Tối Cường Hệ Thống

Chương 819: Không Cần Rời Đi



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Sa Vương chết rồi.

Trong đám người Linh tộc, đột nhiên có người hô to, không thể tin chuyện trước mắt này.

Ngay sau đó, tất cả thành viên Linh tộc đều kinh hãi.

- Sa Vương chết rồi.

- Sa Vương vô địch vậy mà bị giết.

- Cường giả do Tiểu Thạch Đầu mang về đã giết Sa Vương.

- Tất cả mọi người mau đến mà xem, Sa Vương bị giết chết rồi haha.

Tiếng hoan hô rung trời, mọi người Linh tộc cảm giác trong lòng mình có một đoàn khí như muốn bạo phát ra ngoài.

- Tiền bối, người thật lợi hại.

Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hưng phấn nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Phù phù!

Tất cả mọi người xung quanh nằm rạp trên mặt đất cầu xin.

- Xin tiền bối, hãy cứu chúng ta!

- Xin tiền bối cứu chúng ta!

Linh tộc bị Cự Sa tộc áp bức rất lâu rồi, bây giờ có hi vọng xuất hiện, tự nhiên bọn họ muốn bắt lấy, mà hy vọng này lại đang trước mắt, bọn họ tự nhiên muốn cầu xin giúp đỡ.

Lâm Phàm hơi giơ tay nói.

- Các vị yên tâm tâm, qua hôm nay Cự Sa tộc sẽ trở thành quá khứ.

- Gà con, ngươi lưu lại tổ chức nhân lực làm một bữa tiệc rượu vi cá mập đi.

Lâm Phàm nói rằng.

- Yên tâm đi lão ca, bản Gà con nhất định sẽ làm những thứ này thật ngon, chờ ngươi về.

Gà con hoan hô.

Thời khắc này, Lâm Phàm tiến vào trong hư không, nhưng vẫn dặn dò mọi người.

- Các ngươi không cần lo lắng, bây giờ bản Đế sẽ đi chém giết Sa Thần, sau đó trở về tổ chức Thiên Sa tiệc rượu.

Lâm Phàm tiến vào trong hư không, hướng về vị trí Sa Thần.

Lúc này, Gà con lại được muôn người chú ý.

Nó không khỏi ngẩng cao đầu, gương mặt kiêu ngạo noi.

- Các ngươi yên lặng, lão ca của ta đã đi chém giết cái tên Sa Thần gì đó cũng là sự tình trong chớp mắt thôi, mọi người mau chuẩn bị bếp núp gì đi, xử lý đôi vi cá mập này cho tốt chờ lão ca, về chúng ta cùng liên hoan.

Cũng không lâu lắm, một đám đầu bếp Linh tộc đi ra, nhìn thấy đôi vi cá mập trước mắt, mặt dại ra không biết nói gì hơn.

- Ai nha, nguyên liệu nấu ăn lớn như vậy, chúng ta chưa bao giờ xử lý qua a.

- Đúng đấy, chuyện này nên xử lý như thế nào?

Gà con nhảy lên đôi vi cá mập, vung hai cánh nói.

- Để ta chỉ huy...

...

Lâm Phàm mặc bạch y, chắp hai tay sau lưng, đứng trên một mảnh hải vực nhìn tình huống phía dưới, thời điểm hắn vừa đi qua nơi đây, nhìn thấy mấy tên Cự Sa tộc đã bắt muội muội của Tiểu Thạch Đầu, nên thuận tay diệt sạch bọn chúng.

Sau đó Lâm Phàm để tiểu cô nương tự mình đi về.

- Sa Thần, ra đây đi.

Lâm Phàm nhìn mặt biển không có chút rung động, nhẹ giọng nói.

Ầm ầm!

Sau khi Lâm Phàm dứt lời, mặt biển lập tức nổi lên từng cơn sóng thần.

- Là ai giết Sa Vương của tộc ta?

Trong chớp mắt, toàn bộ hải vực trở lên đen nhánh, vô số Cự Sa tộc từ đáy biển lơ lửng bơi lên.

- Ngươi là ai?

Đúng lúc này, một đầu Cự Sa màu vàng đứng trên mặt biển quát hỏi, trong đôi sa nhãn lập loè hung quang.

Đối với Sa Thần, hắn vẫn chưa bao giờ thấy có người dám đến đây làm càn, coi như mấy tên Linh tộc kia muốn đến đây chém giết mình, cũng bị mười hai Vương dưới trướng chém giết hết.

Nhưng vừa nãy, hắn lại phát hiện ra một trong mười hai Sa Vương của mình đã chết.

Chuyện này Sa Thần không cách nào nhịn được.

- Nhân tộc Đại Đế.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, ngạo khí nói ra.

- Là ngươi.

Sa Thần nghe được danh hào này, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên, hắn nhận thức Lâm Phàm.

- Cự Sa Thần Chu của Bản Thần cũng do ngươi phá?

Sa Thần lạnh lùng hỏi.

- Ha ha, nếu đã biết như vậy mà còn hỏi, có phải não ngươi bị úng nước?

Lâm Phàm cười nói, sau đó nói thêm

- Không sai, ngươi so với Sa Vương càng lớn hơn nhỉ, đôi vi cá mập này của ngươi, bản Đế muốn rồi.

- Làm càn!

Lúc này, thập đại Sa Vương còn sót lại tức giận quát.

Lâm Phàm xòe năm ngón tay, trong nháy mắt bắt thập đại Sa Vương nắm trong tay.

- Ngươi dám.

Sa Thần thấy cảnh này, vẻ mặt biến đổi quát lên, còn đối với Lâm Phàm, chuyện này có gì không dám.

Lúc này, thập đại Sa Vương hiện ra bản thể, nhưng khi bản thể chúng xuất hiện thì cũng là lúc bị Lâm Phàm chém đi hai cái vi cá, sau đó Lâm Phàm bóp chết từng tên một, biến chúng thành bọt máu.

Những bọt máu nồng đậm, nhiễm đỏ mặt biển, khiến những tên Cự Sa tộc khác lùi về sau, giống như gặp phải quỷ.

- Không sai, mười đôi vi cá này cũng đủ cho Linh tộc hưởng dụng.

Lâm Phàm ước lượng một hồi, sau đó ném chúng vào hư không hướng thẳng về thành trì Linh tộc.

Sa Thần nhìn cảnh này cũng bị doạ cho vỡ mật, đây là khiêu khích trầm trọng đối với Cự Sa tộc bọn chúng, vốn xưng bá thủy vực rất lâu rồi, nhưng bây giờ có người dám to gan tới tận cửa khiêu khích.

Đây là một loại sỉ nhục. Một sự sỉ nhục không nhịn được.

Ngàn tỉ Cự Sa tộc tức giận gầm thét, hung uy mênh mông lan truyền trong hư không.

- Sa Thần, thời khắc ngươi nương nhờ vào Cổ Tộc thì giờ chết của ngươi cũng đã được quyết định.

Lâm Phàm quát, đồng thời có chút chờ mong đối với bảo tàng Cự Sa tộc.

Lần này, tìm đến Cự Sa tộc, muốn cố gắng vơ vét một trận.

- Đáng ghét, thật sự quá đáng ghét, người đâu mau giết hắn cho ta.

Sa Thần quát, sau đó vung tay, ra lệnh cho ngàn tỉ Cự Sa tộc đánh về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn một đoàn bóng đen nhánh phía dưới, khóe miệng nở nụ cười.

- Nhân tộc Đại Đế, coi như ngươi mạnh thì có thế nào, dưới sức mạnh của ngàn tỉ Cự Sa tộc, ngươi có thể ngăn cản sao.

Sa Thần tê rống một tiếng giận dữ.

- Huynh đài, chúng ta tới giúp ngươi.

Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị động thủ, trong hư không rung động, mấy trăm đạo bóng người từ trong hư không xuất hiện.

Lâm Phàm hơi sững sờ, sau đó nhìn qua, khi vừa nhìn, hắn phát hiện những người hình như đều là Linh tộc.

- Sa Thần, ngươi dám nuôi nhốt Linh tộc ta như gia súc, tùy ý tàn sát đồng bào ta, hôm nay chúng ta sẽ liều mạng với ngươi.

Một người đàn ông tay cầm song kiếm đứng bên người Lâm Phàm tức giận rống lên.

- Ha ha! Quả nhiên là các ngươi, cũng được, hôm nay các ngươi đã đến, thì cùng chết dưới lửa giận của ngàn tỉ Cự Sa tộc đi.

- Cự Sa tộc ta chính là tồn tại vô địch.

Sa Thần gầm thét, sau đó, đột nhiên sải bước, bạo phát một nguồn sức mạnh kinh khủng.

Từng cơn sóng thần cuồn cuộn trên mặt biển, đánh bay tất cả, khiến toàn bộ biển rộng bắt đầu đung đưa kịch liệt.

- Huynh đài, ngươi là người phương nào? Ta thay mặt toàn bộ Linh tộc cảm tạ ngươi.

- Bây giờ tình huống khẩn cấp, Cự Sa tộc thực lực cường hãn, chúng ta nhất định phải lui lại, cố gắng mưu đồ bí mật, sau này báo thù cũng không muộn.

Nam tử cầm song kiếm nhìn Lâm Phàm nói.

Hắn nhìn thấy phía dưới, Cự Sa tộc đen như mực, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.

- Sư huynh, chúng ta mau đi thôi, nếu không, Cự Sa tộc điên cuồng bày ra Cự Sa đại trận, chúng ta chỉ có một con đường chết mà.

Một nữ tử Linh tộc vội vàng nói.

- Được huynh đài, chúng ta mau đi thôi.

Bọn họ vốn là người của Linh tộc, sau khi biết ở mảnh hải vực mênh mông này có đồng tộc của họ bị Cự Sa tộc nuôi nhốt, nội tâm tràn đầy lửa giận, muốn cứu những tộc nhân này.

Bởi vậy, lần này bọn họ tập hợp một đội quân đến đây hành động.

Nguyên bản, bọn họ trốn trong hư không để khảo sát tình huống, nhưng đột nhiên thấy một người đàn ông, đi tới nơi này đối mặt với Sa Thần.

Chuyện này theo Linh Vô Uy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng khi nhìn thấy đối phương vì Linh tộc mà đến, bọn họ tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu, cho dù bại lộ hành tung, họ cũng không tiếc nuối.

...

Lâm Phàm trừng mắt nhìn mấy người này, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.