Người dịch: Minh Thư Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đây là thiếu gia của Lâm gia đúng không, hắn muốn làm gì vậy?
- Không biết, còn cầm kiếm nữa, chẳng lẽ muốn chém người sao?
- Lâm thiếu gia, rất ít ra ngoài, ta mấy năm qua cũng chỉ nhìn thấy hắn được một hai lần thôi.
Đám dân thường chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Phàm, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà lúc này, trên một gian tửu lâu.
Một nhóm nam nữ đang ngồi, một người trong đó là một ông lão, khí định thần nhàn, không nóng không vội.
- Trưởng lão, lần này chúng ta ra ngoài để thu nạp đệ tử có tiềm lực, những người này xét tới lui cũng chỉ có người trong tám đại gia tộc là có chút khả năng thôi.
Một người đàn ông mặt chữ quốc, vẻ mặt cung kính nhìn ông lão nói.
- Không vội, chậm rãi xem, chậm rãi chờ, trong dân chúng tầm thường, cũng có không ít đệ tử có tiềm lực, con em của tám đại gia tộc này từ nhỏ đã dựa vào đan dược bồi dưỡng, so với người cùng lứa tuổi, tu vi tuy cao nhưng tiềm lực không đủ, con đường sau này sẽ rất khó đi.
Ông lão bình tĩnh nói.
- Biết rồi.
Nam tử gật gật đầu.
Những nử tữ bên cạnh đều quốc sắc thiên hương, yêu thích những món ăn ngon này không buông tay, các nàng chỉ đi theo trưởng lão ra ngoài dạo một vòng thôi, còn nhiệm vụ tìm kiếm sư đệ, cứ giao cho trưởng lão và sư huynh lo là được.
Các nàng làm gì rảnh để quan tâm mấy chuyện đó.
Đúng lúc này, dưới tửu lâu đột nhiên trở nên náo nhiệt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Các nữ đệ tử tò mò áp sát vào rào chắn gỗ nhìn xuống tình huống phía dưới.
- Thiếu niên này là người nào? Cầm theo kiếm bên người, chắc muốn đi đánh ai à?
Những bình dân vừa đi lên từ phía dưới, mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.
- Đây không phải thiếu gia Lâm gia sao? Nghe đồn là một phế vật, ngươi nói xem hắn thế này muốn đi làm gì?
- Ai mà biết được.
...
Ông lão nhìn thoáng qua nhưng cũng không chú ý lắm.
Bởi vì Lâm Phàm nắm hệ thống nên khí tức của bản thân đã được3 giấu đi.
Lão giả cũng chỉ liếc mắt nhìn mà không để ý, tên này tư chất còn chưa đủ.
- Trưởng lão, thiếu niên này mi thanh mục tú ngược lại không tệ nhưng thực lực không ra làm sao.
Nam tử mặt chữ quốc nói.
- Đúng vậy.
Ông lão gật gật đầu, sau đó không nói tới nữa mà chỉ tiếp tục chờ đợi.
Hắn tin rằng nhất định sẽ có thể đợi được một đệ tử vừa mắt mình.
...
Thành tây.
Hoàng gia.
Hoàng Thái Long quần là áo lụa dạo một vòng rồi về nhà, sau khi nhìn thấy phụ thân, trực tiếp mở miệng nói mình muốn tới Lâm gia cầu hôn, cưới hết toàn bộ ba nha đầu kia.
Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì nên phụ thân Hoàng Thái Long lập tức gật đầu đáp ứng.
Địa vị của Lâm gia ở Thăng Long Thành không ra làm sao, tuy trong mắt người dân bình thường là một gia tộc lớn, nhưng trong mắt Hoàng gia bọn họ, Lâm gia này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một không có cao thủ tọa trấn, hai không có nội hàm.
Những nội hàm mà Lâm gia có đều bị Lâm Hào Minh làm hỏng hết rồi.
Nếu như năm mươi năm trước thì còn có thể, có điều những việc này đều trách những chuyện mà Lâm Hào Minh làm lúc trẻ, chuyện đó làm toàn bộ cao thủ Lâm gia đều bị phế bỏ.
Từ đó, Lâm gia đã không có cao thủ tọa trấn.
Ngoài cửa.
Lâm Phàm đứng nơi đó nhìn kiến trúc trước mắt.
Vàng son lộng lẫy, còn hùng vĩ hơn so với Lâm gia.
- Ai đấy?
Hộ vệ đứng trước cửa nhìn thấy một người thiếu niên tay câm kiếm đứng trước cửa phủ, nổi giận quát lớn.
Những người dân chung quanh cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Bọn họ không nghĩ tới thiếu gia Lâm gia vậy mà đến Hoàng gia, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bọn hộ vệ nghe đám quần chúng nói chuyện, có chút quái dị nhìn nhìn Lâm Phàm, bọn họ không nghĩ tới tiểu tử trước mắt này lại là thiếu gia Lâm Gia.
Lâm gia này dù là một trong tám gia tộc lớn, nhưng bọn họ cũng không thèm đặt trong mắt.
Sau đó, Lâm Phàm khẽ nâng kiếm, trường kiếm trong tay run lên, bạo phát một đạo ánh kiếm sáng chói.
Ầm ầm!
Kiếm ý ngập trời vụt lên từ mặt đất, toàn bộ thiên địa như bị nứt ra.
Cỗ kiếm ý này mênh mông cuồn cuộn, khí tức không ai có thể phá vỡ.
Ngay lúc này, ông lão trên tửu lầu phía xa đột nhiên đứng lên, trong mắt lộ vẻ không dám tin, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa.
- Kiếm ý thật bá đạo.
Trong lòng lão hoảng hốt, kiếm ý cỡ này có ý chí cực kỳ mạnh, có thể nói là cảnh giới Kiếm đạo Vô Thượng.
Lão không chút do dự lấp loé thân hình, chạy đến hướng cỗ kiếm ý kia bộc phát.
- Trưởng lão.
Đông đảo đệ tử cũng theo sát phía sau, bọn họ đều cảm giác được sự tồn tại của cỗ kiếm ý này.
Lúc này, tại Hoàng gia.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm co quắp ngồi dưới đất, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Mà lúc này, Lâm Hào Minh cũng vừa chạy tới, khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt cũng hoàn toàn đứng hình.
- Tiểu đệ hắn...
Lâm Hàm Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên.
Giờ khắc này, chỉ thấy cổ trạch Hoàng gia bị kiếm ý chia thành hai nửa, mặt đất từ từ nứt ra từng đường từng đường, vết nứt này do Lâm Phàm hạ thủ lưu tình, bằng không đã tạo thành vực sâu vạn trượng rồi.
- Ha ha, kiếm ý trở nên ngang tàng hơn so với thời điểm ở Cổ Thánh Giới rồi.
Trong lòng Lâm Phàm kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không để trong lòng.
Nhưng Lâm Phàm không biết, bên trong khoảng mười một năm này, bởi vì thiên địa pháp tắc nơi này quá mức hoàn chỉnh, nên vô hình để thực lực hắn chậm rãi tăng lên,
- Con trai của ta, ngươi... Ngươi.
Lâm Hào Minh đi tới bên cạnh Lâm Phàm, vẻ mặt kinh ngạc, thật sự không thể tin được.
Con trai của hắn sao lại bá đạo như vậy được.
- Làm càn...
Đúng lúc này, trong sân Hoàng gia truyền đến một tiếng hét lớn.
Một luồng hơi thở mạnh mẽ trực tiếp quét tới, nghiền ép tất cả mọi người.
Lâm Phàm đã sớm cảm ứng được Hoàng gia này có một người tài, tu vi Chí Tôn Cảnh đại viên mãn.
Đối với Hoàng gia này, coi như cấp bậc lão tổ rồi.
Chiêu kiếm này giương kích toàn bộ Hoàng gia, cổ trạch bị chia làm hai, nếu còn không kinh động tới hắn thì thực sự gặp quỷ rồi.
- Lâm gia tiểu nhi vậy mà lại dám hủy Hoàng gia của ta, tìm chết.
Một đạo phong mang đột nhiên bạo phát.
- Cẩn thận.
Lâm Hào Minh kinh hãi biến sắc, luồng hơi thở này thật sự quá kinh khủng.
Mà Lâm Phàm lúc này cũng chỉ cười nhạt một tiếng, năm ngón tay nắm vào trong hư không, trong nháy mắt bắt lấy đối phương kéo về phía mình.
- Ngươi...
Chẳng biết từ lúc nào, hư không trước mặt Lâm Phàm hơi hé mở, tổ tiên Hoàng gia trực tiếp bị Lâm Phàm bạo lực kéo ra, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hoàng tổ kinh hãi biến sắc, hắn không tin được thực lực của thiếu gia Lâm gia này có thể kinh khủng đến thế.
- Lâm Phàm.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó, ngữ khí hắn bình tĩnh tựa như đang tán gẫu.
- Hoàng Thái Long, ngươi ra đây cho ta.
Giờ khắc này, trong đại sảnh Hoàng gia, cả người Hoàng Thái Long choáng váng, co quắp ngồi dưới đất nhìn rãnh sâu dưới chân, đặc biệt khi nghe Lâm Phàm gọi tên mình, càng sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
- Không nghĩ tới lão phu vậy mà nhìn lầm.
- Ông lão vừa chạy tới từ tửu lâu khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Thanh âm Hoàng tổ có chút run rẩy.
- Không muốn làm gì cả, nghe nói Hoàng Thái Long muốn tới Lâm gia cầu hôn, muốn bức hôn ba tỷ muội của ta, Lâm Phàm ta tới xem một chút hắn có năng lực gì mà sủa khét như vậy.
Lâm Phàm nói.
- Vậy, ngươi vì sao phải hủy Hoàng gia ta?
Hoàng tổ nghe chuyện này, nhất thời bi phẫn trong lòng, chỉ là việc nhỏ thôi mà, đâu nhất thiết phải làm vậy chứ..
- À, tay ta hơi run, nên lỡ tay...
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.
Hoàng tổ nghe hắn nói thế, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, tay run mà đã có thể hủy Hoàng gia của ta, chuyện này... Này… cmn…