Tối Cường Hệ Thống

Chương 813: Có Người Hiến Tế



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Bên bờ sông xanh mượt, một đạo thân ảnh tĩnh lệ đang đứng.

Lời nói của Lâm Phàm có tính đả kích rất lớn, vậy mà hắn dám nói nàng lớn tuổi rồi, con đường sau này cũng chỉ như vậy thôi, khiến Nữ Đế rất khó tiếp nhận.

Khục khục!

Lâm Phàm từ xa đi tới, ho nhẹ một tiếng

- Nữ Đế mới vừa rồi là hiểu lầm thôi, kỳ thật...

- Lâm Phàm, ngươi không cần nói nữa, ta minh bạch, nếu như không có chuyện gì khác, ta muốn yên lặng một mình thôi.

Nữ Đế lãnh đạm nói.

Nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc đều nghe ra giọng điệu đang rất tức giận của nàng.

Như vậy cũng đúng, thực lực Nữ Đế tuy thông thiên nhưng cuối cùng vẫn là nữ tử, người ta tự nhiên ưa thích người khác khích lệ, có ai như Lâm Phàm mở miệng trực tiếp chê người ta già.

Huống chi, chuyện này còn xảy ra trước mặt đồ đệ của nàng, mặt mũi nàng mất hết rồi.

Lâm Phàm nhìn đạo nhân ảnh kia, bất đắc dĩ lắc đầu, mình cũng chỉ đùa nàng một chút vì sự tình trước đây mà thôi, nào chút chú ý đến những chuyện như vậy. Nếu như không làm gì nàng, cũng chỉ chiếm chút tiện nghi trên miệng mà thôi, ai ngờ tâm Nữ Đế lại giống như pha lê, mong manh dễ vỡ như vậy.

- Một mình tĩnh lặng không bằng hai người cùng một chỗ tĩnh lặng đi.

Lâm Phàm cũng không để ý nàng có đồng ý hay không, trực tiếp đứng bên cạnh đó hít sâu một hơi nói.

- Oa, không khí này thực mát mẻ, chờ ta đánh đổ Cổ Tộc, thế giới này lại có thể khôi phục yên bình, các chủng tộc Đại Thiên cũng có thể tự do bay lượn giữa thiên địa này, không cần phải lo lắng đề phòng nữa.

Nữ Đế nhìn nhìn Lâm Phàm rồi nói.

- Ngươi là cái tên không biết xấu hổ.

- Như thế nào mà không biết xấu hổ? Ta nói Nữ Đế nàng nói chuyện cũng quá ác độc đi.

Lâm Phàm phản bác.

- Ta ác độc? Nữ Đế nghe xong, sắc mặt nóng gắt lên.

- Thời điểm tại Huyền Hoàng Giới đạo thần niệm kia của ngươi đích thực rất độc nha, ngươi diệt tông môn của ta, ngươi nói ngươi có độc ác không?

Lâm Phàm nói ra, sau đó dường như nghĩ đến điều gì lại nói tiếp.

- Há, đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi một vấn đề, tại sao năm đó ngươi phải đoạt thần huyết kia?

- Thời gian quá lâu nên ta cũng quên mất rồi, không phải ngươi nói nơi đây phong cảnh xinh đẹp sao? Ngươi xem một mình là được rồi.

Nữ Đế không muốn nói nhiều với hắn, quay người chuẩn bị rời đi.

Nàng vĩnh viễn không ngờ đến gia hoả giống như con kiến vùng vẫy giãy chết năm đó đã phát triển đến cảnh giới bực này.

Coi như là nàng cũng không phải đối thủ của hắn.

- Thôi được bỏ qua thì bỏ qua, chẳng qua ta cảm thấy đáng tiếc cuộc sống tươi đẹp trước kia mà thôi.

Lâm Phàm cảm thán nói

Trong nháy mắt trôi qua mấy trăm năm, mọi việc đã sớm trở thành cảnh còn người mất.

- Thiên tư của ngươi, đan dược đã không có khả năng tăng lên nữa rồi, nếu không có vận may to lớn, thiên tư này cơ bản không có thay đổi.

Lâm Phàm nói ra.

- Việc này ta biết.

Nữ Đế gật đầu

Đúng như Lâm Phàm nói, thiên tư của nàng đã không cách nào tăng lên nữa, có thể nói đã đạt đến cực hạn cũng được.

Muốn mơ tưởng lần nữa tăng thiên tư, trừ phi có đại cơ duyên, bằng không thì chỉ là người mơ nói mộng.

- Được rồi, để ta tăng tư chất cho ngươi, đến ngày vạn giới khai mở, không biết đến lúc nào, cho nên có thể tăng thực lực vẫn là tốt nhất.

Lâm Phàm đặt tay lên trên đỉnh đầu Nữ Đế.

- Ngươi làm cái gì đó?

Thân thể Nữ Đế co rụt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

- Tăng tư chất ngươi chứ làm gì?

Lâm Phàm kinh ngạc.

- Tăng tư chất, tìm ra manh mối của đại đạo, chẳng lẽ có vấn đề gì hay sao?

Nữ Đế nhìn Lâm Phàm một lát, khuôn mặt đẹp lạnh lùng lộ vẻ khó xử.

Mình chính là Nữ Đế, tồn tại vạn người kính ngưỡng, nhưng bây giờ bị người khác đặt tay lên đầu, chuyện này...

Với Nữ Đế mà nói, nàng cũng muốn, nên cuối cùng gật đầu đồng ý.

Lâm Phàm cười một tiếng, đưa bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng.

Loại cảm giác này cũng không tệ, giống như đang dạy một đứa bé vậy.

Kiểm tra!

Thật ngoan!

- Còn chưa bắt đầu sao? Nữ Đế bị người khác động vào người, có chút không được tự nhiên, đỉnh đầu bị người khác chạm đến, đã là sự tình rất rất lâu trước kia rồi, khi đó nàng còn trở thành Nữ Đế, chỉ là một tiểu hài tử được cha mẹ sủng ái mà thôi.

- Bây giờ bắt đầu đây, nên đừng nói chuyện.

Lâm Phàm bình thản nói, nhưng nội tâm rất thoải mái.

Hai người đứng ở đó, một tay Lâm Phàm chạm lên đầu Nữ Đế, ngón tay nhẹ nhàng đập đập giống như đang yêu thương con mình.

Nữ Đế hơi cúi đầu, khuôn mặt trắng như tuyết có chút ửng đỏ.

Thần thức nàng buông ra, xác định chung quanh không có người, cuối cùng mới thở dài một hơi, chuyện này nếu để người thấy, chắc nàng phải đội quần mất.

- Còn chưa xong sao? Lúc này, Nữ Đế có cảm giác là lạ, một cảm giác nói không nên lời.

- Nhanh thôi sắp xong rồi.

Lâm Phàm cười nhẹ một tiếng, cảm thấy cũng không còn thiếu gì nhiều, không khỏi nói ra lời dạy dỗ như trưởng bối.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Tiềm lực Nữ Đế còn chưa được đào móc hết, nên trong chớp mắt này, Nữ Đế cảm giác được những biến hoá phát sinh trong cơ thể mình, Nội Thiên Địa Chi Trung có một cánh cửa khép kín, bị một cỗ lực lượng mênh mông đè ép, sắp bung ra.

Ầm ầm!

Trên cánh cửa, hào quang chiếu xạ, một cỗ sức mạnh huyền diệu từ đó tản ra.

Cánh cửa kia vậy mà bị lực lượng thần bí khai mở.

Thần sắc Nữ Đế đại biến, cánh cửa cuối cùng mà nàng khổ cực bao lâu nay, dùng đủ các loại biện pháp để mở nhưng nó vẫn lù lù như cũ, không một chút sứt mẻ.

Thế mà thời điểm này, nó thậm chí có dấu hiệu buông lỏng, chuyện này thật sự quá hưng phấn.

Ầm!

Thời điểm Nữ Đế đang hưng phấn, cánh cửa kia đã hoàn toàn mở ra.

Lực lượng Huyền Diệu Chi Lực tích lũy đã lâu, lúc này phun trào ra ngoài, chạy khắp toàn thân nàng, một đạo hào quang xuyên thấu đỉnh đầu Nữ Đế, chiếu xạ thiên địa.

- Thiên tư của ta thật sự được tăng lên.

Nữ Đế hưng phấn kinh hô, khuôn mặt xinh đẹp lóe ra vầng sáng.

- Chuyện đơn giản ấy mà!

Lâm Phàm thu tay, vẻ mặt bình thản nói.

Nữ Đế cảm ứng biến hoá bản thân, sau đó nhìn Lâm Phàm nói một tiếng.

- Cám ơn.

- Ha ha.

Lâm Phàm nở nụ cười.

- Chuyện nhỏ mà thôi.

Đối với Lâm Phàm, chuyện này đích xác là chuyện nhỏ, nhưng đối với Nữ Đế, đây là đại sự.

Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị nói gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên ngưng lại, thần sắc tập trung.

- Làm sao vậy?

Nữ Đế thấy vẻ mặt Lâm Phàm có chút quái dị, không khỏi khẩn trương, nàng cho rằng có đại sự đã xảy ra.

Lúc này Cổ Thánh Tế Đàn đang phiêu đãng trong Nội Thiên Địa xảy ra chấn động kịch liệt.

Đây là dấu hiệu có người tế hiến.

Trong Cổ Thánh Tế Đàn, âm thanh hiến tế quanh quẩn không trung.

- Hiến tế bản thân che chở Vân Tông.

Đạo hiến tế chi lực này rất mạnh, hẳn là một vị cao thủ hiến tế chính mình thì phải, có thể bức cao thủ bực này đến trình độ phải hiến tế chính mình, địch nhân của hắn tuyệt không tầm thường.

Lâm Phàm thăm dò vào trong tế đàn, thấy ở một vùng đất xa xôi nào đó, thân ảnh tông chủ Vân Tông đang thiêu đốt chính mình, dùng hết thảy những gì bản thân có để đổi lấy tương lai của Vân Tông.

- Ta có việc rời đi trước.

Lâm Phàm không nói nhiều, trực tiếp rời khỏi, tiến đến nơi gọi là Vân Tông kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.