Người dịch: Minh Thư Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Chuyện của Hoàng gia, trong vòng một ngày lan truyền khắp Thăng Long Thành.
Người dân khi nghe được tin này, ý nghĩ đầu tiên chính là không tin.
Thiếu gia Lâm gia càn quét Hoàng gia?
Còn chém đứt hai tay thiếu gia Hoàng gia?
Con mẹ nó… hãy nói rằng đây là chuyện vớ vẩn đi.
Nhưng khi bọn họ đi ngang qua Hoàng gia, thời điểm nhìn thấy một cái rãnh, nội tâm đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Dưới cái nhìn của bọn họ, chuyện này thật sự rất trâu bò a.
Đồng thời ngoại giới còn đồn, Thiên Địa Tông muốn thu nhận thiếu gia Lâm gia làm đệ tử, nhưng Lâm gia thiếu gia muốn giao đấu với một trưởng lão Thiên Địa Tông để xem xét năng lực Thiên Địa Tông.
Chuyện này càng truyền càng mơ hồ, đến cuối cùng liền trực tiếp nghịch thiên.
Gia chủ cùng những lão tổ của những gia tộc lớn khác đều đứng ngồi không yên.
Chuyện này dù sao cũng là một chuyện lớn a.
Người quản sự của những gia tộc lớn bắt đầu trở nên bận rộn.
Thực lực thiếu gia Lâm gia rất lợi hại nhưng vẫn chưa khiến bọn họ khiếp sợ lắm, nhưng những gì xảy ra lúc sau quả thực rất dọa người.
Thiên Địa Tông muốn thu nhận Lâm gia thiếu gia làm đệ tử.
Đây chính là Thiên Địa Tông đó.
Vô số người suy nghĩ nát óc cũng chưa chắc có thể tiến vào tông môn.
Thiếu gia Lâm gia này nếu như gia nhập tông môn, sau đó sẽ thăng chức rất nhanh, tới lúc đó những gia tộc bọn họ trong mắt người ta cũng chỉ là giun dế mà thôi.
Chuẩn bị hậu lễ!
Chuẩn bị người a.
....
Lâm gia.
Tiểu tam tử đột nhiên trở nên trâu bò, gây nên chấn kinh cho mọi người.
- Con trai của ta, ngươi sao có thể trâu bò được như vậy ạ?
Lâm Hào Minh không dám tin hỏi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng không thể tin được.
Lão tổ của nhà họ Hoàng rất lợi hại, vậy mà lại bị con trai mình một tay vồ lấy, việc này cần nhiều sức mạnh a.
- Không cẩn thận trở nên lợi hại vậy thôi hà.
Lâm Phàm thật sự không biết nên trả lời như thế nào, đối với Lâm Hào Minh này, Lâm Phàm thật sự cảm thấy cạn lời.
Lâm gia trong tay hắn có thể xem là một bi kịch.
Nếu không phải do mấy gia tộc khác không muốn động đến hắn, đồng thời Lâm Hào Minh này cũng biết nhượng bộ, bằng không Lâm gia đã sớm không còn rồi.
- Lợi hại.
Lâm Hào Minh tin, không cẩn thận liền trở nên trâu bò, lý do này hắn cho điểm tối đa.
- Nương tử à, bụng của nàng thực là tài nha, nàng chính là quý nhân của Lâm gia ta đó.
Lâm Hào Minh ôm lấy nương tử nói.
Lâm thị cười tươi như hoa, rất vui vẻ, dưới cái nhìn của nàng, mình thật sự rất tài a.
- Ca, ta vẫn cho rằng ngươi không được chứ, để xem sau này còn ai dám bắt nạt ta.
Lâm Lan Nhi hưng phấn nói.
Đại tỷ Lâm Hàm Ngọc, nhị tỷ Lâm Phi Tuyết lúc này cũng đang vây quanh bên người Lâm Phàm, muốn nhìn thấu tiểu đệ này của mình.
Không nói một tiếng, mỗi ngày buồn bực đều không lên tiếng, các nàng đều vẫn lo rằng tiểu đệ của mình thật sự bị dị tật.
Nhưng tình huống xảy ra hôm nay đã khiến các nàng sợ hãi, nói không ra lời.
Lợi hại, thật sự quá thật lợi đi chứ.
Mà người này đúng là tiểu đệ của các nàng à?
- Ta đi nghỉ trước.
Lâm Phàm trực tiếp bại lui, nếu như cứ tiếp tục ở đây, không biết sẽ bị hỏi bao nhiêu thứ.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, đám người Lâm gia lại bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Đối với bọn họ, việc xảy ra hôm nay là một chuyện lớn a.
....
Ngày hôm sau!
- Lão gia, lão gia....
Lão quản gia vội vội vàng vàng chạy tới.
Hắn biết thiếu gia của mình hôm qua bỗng nhiên trở nên nổi bật, bọn họ mặc dù là hạ nhân, nhưng trong lòng cũng rất hưng phấn.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Thiếu gia lợi hại như vậy, Lâm gia còn có thể sa sút hay sao? Nhất định sẽ càng thêm lợi hại, bọn họ thân là hạ nhân, ở bên ngoài sẽ có một chút mặt mũi a.
- Chuyện gì?
Lâm Hào Minh hưng phấn cả một đêm, đến tận hôm nay vẫn có chút hưng phấn.
- Gia chủ Ngô gia đến, còn mang theo không ít thứ, nói muốn gặp ngài.
Lão quản gia nói.
- Để hắn vào đi.
Lâm Hào Minh đứng thẳng lưng, nói chuyện cũng không còn lo lắng nữa, sau đó đi về ghế chủ vị uống trà, lẳng lặng chờ đợi.
- Ai nha, Lâm huynh....
Gia chủ Ngô gia nhiệt tình như lửa tiến đến, nét mặt tươi cười, tựa như xuân về hoa nở, hết sức hòa thuận.
- Hóa ra là Ngô gia chủ, đến đây, mời ngồi.
Lâm Hào Minh cười nói, ngay cả mông cũng chưa từng động đậy.
Hiện tại nhi tử hắn trở nên trâu bò, phụ thân hắn cũng phải lấy ra một chút uy phong.
- Lâm huynh, xin chúc mừng!
Ngô gia chủ chúc mừng.
Lâm Hào Minh cười cợt, tuy nhìn rất bình tĩnh, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có cảm giác tự hào.
- Lâm huynh, lần này ta đến là muốn thương thảo một chuyện với ngươi, hi vọng Lâm huynh tác thành a.
Ngô gia chủ nói.
- Ngô gia chủ xin mời nói.
Lâm Hào Minh nói.
- Khuê nữ của ta năm nay mười ba tuổi, muốn tìm cho nó một hôn sự, nhi tử của Lâm huynh năm nay cũng đã mười một rồi, tại hạ vừa hay nghĩ đến một chuyện tốt, muốn tác hợp cho chúng nó, chỉ là không biết ý của Lâm huynh thế nào?
Ngô gia chủ nói.
- Đây là chuyện tốt a, nghe nói khuê nữ Ngô gia chủ xinh đẹp như hoa, cũng là một đóa kim hoa của Thăng Long Thành.
Lâm Hào Minh nói.
Trong lòng hắn bắt đầu nghĩ đến một vài chuyện.
Nhi tử của mình chắc chắn muốn đến Thiên Địa Tông, chuyến đi này cũng không biết phải bao lâu mới có thể trở về.
Nếu như cưới cho hắn một người vợ, lưu lại dòng dõi, là chuyện nên làm.
Huống hồ tạo quan hệ tốt đẹp với những gia tộc khác là chuyện hết sức tất yếu.
Ngô gia chủ vừa nghe Lâm gia chủ đồng ý, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Nhưng vừa lúc đó, Lâm quản gia lại xuất hiện.
- Lão gia, gia chủ nhà họ Vũ đến bái phỏng.
- Mời.
....
- Lâm huynh, Vũ mỗ không mời mà đến, xin huynh đừng trách, lần này đến đây chủ yếu muốn cho khuê nữ nhà ta một mối hôn sự, muốn trở thành thông gia với Lâm huynh đây.
Vũ gia chủ đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp lên tiếng.
- A....
Lâm Hào Minh sững sờ, nhất thời có chút khó xử.
- Vũ huynh à, Ngô huynh cũng đến đây nói chuyện hôn sự, chuyện này....
Lâm Hào Minh còn chưa nói hết.
Lão quản gia lại chạy tới.
- Lão gia, Hoàng gia chủ đến.
- Mời....
Lâm Hào Minh cảm thấy đầu mình muốn phình to, đám người kia muốn làm gì vậy.
- Lâm lão ca, hôm qua thực sự xin lỗi, do Hoàng mỗ quản giáo nó không tốt, lần này ta đến đây muốn nói đến chuyện hôn sự....
Lão quản gia đã chạy tới chạy lui vài chuyến, thở hồng hộc, giờ khắc này lại chạy tới.
- Lão gia, gia chủ Thân gia đến rồi....
- Mời....
Lâm Hào Minh muốn bùng nổ rồi, mấy người này muốn làm gì đây, không lẽ đều tới cầu thân.
- Ha ha, Lâm huynh a....
Thân gia chủ vừa đến, vừa nhìn những gia chủ các gia tộc khác một chút, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.
Lại tới nói việc hôn nhân.
Sau đó không lâu lắm, mấy nhà còn lại đều tới.
Thời khắc này, trong đại sảnh giống như cái chợ bán thức ăn, thất đại gia chủ không biết vì sao lại cạnh tranh rùm beng.
- Lão Hoàng Mao, đám khuê nữ của ngươi đều trên mười sáu tuổi rồi, còn không thấy ngại mà đến đây cầu thân, ngươi không thấy mất mặt à.
- Hừ, mười sáu thì làm sao? Khuê nữ của ta đẹp thứ tư Thăng Long Thành, khuê nữ nhà các ngươi có đẹp bằng khuê nữ nhà ta không?
- Các ngươi đừng nói nữa, khuê nữ các ngươi sao có thể so được với khuê nữ của ta chứ…
Lâm Hào Minh hơi lui về sau một bước, không khí hiện trường thay đổi.
Nhi tử này của mình sao lại nổi tiếng thế chứ.
Có điều nếu như cưới toàn bộ về, một người sinh hai đứa, không phải hương hỏa Lâm gia sẽ rất thịnh vượng hay sao....
Này không sai.
Chuyện này nếu để Lâm Phàm biết, hắn tuyệt đối sẽ bùng nổ.