Người dịch: Sunshine Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Dừng tay cho ta, ngươi có phải có tật xấu hay không, ta biết ngươi mà, một lời không hợp liền đánh một gậy.
Lâm Phàm bò ra từ hố sâu, nhìn thấy Hầu Tử ngang ngược còn muốn đánh mình một gậy nữa, nhất thời gào to.
Mình trêu chọc người nào vậy, mình đã cố gắng yên lặng xuyên qua trong hư không rồi mà.
Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ tới một cái tên, đây không phải là Tề Thiên Đại Thánh mà khi đó mình nhìn thấy à?
Thời điểm Lâm Phàm nhìn đến hư cảnh xung quanh, cảm thấy hình như bản thân mình đi vào địa bàn của Hầu tộc rồi.
Xung quanh có không ít sinh linh Hầu tộc đang nhìn Lâm Phàm.
Sinh linh Hầu tộc dù không khác biệt lớn lắm với người thường, nhưng trên người lại được che lấp bởi một tầng lông màu vàng.
- Dám to gan xông vào nơi đóng quân của Hầu tộc, ngươi là ai?
Sau khi Tề Thiên Đại Thánh quay lại liền đi đến nơi đóng quân của Hầu tộc.
Thời điểm những sinh linh Hầu tộc ở đây nhìn thấy một sinh linh vô cùng mạnh mẽ khác, tròng mắt đều lộ r vẻ khiếp sợ.
- Nhân tộc, ngươi là Tề Thiên Đại Thánh à?
Lâm Phàm hỏi.
- Bản lão Tôn chính là Tề Thiên Đại Thánh.
Thiết bổng trong tay Tề Thiên Đại Thánh tản ra thần vận, chiến ý ngập trời, nhìn đã biết không đơn giản.
Lâm Phàm phát hiện thực lực Tề Thiên Đại Thánh này cũng không thường, nhưng nhìn bộ dáng xem ra cũng chẳng có thù hận gì với mình, bao nhiêu đó cũng đủ để Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
- Tề Thiên Đại Thánh, ta chỉ đi ngang qua chỗ này, cũng không muốn làm gì với Hầu tộc.
Lâm Phàm nói.
Tề Thiên Đại Thánh nhìn Lâm Phàm.
- Thực lực ngươi không tệ, nếu không thì đánh với ta một trận đi.
- Cái gì?
Trong chớp mắt, Lâm Phàm có chút sững sờ, đánh cái em gái ngươi chứ đánh, Lão Tử chẳng phải chỉ đi ngang qua thôi sao, đâu cần phải làm thế chứ.
Nhưng lúc này, Tề Thiên Đại Thánh đột nhiên giơ gậy lên muốn đập tới chỗ Lâm Phàm, một gậy này uy thế bất phàm, có cảm giác nó sẽ hủy diệt mọi thứ.
Ầm!
Lâm Phàm đành phải chống lại nó, hai tay bị chấn động có chút đau đớn, cũng may thực lực hắn đã tăng lên, nếu không thì có thể đã bị tên này đập chết.
- Quân tử động khẩu không động thủ, người tới là khách, Hầu tộc các ngươi cứ như vậy chiêu đãi người khác hay sao?
Lâm Phàm hô to một, này con mẹ nó đúng là không khoa học a.
- Ngươi cứ tự nhiên đi.
Tề Thiên Đại Thánh điên cuồng gào thét, cũng không để ý đến lời nói oán giận của Lâm Phàm, lần nữa đánh tới.
- Nhật!
Lâm Phàm cảm giác Hầu Tử này có chút bá đạo, thật khinh người quá đáng mà.
Lâm Phàm và Tề Thiên Đại Thánh đang chém giết với nhau, có điều Lâm Phàm cảm giác Tề Thiên Đại Thánh này hình như còn giữ chút khí lực, không triển khai toàn lực, nếu không lấy tu vi của hắn hiện tại tuyệt đối sẽ không chống đỡ đến bây giờ.
- Thật thoải mái, sau khi thức tỉnh, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy thoải mát như vậy.
- Ha ha!
Không biết qua bao lâu, Tề Thiên Đại Thánh ngừng lại.
- Nhân tộc, ngươi rất tốt đấy.
Tay chân Lâm Phàm lúc này đã hơi tê tê, nhưng vấn đề này cũng không lớn lắm.
- Đa tạ đã tán dương.
Bất quá, Lâm Phàm đã nhìn ra, Tề Thiên Đại Thánh này không hề cuồng bạo giống như đám lão tổ Phật Tộc, vẫn tính có chút chính nghĩa,
- Ta đã từng thấy qua một vài Nhân Tộc, có điều Nhân tộc cường đại giống ngươi đúng là rất ít.
Tề Thiên Đại Thánh nói.
Lâm Phàm cười cợt, nghĩa bóng của câu này có phải Nhân tộc không có cường giả phải không nhỉ, bất quá đây cũng là sự thật, còn có thể làm sao được.
- Vừa rồi cùng ngươi đại chiến một trận chỉ để cảm thụ một chút vui sướng khi chiến đấu, nếu ngươi đã đi ngang qua đây thì không bằng nghỉ ngơi một lúc đi, ta để tộc nhân ta đón gió cho ngươi.
Tề Thiên Đại Thánh nói.
Hầu tộc bọn họ không tranh với đời, trong hầu tộc cũng không thiếu cường giả, đồng thời cũng không ít cường giả muốn tranh bá, có điều sau khi hắn giáng lâm đã trực tiếp tiêu diệt các loại hiếu chiến này.
Hầu tộc không cần tranh đấu cùng Đại Thiên chủng tộc, chỉ cần bảo vệ được một chốn cực lạc này là tốt rồi.
- Vậy thì cám ơn.
Lâm Phàm nói, có thể phải Hầu tộc hữu hảo thế này, Lâm Phàm thật chưa từng nghĩ tới, nếu đã như vậy, vậy thì ở lại thôi.
Chẳng qua khi nhìn thấy Hầu tộc chuẩn bị một ít đồ ăn.
Lâm Phàm cảm thấy có chút quái dị, chẳng lẽ hiện tại Hầu Tử đều thích ăn thịt à, một bàn đồ ăn tất cả đều là thịt.
Tiệc rượu lần này Tề Thiên Đại Thánh ngồi phía trên, bên cạnh hắn có một ít cường giả Hầu tộc, bọn họ rất có hảo cảm đối với Nhân tộc.
Nguyên nhân chủ yếu đều là do Nhân tộc chưa từng giết Hầu tộc.
Nhưng Lâm Phàm biết, chủ yếu chính là do trước đây Nhân tộc vẫn luôn bị giam trong Huyền Hoàng Giới, căn bản không đến được Cổ Thánh Giới.
Lúc này, những cường giả Hầu tộc xung quanh rất nhiệt tình với Lâm Phàm, mà Lâm Phàm cũng tươi cười trò chuyện với họ.
- Đại Thánh, các ngươi bình thường đều ăn những thứ này sao?
Lâm Phàm hỏi.
Bây giờ thế giới này có chút nguy hiểm, nếu biết thêm một ít cường giả thì cũng có chỗ tốt.
Nếu như sớm quen biết một ít cường giả, thời điểm cái con lừa trọc kia mang người đến vây quét mình, mình cũng không cần phải liều mạng giống như bây giờ.
- Đúng đấy, chẳng lẽ những đồ ăn này không hợp khẩu vị với ngươi?
Đại Thánh nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, những đồ ăn này đều đứng đầu trong các nguyên liệu nấu ăn, đều tới từ vị trí cao đẳng nhất trên người Cổ Thú.
- Không phải như vậy, bình thường mọi người không ăn chuối tiêu sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Chuối tiêu? Chuối tiêu là cái gì?
Đại Thánh ngây người, ngay cả những cường giả Hầu tộc chung quanh cũng vô cùng nghi ngờ, không biết thứ mà hắn nói là cái gì?
Bọn họ bình thường không tranh đấu với người, bởi vậy cũng cực kỳ nhàn nhã, vẫn rất để ý với việc theo đuổi thức ăn ngon.
Cái thứ mà Nhân tộc này vừa nói, đừng nói thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe tới.
- Mẹ ơi, thân là Hầu Tử mà thậm chí ngay cả chuối tiêu cũng không biết, quả đào kia hiển nhiên càng không biết, xem ra muốn giữ gìn mối quan hệ, còn phải dựa vào những thứ này.
Sau đó Lâm Phàm cười nói.
- Ta đây vừa vặn có một ít mỹ thực, lấy ra để chia sẻ với mọi người một chút.
Lâm Phàm tiến vào Địa Cầu, trực tiếp cầm một giỏ chuối tiêu và quả đào cực lớn.
- Những thứ này là cái gì?
Đại Thánh nhìn những thứ này, trong khoảng thời gian ngắn cũng vô cùng nghi hoặc.
Trên mặt những Hầu tộc xung quanh cũng lộ thần sắc nghi hoặc, vật này bọn họ thật sự chưa thấy qua bao giờ.
- Các vị có thể thử một lần.
Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm cầm lên một trái chuối tiêu, còn làm mẫu một lần, đem vỏ chuối bóc ra, sau đó bắt đầu ăn.
Lúc này, các Hầu tộc cũng học theo Lâm Phàm làm y như thế.
Thời điểm bọn họ ăn xong trái đầu tiên, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, có chút kỳ quái.
- Đây là cái gì vậy? Mặc dù không có bất kỳ pháp lực nào, thế nhưng mùi vị này tựa như trời sinh chuẩn bị cho chúng ta.
Một Hầu tộc ăn trái đào tiên bất ngờ hô lớn, biểu cảm trên khuôn mặt rất đặc sắc, giống như là ăn phải đồ vật ghê gớm nào đó.
Mà Đại Thánh cũng theo đó thử một phen, lần ăn này đúng là rất khủng khiếp, vẻ mặt dị thường phong phú, sau đó ánh mắt khi nhìn về phía những thứ này đều trở thành yêu thích không muốn buông tay.
- Lâm Phàm, đây là cái gì vậy?
Đại Thánh cầm quả đào trong tay hỏi.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó mở miệng nói.
- Đại Thánh, đây là quả đào, ăn rất ngon.
- Quả đào!
Đại Thánh nhìn đồ vật trong tay, nội tâm đột nhiên sôi trào.
Cái này có vẻ ăn ngon hơn những khối thịt kia nha.
- Các vị, không cần gấp gáp, những thứ này còn rất nhiều, các ngươi thậm chí còn có thể trồng trọt ở đây.
Lâm Phàm nói.
- Cái gì? Còn có thể trồng trọt?
Đại Thánh cả kinh, vẻ mặt trở nên hưng phấn.
Hắn tuy vượt qua vô số kỷ nguyên, nhưng kỷ nguyên nào cũng giống như nước tương, chưa bao giờ tranh cướp với bất kỳ chủng tộc nào, một lần lại một lần thức tỉnh sớm đã quen với cuộc sống yên ả này rồi.
Nhất là quả đào cùng với chuối tiêu đặc biệt hấp dẫn Đại Thánh.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, điểm ngón tay một cái, hạt giống của đào và chuối hương trong nháy mắt nằm dày đặc toàn bộ nơi đóng quân của Hầu tộc.
Tiên Thiên Chi Thổ, Tiên Thiên Chi Thủy trong nháy mắt vận chuyển.
Hạt giống nảy mầm, chỉ ngắn ngủi trong tích tắc đã hoàn toàn nở rộ.
Các sinh linh Hầu tộc khi thấy cảnh tượng này, đều trở nên hưng phấn
Theo bọn họ, đồ vật mà Nhân tộc này lấy ra thật sự quá tuyệt vời.
“Đinh, độ thiện cảm của Hầu tộc tăng lên anh em kết nghĩa.