Tối Cường Hệ Thống

Chương 815: Một Chưởng Diệt Địch



- Cái gì?

Sa Kinh Vương nhìn thấy một pháo Cự Sa Thần Chu bị luồng kiếm quang cắt rời, đột nhiên sợ run, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng chuyện để hắn càng thêm hoảng sợ còn ở phía sau.

Trên bầu trời đột nhiên bị kéo ra vết nứt khổng lồ, trong vết nứt, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nắm một bầy Cự Sa trong tay, bóp nhẹ một cái, mưa máu bay tán loạn, toàn bộ Cự Sa hóa thành từng mảnh, bay tán loạn trong thiên địa.

- Là ai? Rốt cuộc là ai?

Sa Kinh Vương gầm thét, hắn không ngờ vào thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên xảy ra chuyện như thế.

Đệ tử Vân Tông đã làm tốt tâm lý, chuẩn bị chiến đấu đến chết, nhìn thấy một màn trước mắt, hoàn toàn ngây ngốc.

Cái này, cũng quá mạnh đi.

Đồng thời trong lòng mỗi người đều nghi hoặc, người này rốt cuộc là ai?

- Các ngươi muốn diệt tông môn của bạn ta, lá gan đủ lớn đấy.

Một bóng người mặc y phục màu trắng chắp hai tay sau lưng, từ hư không đi ra, thần sắc lạnh nhạt, không để những thứ trước mặt trong lòng.

- Lâm Phàm...

Vân Tông chủ nhìn thấy bóng người kia, kinh ngạc thốt lên, khuôn mặt không dám tin tưởng.

- Đã lâu không gặp Vân Tông chủ, nếu như không phải ngươi hiến tế chính mình, sợ rằng ta cũng không biết Vân Tông gặp chuyện như vậy.

Lâm Phàm nói.

Nếu Vân Tông chủ không hiến tế, coi như Lâm Phàm có thực lực ngập trời cũng không có khả năng cảm ứng được.

Xem ra Cổ Thánh Tế Đàn cũng không phải vô dụng, sau này mình phải nói cho những người quen biết với mình, khi nào gặp phải phiền toái, thì mau mau hiến tế, như vậy thì mình có thể cảm ứng được rồi đến cứu.

Trên dưới Vân Tông có rất ít người biết Lâm Phàm, mấy tên đệ tử không biết đối phương là ai?

Nhưng đối với Hồng Vân tiên tử thì lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

- Vị cường giả này là ai vậy?

- Đúng đấy, vừa rồi là hắn đã cứu chúng ta phải không? Hình như là người quen của Tông chủ, chẳng lẽ chúng ta được?

- Các ngươi hãy nhớ, hắn là Nhân tộc Đại Đế.

- Cái gì? Hắn là Nhân tộc Đại Đế? Có phải Nhân tộc Đại Đế mạnh mẽ chống lại Cổ Tộc Chí Cao?

- Đó là ta thần tượng của ta a, không ngờ đời này có thể gặp được người.

Thời khắc này, trên dưới Vân Tông đều hân hoan, đối với bọn hắn, những người khác có thể không biết nhưng Nhân tộc Đại Đế thì bọn họ vô cùng quen thuộc.

Bởi vì rất lâu trước đây, một hình ảnh đã khắc sâu trong tâm trí bọn họ, hình ảnh đó chính là Nhân tộc đại đế Lâm Phàm, người duy nhất có thể đối kháng cùng Cổ Tộc Chí Cao.

- Ngươi là ai?

Sa Kinh Vương cảnh giác nhìn Lâm Phàm, trong lòng bùng lên cơn giận dữ.

Người này vừa ra một chiêu liền chém giết vô số thủ hạ của hắn.

Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn chiếc thuyền to lớn hùng vĩ, cười hỏi.

- Không biết từ khi nào mà một trong thập đại hung thú thượng cổ, Cự Sa tộc lại đầu phục Cổ Tộc vậy?

- Hừ, Cự Sa tộc mãi mãi là một thành viên trung thành của Cổ Tộc?

Sa Kinh Vương lạnh lùng nói.

- Nếu là chó trung thành của Cổ Tộc, ngươi cũng không có tư cách biết bản Đế là ai, cho nên ngươi đi chết đi.

Đối với mấy con giun dế này, Lâm Phàm không có bao nhiêu hứng thú, hắn nhẹ nhàng giơ tay, một chưởng đập xuống, đất trời đột nhiên nổ tung trong nháy mắt, bàn tay cực lớn chèn ép hư không, đánh tới Cự Sa Thần Chu.

- Làm càn.

Sa Kinh Vương chợt quát một tiếng, Hải Thần Quyền Trượng rung lên một cái, hư không tràn ngập sóng biển, một tầng lại một tầng hướng về một chưởng kia.

- Ngươi dám to gan chém giết Cự Sa tộc chúng ta, kết cục chỉ có chết mà thôi.

Sa Kinh Vương phẫn nộ quát.

Sóng biển sôi trào mãnh liệt hóa thành một con cá mập to lớn, trên lưng nó có hai cái cánh, mở ra cái miếng lớn toàn máu, cắn xuống chưởng ấn.

Ầm!

Một chưởng của Lâm Phàm trực tiếp nắm con cá mập này trong tay, nhẹ nhàng bóp một cái khiến nó nổ tung.

- Không thể nào, sao có thể có chuyện đó.

Sa Kinh Vương kinh hãi biến sắc, gương mặt lộ vẻ không dám tin, một chưởng kia có thể phá diệt cự sa của hắn.

Nhưng sự tình không có kết thúc đơn giản như vậy, bàn tay kia nghiền ép cá mập xong, tiếp tục đánh tới Sa Kinh Vương.

Khí tức cường đại bạo phát, Sa Kinh Vương đại biến, hắn giơ cao Hải Thần Quyền Trượng, tạo ra từng luồng sức mạnh, chống đỡ chưởng ấn.

Lại một đầu Nhật Sa dữ tợn hiện ra, nhưng bên dưới một chưởng này nó cũng giống như giun dế, không ngừng bị phá nát.

- Mau mở vòng bảo vệ.

Sa Kinh Vương thất thố, điên cuồng hét lên, Cự Sa Thần Chu nổi lên ánh hào quang, một tấm bình phong thiên nhiên bao phủ toàn bộ Cự Sa Thần Chu.

- Tên ghê tởm. Sa Kinh Vương tức giận gào thét.

Nhưng lúc này, từng tiếng xoạt xoạt truyền đến.

Sa Kinh Vương ngẩng đầu phát hiện, bình phong này dưới một chưởng kia, không ngừng nứt toác, căn bản không thể phản kháng.

- Sao có thể, chúng ta được Hải Thần che chở mà!

Sa Kinh Vương hoảng sợ điên cuồng hét lên, nhưng bình phong vẫn vỡ nát trong nháy mắt, Cự Sa Thần Chu bị đối phương khống chế trong tay.

“Keng, phát hiện hạ phẩm chí bảo Cự Sa Thần Chu.”

Lâm Phàm nhìn chiến thuyền to lớn, còn tưởng nó là cái bảo bối gì ghê gớm, nhưng chỉ là Hạ phẩm chí bảo, thật sự vô vị.

Xoạt xoạt!

Lâm Phàm khẽ dùng sức, Cự Sa Thần Chu kia vỡ tan trong nháy mắt, một đoàn lực lượng bản nguyên trong chiếc thuyền bạo phát.

Sa Kinh Vương nhìn thấy Cự Sa Thần Chu bị bóp một cái nát bét, cả người run rẩy.

Đây là Hạ phẩm chí bảo nha, coi như cường giả Thần Thiên Vị mười tầng cũng không tổn hại được nó.

Nhưng bây giờ nó lại bị đối phương huỷ diệt dễ như trở bàn tay, chuyện này dọa cho Sa Kinh Vương muốn tè trong quần.

- Đừng có giết ta, xin tha mạng xin tha mạng.

Ầm!

“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Thần Thiên Vị tầng chín Sa Kinh Vương.”

“Keng, chúc mừng thu được Hạ phẩm chí bảo Hải Thần Quyền Trượng.”

...

Vẻn vẹn một chiêu, toàn bộ thiên địa lần nữa khôi phục yên tĩnh.

- Đùng đùng!

Lâm Phàm vỗ tay một cái nhìn Hải Thần Quyền Trượng trong tay, sau đó ném nó vào Động Thiên giao cho Thượng Cổ Đại Yêu.

Ha ha, món đồ chơi này không tồi.

- Cứ như vậy kết thúc sao?

Thời khắc này, tất cả mọi người ngây ngốc, nhân vật cường đại như Sa Kinh Vương, cứ như vậy bị giết?

Đại quân Cự Sa tộc đông đúc, cũng toàn bộ diệt rồi sao?

Không chỉ có các đệ tử Vân Tông chấn kinh, ngay cả tông chủ Vân Tông cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hắn thấy những thứ này không khoa học chút nào, thật sự quá giả dối.

Lâm Phàm nhìn mọi người ngây ngẩn, chỉ cười nhẹ một tiếng nói.

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ có vấn đề gì?

Vân Tông chủ nuốt một ngụm nước bọt, không dám tin hỏi.

- Tiểu tử ngươi hiện tại mạnh đến mức độ nào rồi?

Vân Tông chủ vẫn còn nhớ, năm đó tiểu tử này rời đi, cũng không có mạnh như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, quả thực bị loá mắt.

Mạnh mẽ, thật sự quá mạnh.

Hay hắn đã là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười rồi?

Nhưng một chưởng vừa kia, coi như cường giả Thần Thiên Vị tầng mười cũng không nhất định có thể đỡ được.

- Cũng bình thường thôi, Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.