Tối Cường Hệ Thống

Chương 803: Cùng Đường Mạt Lộ



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Dưới một trảo này, bất kỳ sự phản kháng nào đều phí công.

Vẻ mặt Tuyên Cổ hờ hững nhìn Vưu. Lúc đó, trong ánh mắt của hắn, lộ vẻ thương xót.

Xoạt xoạt!

Xoạt xoạt!

Tiếng vỡ vụn từ từ vang lên, trường thương của Vưu dưới một trảo kia, không ngừng nứt toác. Tuyên Cổ nộ quát một tiếng, vồ mạnh một cái, nắm toàn bộ hư không đều trong lòng bàn tay hắn.

Phốc!

Vưu cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ, đang hung mãnh lao đến. Khiến hắn phải la lên, thân thể hắn đang nổ tung thành từng mảnh. Nếu như hắn không có Vĩnh Hằng Thần Vị, sớm đã chết dưới một một chiêu kia của Tuyên Cổ rồi.

-Tại sao lại như vậy? Ta và ngươi đều là Chí Cao, sao thực lực của ngươi lại mạnh như thế!

Vưu không dám tin sự thật đang diễn ra trước mắt, điên cuồng hét lên. Trong tròng mắt hắn, vẫn không tin. Trong suy nghĩ của Vưu, Tuyên Cổ không thể mạnh đến như thế được. Cường đại đến mức, hắn không thể chống đỡ.

Khóe miệng Tuyên Cổ lộ vẻ tươi cười, nhưng nụ cười tràn đầy tà khí.

-Đây chính là chênh lệch của đôi ta. Nếu như ngươi có thể nghĩ ra, ngươi mới có tư cách biết tất cả những thứ này.

Tuyên Cổ nhìn Vưu, lạnh nhạt nói.

Khi Vưu nghe những lời này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Hắn có cảm giác Tuyên Cổ rất xem thường mình. Nhưng, khi Vưu nhìn Tuyên Cổ một chút lại nhìn Kiệt một chút. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn có một nổi sợ không tên. Hắn biết, hắn không có cơ hội đánh bại đối phương, nhưng đối phương muốn lấy mạng của hắn, cũng không dễ dàng gì.

-Tuyên Cổ, hôm nay ta thua ngươi. Thế nhưng, ngày tháng còn dài, đường dài mới biết ngựa hay. Sẽ có một ngày, hai người các ngươi sẽ vì hành động hôm nay, mà trả giá thê thảm.

Vưu oán hận nói. Sau đó, hắn tiến vào vô tận hư không.

-Ta cũng là Chí Cao, tuy rằng các ngươi mạnh hơn ta. Thế nhưng, nếu muốn lưu ta lại, ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách đó.

-Hãy đợi đấy, nupakachi.

Khi nửa thân thể của Vưu tiến vào hư không, gương mặt của Tuyên Cổ và Kiệt biến sắc. Cả hai liền ra tay, muốn lôi Vưu ra. Nhưng tất cả mọi người đều là Chí Cao, dù Tuyên Cổ và Kiệt có thực lực nghiền ép đối phương. Nhưng muốn ngăn một Chí Cao một lòng muốn chạy trốn, vẫn còn chưa đủ.

-Ha ha, các ngươi đừng tốn sức nữa. Một khi ta đã trốn, không ai có thể ngăn cản.

Ầm!

Vừa lúc đó, một đôi nắm đấm thép đột nhiên vung ra, trực tiếp đánh lên mặt Vưu. Nhìn qua chỉ như một nắm đấm bình thường, nhưng lại khiến cho gương mặt hắn be bét máu.

Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền.

Từng cú đấm xuyên thấu da thịt, từng quyền bạo huyết.

-May mà bản Đế có dự kiến trước, biết ngươi sẽ chạy trốn, ta đã sớm ẩn giấu trong hư không chờ ngươi.

Lâm Phàm đi ra từ hư không. Sự tình của Tà Chủ đã khắc sâu trong lòng Lâm Phàm, nên trong lúc Vưu và bọn Tuyên Cổ đánh nhau, thì hắn đã lặng lẽ trốn trong hư không. Cú đấm vừa nảy khiến mặt Vưu đỏ chót, từng đạo từng đạo mạch máu vỡ ra trên khắp khuôn mặt, khiến hắn trở nên vô cùng thê thảm.

-Ngươi, đáng chết!

Vưu không ngờ tên này lại trố trong hư không chờ hắn. Khiến hắn không thể tẩu thoát, đáng hận a.

-Còn không mau lên, tóm lấy tên này cho ta.

Lâm Phàm vung tay, ra lệnh cho Tuyên Cổ và Kiệt.

-Các ngươi thật sự quá càn rỡ, hãy đợi đấy cho bản Chí Cao.

Nội tâm Vưu tuy vô cùng tức giận, nhưng vào lúc này, hắn đâu dám do dự, coi như bị Lâm Phàm hành hung một chút, cũng không được quay lại. Tình cảnh lúc này không tốt, nếu như cứ tiếp tục dây dưa ở đây. Rất có thể hắn sẽ chết, đây mới đúng là bi kịch.

-Hư, không được nghịch lưu.

Vưu chợt quát, triển khai vô thượng thần thông, trực tiếp trốn vào hư không. Nhưng không lâu sau đó, lại có một tiếng kêu thê thảm truyền đến.

-Đấy là cái gì?

-Những cái này, rốt cục là thứ gì?

Bổng nhiên có một bóng người rớt ra, nương theo đó là một đoàn sương mù nồng nặc. Đoàn sương mù kia nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trong đó, ẩn chứa từng vị Thần Linh. Đại Phàm Ca chi linh, đúng lúc này bạo phát.

- Ngu quá ngu đi, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại cứ xông vào.

Đã rất lâu rồi Đại Phàm Ca chi linh mới có cơ hội ra tay, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng khó nhịn, trực tiếp phóng ra đại chiêu.

Sắc mặt Vưu bây giờ có vẻ bình thường, nhưng trong ánh mắt lộ vẻ kì dị. Trong cơ thể hắn, một đoàn sương mù kì lạ đang lưu chuyển không ngừng. Xua mãi không chịu tan, không ngừng thâm nhập tâm thần. Nội tâm như bàn thạch của hắn dưới từng làn sóng công kích của đoàn sương mù kia, lại tỏ ra không chịu nổi. Quả thực khó tin, hắn chính là Cổ Tộc Chí Cao, có tu vi thông thiên, mà lại bị một đoàn sương mù quấy rối.

-Ai, Đại Phàm Ca, đã lâu không có ra sân, không ngờ ngươi lại có uy lực mạnh thế này.

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của Vưu, không khỏi cảm thán.

-Lão đại, ta đã bế quan rất lâu rồi, nếu như lại không tiến bộ, thì không thể đánh lại Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương được.

Đại Phàm Ca chi linh nói, hiện tại, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vẫn còn bế quan, tìm hiểu Đại Độ Hóa Phật Quang. Nếu như hắn tìm hiểu thành công, thì Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành Giáo Hóa Vương Phật.

-Đại Phàm Ca, ngươi muốn đạt đến cảnh giới của ta, cả đời này cũng không có khả năng.

Vừa lúc đó, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đi ra, nhưng Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương bây giờ lại có chút kì lạ, không giống lúc trước. Lúc này, toàn thân hắn tràn đầy khí tức Phật Môn, tựa như mặt trời chói chang, soi sáng chúng sinh.

-Lão đại, hiện tại ta đã trở thành Giáo Hóa Vương Phật rồi.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương cười nhạt một tiếng, nhất chỉ điểm ra, chân đạp đài sen, đột nhiên bay lên. Thân thể thấp bé của hắn đứng trên đài sen, khiến cho người ta có cảm giác quái dị.

-Ồ, Cổ Tộc Chí Cao, dĩ nhiên lại mạnh mẽ như vậy. Ta rất muốn…

Khi Giáo Hóa Vương Phật nhìn thấy Vưu, trong cặp mắt hắn lập loè tia sáng kì lạ. Chí Cao chính là đối tượng Giáo Hóa Vương Phật thích dạy dỗ nhất. Vưu đối với hắn có sức hấp dẫn chết người.

Khi Vưu nhìn thấy hai tên quái dị mới nhô ra kia, tâm thần chấn động, đặc biệt là cái tên lùn. Ánh mắt của hắn khiến Vưu cảm giác không ổn, trong ánh mắt kia tản ra từng tia sáng kì dị, khiến người ta có chút sợ hãi.

-Đều trở lại nghỉ ngơi đi, hiện tại, ta đang làm đại sự.

Lâm Phàm vung tay, trực tiếp đưa đám bựa nhân này Động Thiên.

-Không muốn, ta không đi, ta muốn dạy dỗ tên kia.

Giáo Hóa Vương Phật kêu khóc, thật vất vả mới gặp được Chí Cao, hắn sao cam tâm từ bỏ được.

Nhưng đối với Lâm Phàm, Vưu là kẻ phải giết, hắn đang còn thiếu một ít điểm kinh nghiệm, nếu như có thể làm thịt Vưu, hắn sẽ thăng cấp ngay lập tức. Hắn cũng không thèm để ý Giáo Hóa Vương Phật. Cuối cùng, Giáo Hóa Vương Phật vẫn bị Lâm Phàm tóm vào Động Thiên, một cơ hội phản kháng cũng không có.

Mà giờ khắc này, thân thể của Vưu cũng bắt đầu run rẩy. Hắn đột nhiên cảm giác có một loại sức mạnh huyền diệu, chiếm đoạt nội tâm của mình. Sâu trong tâm, dục vọng đang dâng trào.

Lạch cạch!

Trong chớp mắt, Vưu cảm giác đũng quần như có thứ gì đó sắp nổ tung, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Chuyện này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.