Người dịch: Kira123 Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Những tửu lâu xung quanh luận võ, người đông như mắc cửi.
- Vị trí Giáp đẳng, còn một chỗ, ai muốn.
Tiểu nhị, hô to.
-Ta muốn.
-Các ngươi đừng tranh cướp với ta, ta muốn.
-Ngươi là cái thá gì? Chỗ này của ta, tiểu nhị, ta muốn.
Lần giao đấu này, thanh thế hùng vĩ, toàn bộ tửu lâu xung quanh chật ních người.
Đặc biệt là những ví trí đẹp trên lầu, có tiền cũng khó mua.
Trên phố.
Rất nhiều tán tu liều mạng chen lên trước.
-Nhanh, mau mau tìm một vị trí thật tốt, nếu không sẽ không thấy được đâu.
-Tràng thi đấu này, thật sự quá lớn, Lâm thiếu gia tỉ thí cùng tông môn Đại lão gia, trăm năm khó gặp một lần a.
-Đúng đấy, Lâm thiếu gia này nghe đồn vẫn là một phế vật, chẳng biết từ lúc nào mà lợi hại như vậy.
-Ah, các ngươi vậy cũng bị lừa, Lâm thiếu gia tuyệt thế vô song, thiên tư ngang dọc, chẳng qua quá mức biết điều, bị người hiểu nhầm mà thôi.
-Thì là vậy, cái tên truyền tin lúc trước quả thật đáng giận.
...
Trên đài tỷ võ.
Thanh Dương Tử đứng ở đó, hai mắt khép hờ, trong cái Thăng Long Thành nho nhỏ này, có người muốn giao đấu với mình, Thanh Dương Tử hắn, hoàn toàn có thể từ chối.
Nhưng thiếu niên yêu cầu tỉ đấu này, để Thanh Dương Tử rất hứng thú, hắn muốn nhìn một chút, năng lực của đối phương.
Người có đại nghị lực dễ tìm, hạng người thiên chi kiêu tử, rất khó tìm a.
Thân là trưởng lão lựa chọn đệ tử cho tông môn, hiển nhiên muốn tuyển ra những huyết dịch ưu tứu nhất.
Nếu trong Thăng Long Thành này, có thể tìm được đệ tử bực này, như vậy về tông môn, sẽ được nhận thưởng hậu hĩnh.
Dù sao, mười vạn đệ tử bình thường, cũng không bằng một thiên kiêu đệ tử.
Trên khán đài.
-Trưởng lão sao phải đồng ý giao đấu với tiểu tử kia chứ?
Một vị tiểu sư đệ, thở phì phò nói.
-Ta cảm giác, thiếu niên kia không tệ, nếu có thể trở thành đồng môn, nhất định rất tuyệt.
Một nữ đệ tử cười nói.
Nam tử cái mặt chữ quốc kia, lên tiếng.
-Thiếu niên kia, thực lực không bình thường, kiếm ý ngày đó hắn thi triển, coi như trong tông môn, có thể cùng giao phong với nó cũng không có mấy cái, trưởng lão là yêu nhân tài.
-Nếu thiếu niên muốn giao đấu với trưởng lão, người tự nhiên đồng ý, qua đó có thể dò la sức mạnh trong người hắn.
-Sư huynh, nhưng tiểu tử này cũng quá cuồng vọng, Thiên Địa Tông chúng ta, một trong chín đại tông, hắn vậy mà còn kén cá chọn canh?
Một tên đệ tử không phục lên tiếng.
-Ha ha, chẳng lẽ ngươi đã quên Liệt Thanh Thiên?
Đệ tử kia vừa nghe danh tự này, sắc mặt hơi đổi, sau đó phản bác.
-Tên này sao có thể so với tên kia được, Liệt Thanh Thiên hắn là kỳ tài vô song, tự nhiên có thể lựa chọn tông môn.
-Lời này mặc dù không sai, nhưng giừo chúng ta nhìn nhìn xem, tiểu tử này bản lãnh như Liệt Thanh Thiên kia không.
-Ồ, người kia đến rồi.
Lúc này.
Lâm Phàm nhàn nhã đi tới.
Mà phía sau, Lâm Hào Minh mang theo bọn người hầu, khua chiêng gõ trống, vì Lâm Phàm trợ uy.
Đối với tình huống như thế, Lâm Phàm không thể tránh được a, chỉ có thể mặc họ làm gì thì làm.
-Con trai, lát nữa phải cố gắng lên, ta nhìn lão đầu này, tuổi lớn lắm rồi, thể lực nhất định theo không kịp, hãy đánh tiêu hao chiến với hắn.
Lâm Hào Minh lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Phàm lắc đầu, đến rồi cảnh giới cỡ này, tuổi đã không có khác biệt.
Giống Thanh Dương Tử, tu vi bực này, muốn trẻ hơn, chỉ cần trong một ý nghĩ, sẽ trở thành dáng dấp thiếu niên.
-Ca, cố lên.
Lâm Lan Nhi tiếp sức nói.
-Tiểu đệ, lát nữa nếu thực sự không được, không cần miễn cưỡng, biết không?
Lâm Hàm Ngọc nói.
-Con gái à, ngươi đừng làm mất sĩ khí trước khi lên đài được chứ!
Lâm Hào Minh trách con gái.
-Ta chỉ sợ đệ đệ bị thương thôi.
Lâm Hàm Ngọc ủy khuất.
...
Thời điểm Làm Lâm Phàm đến hiện trường, không khí xung quanh đạt đến cao trào.
Bảy người của đại gia tộc đều đến quan sát.
Trận chiến này không thể như bình thường, tuyệt đối không phải.
Trong Hoàng gia, Hoàng Thái Long nhìn bóng người phía dưới, trên mặt có chút sợ hãi, càng nhiều hơn bất đắc dĩ.
Báo thù gì gì đó, Hoàng Thái Long đã không dám nghĩ đến nữa.
Chỉ có thở yên lặng lẩm bẩm trong lòng.
-Lâm Phàm, ngươi nhất định phải thua.
...
-Tiểu tử, lão phu điểm đến sẽ ngưng, ngươi không cần lo lắng.
Thanh Dương Tử phong khinh vân đạm nói.
-Ồ.
Lâm Phàm gật đầu, không đem để trong lòng.
Thanh Dương Tử điểm ngón tay một cái, không gian trong nháy mắt đóng kín, phòng ngừa sức mạnh tiết ra ngoài, ngộ thương người vô tội.
-Có thể bắt đầu rồi, ra chiêu đi.
Thanh Dương Tử lên tiếng.
Lâm Phàm giờ khắc này vậy mà đang suy tư.
Lần giao đấu này, có chiêu thức, phải ổn một chút, chủ yếu là thử thực lực Chân tiên cảnh.
Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, Xoay Chuyển Càn Khôn gì gì đó, không cần thiết thi triển, cũng không phải đánh nhau liều mạng, nên giự lại một chút thủ đoạn tốt hơn.
Vù!
Lúc này, khí tức Lâm Phàm phát sinh ra biến hóa.
Thân thể nguyên bản không có chút rung động khí tức nào, đột nhiên bạo tăng.
Thanh Dương Tử cảm nhận được luồng hơi thở này, trong mắt lập loè một tia dị dạng.
Hắn dùng đôi mắt thẩm thị nhìn chăm chú Lâm Phàm.
Mỗi một biến hóa của tiểu tử này, đều trong suy đoán của hắn.
-Khí tức thật mạnh...
Đệ tử mặt chữ quốc ngốc trệ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt.
Tràng diện phát sinh ra biến hóa.
Thân hình Lâm Phàm hơi động, một quyền hướng đánh tới Thanh Dương Tử, quyền kình nổ tung, trực tiếp xuyên qua hư không.
Thanh Dương Tử đứng tại chỗ, áo bào phùng phình vang vọng, lông mày ngưng lại, trong lòng khẽ run, tốt, sức mạnh thật mạnh mẽ, tiểu tử này không chỉ biết dùng kiếm.
Không ngờ năng lực cận chiến của hắn lại mạnh như thế.
Thanh Dương Tử vẫn cực kỳ bình thản, duỗi một chưởng ra, trực tiếp tiếp nấm đấm của Lâm Phàm.
-Cú đấm này...
Thanh Dương Tử vừa định bình luận một câu, nhưng chớp mắt sau đó, sắc mặt hơi đổi, hắn cảm giác bên trong quyền đầu này, có một mãnh thú đang dần tỉnh lại.
Một luồng sức mạnh mênh mông, từ nơi sâu xa đột nhiên bạo phát.
-Lão đầu, lấy ra bản lãnh thật sự, nếu không, ngươi sẽ nằm lại đây.
Lâm Phàm chợt quát, chiến ý vô song, Lực Lượng Nguyên Tuyền được vận chuyển.
Một quyền, ẩn chứa hai tầng kình đạo.
Kình đạo tầng thứ hai, chính là Lực Lượng Nguyên Tuyền.
Tu vi Lâm Phàm mặc dù là Viễn Cổ cảnh cao cấp, có thể trấn áp cường giả đại viên mãn, dù Thanh Dương Tử là Chân tiên cảnh sơ giai, nhưng Lâm Phàm chắc chắn có thể cùng hắn mạnh mẽ chống đỡ một trận.
Ầm!
Thanh Dương Tử đột nhiên lùi về sau vài bước, một bước lui ra, mặt đất đá kim cương gạch, đột nhiên nổ tung.
Mãi đến bước thứ ba, thân thể Thanh Dương Tử run lên, một cổ khí kình như lưỡi kiếm, bộc phát từ sau lưng hắn, đánh lên kết giới, mới có thể hoàn toàn hóa giải được công kích của Lâm Phàm.
-Khá lắm, chỉ bằng chiêu thức này của ngươi, đủ để trở thành đệ tử Thiên Địa Tông.
Thời khắc này, Thanh Dương không thể không thừa nhận, tiểu tử này cho hắn kinh hỉ quá nhiều.
-Lão đầu, chỉ bằng thực lực hiện giờ ngươi biểu hiện ra, muốn kéo ta vào tông, vẫn còn kém không ít a.
Lâm Phàm cười nói.
Trên khán đài, các đệ tử, kinh ngạc lên.
-Cái gì, tiểu tử này dĩ nhiên có thể bức đem trưởng lão lui ba bước!
Cả đám trợn mắt há mồm, không thể tưởng tượng nổi.
-Ca, mạnh thật!
Lâm Lan Nhi hô to, khuôn mặt nhỏ kích động đỏ bừng.