

Vưu hừ lạnh, uy thế ngập trời bạo phát, tăng cường lực hút.

Đang đang!

Nữ Đế phát hiện Hoàng Thiên Chi Tọa của nàng dĩ nhiên không chống nổi cỗ sức mạnh mênh mông kia. Không khỏi có chút nóng nảy.

-A!

Một trận tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nguyên bản Huyên Nhi đang ổn định, lại lần nữa phiêu đãng bay lên, không ngừng xoay tròn, bị hút về hướng của Vưu.

-Huyên Nhi!

Các bằng hữu của nàng cuốn cuống lên. Thiếu nữ dực tộc vẫy cánh hướng về phía nàng. Nhưng dưới lực hút này, nàng không có cách khống chế hành động của bản thân. Nữ Đế vung tay một cái, trực tiếp nắm lấy bên hông của Huyên Nhi cùng thiếu nữ dục tộc, kéo hai nàng trở về.

-Muốn chết.

Vưu liền đánh ra một chưởng, hoành đoạn thiên địa, hư không đều bị một chưởng kia đè ép, hiện rõ năm ngón tay.

-Nữ Đế, hãy chọn một trong hai, tự vệ, hay vẫn bảo vệ đồ đệ của ngươi, lựa chọn đi.

Sắc mặt Nữ Đế đại biến, một chưởng kia phá không mà đến, uy lực phi phàm, nếu nàng buông tay, Huyên Nhi sẽ bị Vưu nuốt vào bụng. Thời khắc này, Nữ Đế cắn răng, Thiên Địa Thần Đan từ cơ thể đi ra. Từng đạo khí tức huyền diệu quay chung quanh Thiên Địa Thần Đan.

-Hừ, muốn dùng Thiên Địa Thần Đan chống đối bản tọa. Nếu đã như vậy, bản Chí Cao cũng sẽ không khách khí với ngươi, thần đan của ngươi, bản Chí Cao xin nhận.

Vưu cười lớn, phương hướng một chưởng kia đột nhiên chuyển biến, hướng về Thiên Địa Thần Đan.

-Ngâm!

Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, lực lượng sóng âm xuyên thấu tầng tầng hư không, trực tiếp nổ tung. Từng con từng con Cự Long xoay quanh bầu trời, đột nhiên đánh vào người Vưu.

Thiên Long Bát Âm là một môn âm ba công pháp cực kỳ mạnh mẽ, nếu tu luyện tới cảnh giới cao thâm, chỉ cần một tiếng hừ lạnh, đã có thể làm gỏi một cường giả.

Vưu gắng chống đỡ đợt công kích này, thân hình đột nhiên chấn động, lực hút hoàn toàn tiêu tan.

-Ai!

Vưu nộ quát, trong lòng bùng lên cơn giận dữ. Ở thời khắc then chốt này, rốt cuộc là tên hỗn trướng nào phá đám mình.

-Là ta.

Phương xa có một thanh âm phiêu phù đến, Lâm Phàm không ngờ dĩ nhiên sẽ gặp Nữ Đế ở đây, càng không nghĩ tới đối thủ của nàng lại là Vưu. Không lẻ hắn đã tới địa bàn của Vưu? Bây giờ Vưu chỉ có một người một ngựa, kết quả chỉ có một, chính là bị hắn mạnh mẽ chinh phục.

Nữ Đế lắc đầu nhìn qua, khi thấy bóng người đang ở đó, vẻ mặt hơi đổi. Huyên Nhi sống sót sau tai nạn, đang thở hổn hển, vỗ bộ ngực căn tròn. Tò mò nhìn tới, nhưng khi nhìn thấy gương mặt kia, vẻ mặt của nàng lại biến đổi, mừng rỡ dị thường, nhưng trong nháy mắt, như nghĩ tới điều gì đó. Liền hạ thấp đầu, như không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm.

-Huyên Nhi, sao vậy? Chẳng lẽ mấy năm không gặp, quên mất ta là ai sao?

Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, đã nhìn thấy Huyên Nhi. Tuy nàng đã lớn lên, nhưng cái vóc dáng kia, hơi thở kia, vĩnh viễn sẽ không xóa nhòa trong lòng hắn.

-Lâm ca ca, Huyên Nhi không có.

Huyên Nhi giờ này như đã làm chuyện trái lương tâm. Âm thanh như muỗi kêu, nếu không chú ý lắng nghe, sẽ nghe không rõ.

-Đợi lát nữa, chúng ta từ từ thảo luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.