Tối Cường Hệ Thống

Chương 92: Khóc không ra nước mắt



Dịch & biên: †Ares†

oOo

Cảnh vật trong Thánh Tông không kém gì những nơi rừng sâu núi thẳm kỳ ảo, tạo thành cảnh giác vừa gần gũi thiên nhiên vừa thư thái, làm người ta nghĩ rằng mình đang sống ở một nơi đáng sống.

Lâm Phàm rất vừa lòng nhìn năm culi mình lựa chọn để làm cỏ. Lâm Phàm tin tưởng chỉ cần mình kiên trì không lười biếng, Vô Danh phong nhất định có thể tỏa hào quang.

Trong Thánh Tông, Lâm Phàm coi như có chút tiếng tăm, đương nhiên không phải là hung danh, mà ở trong mắt các đệ tử Thánh Tông, hắn là một tên ngớ ngẩn.

Bởi vì đã có ai từng nhìn thấy được một người ngây ngốc ngồi im một chỗ trên tảng đá, không hề động đậy suốt mười ngày?

Nhất định là chưa thấy qua, nhưng giờ lại thực sự có người như vậy. Người này chính là người được tông chủ ban thưởng Vô Danh phong.

Lâm Phàm căn bản không thèm để ý đến ánh mắt soi mói của những người xung quanh.

Nhưng đám người Trương Nhị Cẩu lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, lại vô cùng hưởng thụ những ánh mắt kia.

Nhìn xem, ở tông môn đã khi nào được nhiều người chú ý như vậy chứ.

Nhìn ánh mắt bọn họ kìa, đó là hâm mộ, là ghen tị a…

Không cần nghĩ cũng biết, nguyên nhân của tất cả chuyện này đều ở đại nhân, bởi vì đại nhân chính là đại nhân, đi tới đâu có ánh sáng chói lọi chiếu ra tới đấy, làm chói mắt mọi người.

Trương Nhị Cẩu có chút hối hận, vừa xong đáng lẽ mình nên bắt chẹt thêm một chút, có đại nhân ở đó, tên kia dám không nghe mình nói chắc?

Sau này chính mình sẽ trở thành đệ tử của một núi, người của thái thượng trưởng lão, chỉ bằng tên đệ tử tạp dịch kia lấy gì dám càn rỡ với mình?

Nghĩ đến đây, Trương Nhị Cẩu lại càng vênh mặt lên cao hơn, ra vẻ ‘lão tử rất lợi hại’.

Dần dần, không biết qua bao lâu.

Trương Nhị Cẩu đã hơi mệt, nhưng thấy đại nhân vẫn tiếp tục đi chưa có dấu hiệu sắp dừng lại, hắn không dám hỏi, cũng không biết mình đang được dẫn tới đâu.

Hơn nữa Trương Nhị Cẩu dần dần cảm giác có gì đó là lạ.

Phương hướng này là ngọn núi nào nhỉ?

Thánh Tông hiện giờ có tổng cộng mười ngọn núi đã được đặt tên, trong đó chín ngọn do chín thái thượng trưởng lão trấn giữ và một ngọn là chỗ của tông chủ.

Thế nhưng hướng hiện tại đi là Tây Bắc, chẳng lẽ nơi đó còn có ngọn núi nào mà mình không biết?

Dần dần, cảnh tượng phồn hoa đã biến mất.

Ven đường, cỏ dại dần choán cả lối đi, mặt đường bằng gạch xanh cũng trở thành đường đất đá lởm chởm.

- Đại nhân, chúng ta đang đi đâu?

Trương Nhị Cẩu dè dặt hỏi, chỉ sợ mình mạo muội làm đại nhân không vui.

- Sắp đến rồi, ngay phía trước.

Lâm Phàm chỉ chỉ ngọn núi cao ngất phía trước nói.

Đám người Trương Nhị Cẩu nhìn theo hướng chỉ, lập tức sắc mặt từng người biến thành trắng bệch.

Cái này hoàn toàn khác với điều chờ mong a.

- Đại… đại nhân, ngọn núi trước mặt hẳn là Vô Danh phong, nơi đó không có người thì phải.

Giờ phút này Trương Nhị Cẩu lắp ba lắp bắp mà nói, cảm giác nhân sinh đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

- Đúng, nhưng giờ không gọi là Vô Danh phong nữa mà gọi là Thánh Ma phong. Nơi đây tông chủ đã ban cho ta, sau này ta sẽ xây dựng Thánh Ma Tông ở đó.

Lâm Phàm cười nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Nhị Cẩu mang vẻ ‘nhất các ngươi, thích nhé’.

Các ngươi chính là nhóm đệ tử đầu tiên được làm cỏ trên Thánh Ma Tông, sau này chờ Thánh Ma Tông cường đại lên, các ngươi đều thuộc thế hệ nguyên lão.

- Hả…

Trương Nhị Cẩu vừa nghe, mặt đần ra. Sao có thể như vậy, không phải là mình được lên những ngọn núi kia sao?

Như thế nào lại là ngọn núi hoang trước mắt?

Nhìn về bậc thềm đá cũ nát loang lổ cỏ và rêu, Trương Nhị Cẩu phát hiện có lẽ mình gặp phải bi kịch.

Đồng thời bốn người còn lại cũng đột nhiên nghĩ tới một việc, một truyền thuyết có liên quan đến Vô Danh phong.

Trong truyền thuyết, tông chủ ban Vô Danh phong cho một gã ngốc thích ngồi trên tảng đá. Gã ngốc này muốn xây dựng một cái tông môn.

Chẳng lẽ gã ngốc trong truyền thuyết ấy chính là vị đại nhân trước mặt này?

Giờ khắc này, không chỉ Trương Nhị Cẩu, mặt những người khác đều xám ngoét. Nếu thật sự như vậy, hoàn toàn là bi kịch a.

Bọn họ ở trong đệ tử tạp dịch ít ra còn có ăn có ở có mặc, thậm chí cố gắng một chút có lẽ còn có thể trở thành một đệ tử ngoại môn.

Thế nhưng giờ theo đối phương lên núi thì tất cả đều thay đổi.

Trên đó không có ở, không có mặc, không có ăn, tất cả đều phải tự cung tự cấp. Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều cảm giác mình bị lừa gạt.

Nếu biết trước thế này, có chết bọn họ cũng không tới.

- Được rồi, nhanh lên một chút, sắp tới nơi rồi.

Lâm Phàm lúc này chưa chú ý tới vẻ mặt của năm người, trong lòng còn đang mừng thầm, chỉ cần dẫn được lên núi thì không sợ những người này chạy trốn.

Tới thì dễ, đi thì khó, không làm xong việc đừng hòng rời đi.

- Ái ui, đại nhân, ta đau bụng, không chịu nổi nữa, ta muốn đi tìm nhà xí.

Đột nhiên có một kẻ trong năm người ôm bụng lớn tiếng kêu đau.

Lâm Phàm hơi kinh ngạc, vừa định để cho kẻ này chạy tạm vào bụi giải quyết thì lại nghe có người kêu ầm lên.

- Ấy chết, đại nhân, ta bỗng nhớ ra còn để sót ít đồ bên kia, đại nhân cứ đi trước, ta sẽ lập tức quay lại.

....

Lâm Phàm giờ phút này chỉ biết chửi thầm trong lòng, mấy cái tên này dám chơi trò ma mãnh cả với mình…

Khi Lâm Phàm chuẩn bị ngăn bọn họ, ngoại trừ Trương Nhị Cẩu, bốn người còn lại đều đã biến mất với tốc độ ánh sáng.

Cứ đùa, ở chỗ này thì thà về làm đệ tử tạp dịch. Trương Nhị Cẩu này quả nhiên không tốt lành gì, còn tưởng có chuyện tốt, không nghĩ là gọi đến chịu tội cùng.

Nếu thật sự theo đối phương lên núi, chỉ sợ sau này muốn khóc cũng không nổi.

- Các ngươi…

Trương Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người chạy còn nhanh hơn gió, thân mình khẽ run lên, rất muốn nói với bọn họ một câu:

- Xin đưa em theo với…

Nhưng vừa lúc đó, Trương Nhị Cẩu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh khiến mình không rét mà run đang nhìn chằm chằm lấy mình, thân thể hắn bỗng run lên.

- Cái đám này thật là, sao lại chạy như thế chứ. Đại nhân, ngài không nên tức giận, ta sẽ lập tức đi bắt bọn họ quay lại.

Trương Nhị Cẩu hùng hổ nói.

Thế nhưng hắn vừa chuẩn bị co giò thì đã nghe thấy giọng nói bình thản truyền vào tai.

- Quên đi, đi rồi thì thôi, ngươi cũng đừng đuổi theo. Nếu ngươi trở lại nơi đó, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói, tuy có chút bực mình, nhưng còn may hắn nắm chắc Trương Nhị Cẩu này không dám chạy.

Trương Nhị Cẩu sửng sốt, bỗng nhớ tới trước khi rời đi mình đã độp thẳng vào mặt cừu nhân. Giờ nếu mình trở về còn không phải là bị hung hăng đánh chết?

Nghĩ vậy, Trương Nhị Cẩu run lên, sau đó cố nặn vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Phàm:

- Đúng đúng, đại nhân nói chí phải, đi rồi thì thôi, ít nhất còn Nhị Cẩu ở đây.

- Ừm, đi thôi.

Lâm Phàm gật gật đầu.

Trương Nhị Cẩu lúc này đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của đại nhân, đột nhiên có loại xúc động muốn chết.

Sao ta lại dính phải nghiệp chướng thế này chứ, phần mộ tổ tiên nào bốc khói xanh, rõ ràng là khói đen a.

Trương Nhị Cẩu giờ phút này khóc không ra nước mắt, chỉ còn biết nuốt lệ vào trong theo sau đại nhân.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.