Tối Cường Hệ Thống

Chương 940: Để Hắn Tỏa Hào Quang Chói Lọi



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Huyền Hoàng Giới cũng có một chiến thuyền.

Nhưng chiến thuyền này khác biệt rất lớn với chiến thuyền hắn đang đứng.

Đây là sự chênh lệch về bản chất, không thể vơ đũa cả nắm.

Sông núi bay đi, trong nháy mắt, đã biến thành một thế giới khác.

Lâm Phàm đứng ở đó, không nói gì, cũng không có phản ứng, hắn vẫn đang cảm ứng phạm vi vùng thế giới này.

Lấy thực lực của Lâm Phàm hiện giờ, nếu như Huyền Hoàng Giới hay Cổ Thánh Giới, chỉ cần một ý niệm đều có thể bao trùm tất cả.

Nhưng đây là Vô Tận đại lục to tớn vô hạn, không có cách cảm ứng được bờ cuối cùng.

Mà pháp tắc vùng thế giới này, càng thêm hoàn thiện, càng thêm cường hãn so với thế giới nơi Lâm Phàm ở trước đó.

Nơi đây mới chính là thiên đường của cường giả.

Lúc này, cảnh sắc phía trước phát sinh ra biến hóa.

Từng ngọn núi giống như thiên địa chi trụ, sừng sững giữa bầu trời.

Một ngọn lại một ngọn, kinh khủng, to lớn lan tràn, thẳng tới thiên khung.

Mây trắng vờn quanh, cảnh sắc dạt dào, một bầy tiên hạc khẽ kêu bay lượn, có không ít các đệ tử hóa thành cầu vồng, xuyên qua đất trời.

Tuy còn chưa tới đỉnh núi, nhưng một luồng khí tức nghiêm nghị đã bao phủ Lâm Phàm.

- Đến rồi, đây chính là Thiên Địa Tông.

Thanh Dương Tử đứng bên cạnh Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm gật đầu, khí thế Thiên Địa Tông quả nhiên không giống tông môn bình thường.

Trong Huyền Hoàng Giới, thậm chí Cổ Thánh Giới, không tông môn nào có thể sánh vai với nó.

- Thiên Địa Tông đã có mấy trăm ngàn năm lịch sử, lấy thiên địa làm chuẩn, sáng lập vô số công pháp, mà các đệ tử Thiên Địa Tông đều phải lĩnh ngộ chân lý trong thiên địa, mới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn.

Thanh Dương Tử giới thiệu, Lâm Phàm lắng nghe, không buông tha bất kỳ một tin tức nào.

Khi tiến vào Thiên Địa Tông, Lâm Phàm rõ ràng cảm nhận được, trong hư không, có một tia chấn động, mặc dù chấn động này rất nhỏ bé, nhưng không chạy thoát khỏi sự nhạy bén của hắn.

Cái này hẳn là bình phong của tông môn.

Chiến thuyền hạ xuống, cũng không làm mọi người chú ý.

- Ngươi ở đây chờ một lát, ta sẽ vào tông môn ngay, báo cáo tông chủ.

Thanh Dương Tử nói, sau đó để các đệ tử bồi Lâm Phàm.

Lâm Phàm đứng một chỗ, quan sát tình huống xung quanh, rồi nhìn người đi đi lại, không khỏi cảm thán, tu vi những đệ tử này cũng đều không tồi.

- Lý Thanh sư huynh, lần này ra ngoài tìm đệ tử, có tìm được mầm tốt không?

Lúc này, một nam tử áo xanh đi ngang qua, cười hỏi.

- Có, chính là người này.

Lý Thanh cười nói.

- Ồ?

Tên đệ tử kia quan sát, đánh giá Lâm Phàm, vẫn không nhìn ra có gì khác thường.

- Vị này chính là Lâm Phàm Lâm sư đệ, tiềm lực phi phàm.

Lý Thanh tự nhiên biết Lâm Phàm lợi hại, nhưng tin tức Thanh Dương Tử trưởng lão bị đánh bại, hắn không thể nói ra được.

Nếu nói ra, Thanh Dương Tử trưởng lão sẽ mất mặt.

- Tiềm lực phi phàm?

Tên đệ tử này liếc mắt nhìn qua, vẫn chưa nhìn ra Lâm Phàm có tiềm lực gì bất phàm, sau đó cười khẽ một tiếng, cũng không để Lâm Phàm vào mắt.

Mà lúc này, trong phòng tông chủ.

Thanh Dương Tử trung thực báo cáo, nói những gì mình thấy ở Thăng Long Thành ra, đồng thời tập trung nói về Lâm Phàm.

- Tông chủ, tên đệ tử này thực lực phi phàm, rõ ràng vẫn chưa tiến nhập Chân tiên cảnh mà võ đạo đã nhập thần, chính là kỳ tài trong kỳ tài.

Thanh Dương Tử nói.

- A!

Tông chủ nghe xong, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.

Chưa đạt đến Chân tiên cảnh, mà võ đạo nhập thần, đích thật là kỳ tài.

Nhưng có một chuyện Thanh Dương Tử vẫn giấu, dù sao chuyện mình bị đánh bại không nên nói ra thì tốt hơn.

Chuyện này mà nói ra, đúng là ném đi cái mặt già này.

- Tông chủ, ta cho rằng, có thể chú trọng bồi dưỡng tên đệ tử này.

Thanh Dương Tử nêu ý kiến.

Vì duy trì thực lực tông môn, nhất định phải bồi dưỡng được kỳ tài tuyệt đỉnh.

Chính vì thế, tông chủ mới thành lập Thần Tử.

Mà Thần Tử chỉ có mười người, nhân số cố định.

- Không nghĩ tới Thanh Dương Tử đã quay trở về.

Vừa lúc đó, một đạo liệt diễm, phá không mà đến, đốt hư không thiêu thành hư vô.

Thanh Dương Tử một nhìn người tới, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Hỏa trưởng lão!

Hỏa trưởng lão này chính là Thiên Địa Hỏa Linh được Thiên Địa hỏa nguyên dựng dục ra, thực lực phi phàm, đối với việc khống chế lửa, không ai có thể sánh bằng.

- Tông chủ, lần này ta phát hiện một tên đệ tử, trời sinh Hỏa Thể, võ đạo nhập thần, cho nên mới mang về tông môn, ông trời phù hộ tông môn ta rồi.

Hỏa trưởng lão hưng phấn nói.

Sau đó ngón tay chắp lại.

Một đoàn liệt diễm, chợt bộc phát.

Đoàn hỏa diễm này bề ngoài giống như không có nhiệt độ, nhưng nhiệt độ bên trong rất cao, có thể thiêu đốt vạn vật.

- A!

Tông chủ nhìn thấy đoàn liệt diễm này, đột nhiên cả kinh, hiển nhiên cũng phát hiện ra sự khác thường của nó.

- Tông chủ, liệt diễm này chính là dị hỏa trong thiên địa, tuy nó xuất hiện cùng chỗ với ta, nhưng tiềm lực lại trên ta.

Hỏa trưởng lão nói.

Tông chủ vung tay, một đạo sức mạnh bàng bạc đột nhiên bạo phát, sau đó bao phủ đoàn liệt diễm này lại.

Thời gian dần dần trôi qua!

Đoàn liệt diễm này, dần dần phát sinh biến hóa, từ từ ngưng tụ thành một hình thể, hình thành thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi.

Thiếu niên này, toàn thân trắng như tuyết, nhưng hai mắt hắn giống như hai đám liệt diễm đang thiêu đốt, trên trán lại có dấu ấn của một ngọn lửa.

- A!

Thiếu niên này nhất thời mở miệng, một đoàn liệt diễm chợt bộc phát, mà hư không khi tiếp xúc với liệt diễm này, hóa thành tro tàn.

Sắc mặt Tông chủ ngưng lại, năm ngón tay duỗi ra, ngăn cản đoàn liệt diễm kia.

- Quả nhiên bất phàm, vừa sinh ra, đã có thực lực bậc này.

Tông chủ vui vẻ, giống như phát hiện ra chí bảo.

Hỏa trưởng lão lộ vẻ tươi cười.

- Tông chủ, ta cho rằng tâm trí Thiên Địa Hỏa Linh này còn non nớt, có thể liệt vào Thần Tử của tông môn, cố gắng bồi dưỡng.

- Ừ, có thể, tâm tính giống như giấy trắng, nếu truyền tư tưởng tông môn vào, hắn sẽ một lòng một dạ vì tông môn.

Tông chủ nói.

Thanh Dương Tử đứng ở một bên, nhất thời ngốc trệ, sau đó vội vàng nói:

- Tông chủ, còn tên kia…

Tông chủ khoát tay nói.

- Để hắn trở thành đệ tử nội môn đi.

- Tông chủ, ta phát hiện đệ tử kia…

Thanh Dương Tử cực lực tranh thủ, mặc dù đệ tử nội môn không tệ, nhưng nếu so sánh với Thần Tử, đúng là khác nhau một trời một vực.

Căn bản không có khả năng so sánh.

- Được rồi, tiêu chuẩn có hạn.

Tông chủ nhàn nhạt nói.

Thanh Dương Tử không biết nói gì hơn, đệ tử mà mình mang về trâu bò lắm đó.

Cái tên Hỏa trưởng lão mang về, sao có so sánh với đệ tử mình mang về được.

Chỉ là, bây giờ nói cái gì cũng không được.

Tông chủ đã quyết định, chẳng lẽ không còn biện pháp lay động người sao?

Sau khi tông chủ rời đi, Hỏa trưởng lão đi tới trước mặt Thanh Dương Tử.

- Thanh Dương Tử, thật ngại quá, ta đây tùy tiện ra ngoài, đã có thể phát hiện ra kỳ tài bậc này, đoạt mất danh tiếng của ngươi rồi rồi.

- Hừ.

Thanh Dương Tử hừ lạnh một tiếng, có chút bực bội, bây giờ phải ăn nói thế nào với tiểu tử kia đây.

Đây là kỳ tài tuyệt thế mà hắn phát hiện, không được, bất luận thế nào, cũng phải cho hắn tỏa ra hào quang chói lọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.