Người dịch: Sunshine Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cho dù tốc độ Yến Khuynh Tuyết có nhanh bao nhiêu, hay pháp lực có hùng hậu cỡ nào, trong mắt Lâm Phàm đều yếu kém đến đáng thương.
Nếu như gặp phải bên ngoài, hắn cũng lười động thủ, kinh nghiệm tăng thêm không được bao nhiêu.
Một cái tát!
Không có gì đặc sắc, cũng không có gia trì bất kỳ thần thông nào, chỉ một cái tát mãnh liệt, vỗ thẳng vào mặt Yến Khuynh Tuyết.
Sức mạnh to lớn khiến thân thể Yến Khuynh Tuyết xoay tròn vô số vòng trong hư không, gương mặt khuynh thành cũng bắt đầu biến hình, răng trong miệng cũng rơi vài cái.
Ầm!
Thân thể xoay vài vòng đẹp mắt trên hư không sau đó rơi trên mặt đất, rồi cô nàng giống như chó chết nằm bất động luôn.
Tốc độ quá nhanh, người ta trố mắt ngoác mồm, ngay cả một phản ứng cũng không có.
Giờ phút này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Các Thần tử Côn Lôn Thần Tông đều mang vẻ mặt kinh ngạc, há hốc mồm nhìn bóng người trên đài một chút rồi lại nhìn sư muội đang nằm dưới đất một chút.
Đây không phải mơ, mà là sự thực.
Tất cả đều ồ lên.
- Các ngươi vừa nãy có nhìn rõ không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, ta cũng không nhìn rõ a.
- Các ngươi nhìn, Lâm sư huynh lúc này một tay để sau lưng, một tay đã thả xuống phía trước, chẳng lẽ vừa nãy Lâm sư huynh chỉ dùng một tay thôi sao?
- Không thể nào? Một tay?
- Ha ha, kệ đi, quan tâm éo gì việc xuất thủ như thế nào, chỉ cần thắng là được, ai kiêu nữ nhân đáng ghét như vậy chứ, lúc trước vẫn còn buồn nôn Thiên Địa Tông chúng ta, bây giờ nàng ta đã biết hậu quả của việc phách lối là gì rồi.
- Lâm sư huynh thật quá bá đạo, nữ tử xinh đẹp như thiên tiên mà cũng xuống tay đucợ, còn đánh cho người ta bay cả răng ăn luôn cả lợi hà.
- Ha ha, xinh đẹp thì làm sao? Thiên Địa Tông chúng ta chẳng lẽ không có cô gái nào xinh đẹp? Chỉ cần Lâm sư huynh muốn, những sư tỷ sư muội xinh đẹp xếp hàng từ cửa tông tới dưới chân núi, nguyện ý tuỳ tùng Lâm sư huynh ấy chứ.
Một nử đệ tử xinh đẹp bên cạnh yêu kiều gật đầu.
- Nếu như Lâm sư huynh muốn, ta đương nhiên không cự tuyệt.
- Nhìn thấy chưa, sư muội cũng đồng ý.
- Một chiêu này cũng quá độc ác đi, nếu không phải biết trước cô gái này buồn nôn như vậy, ta cũng sẽ đau lòng a.
Tô Hồng Trần nhìn thấy một màn dưới đài, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nàng đột nhiên phát hiện, Lâm sư huynh đánh nữ nhân cũng đẹp trai như vậy.
Chỗ ngồi của Thần tử.
Đám người Kiếm Thương Khung, Linh Võ Tôn cực kỳ hưng phấn, suýt chút nữa nhảy lên.
- Hay, đánh quá hay rồi.
- Cục tức trong lòng rốt cuộc cũng thả ra được rồi, nếu không sợ sẽ bị nghẹn tới chết mất.
Giờ khắc này, chín đại Thần tử hưng phấn dị thường, tình huống như vậy thật sự quá đã, quá sảng khoái.
Lâm Phàm cau mày, không để chuyện này trong lòng.
Còn đám Thần tử Côn Lôn Thần Tông, giờ này từng người từng người đều hét lớn.
- Sư muội....
Một Thần tử lập tức bước lên trước, vẻ mặt dữ tợn đi lên kiểm tra thương thế cho sư muội, nhưng khi nhìn thấy gương mặt vốn dĩ đẹp như hoa của nàng hiện giờ đã sưng to, lửa giận trong lòng hoàn toàn bị đốt cháy.
- Đáng ghét, ngươi muốn chết?
Hoàng Khôn Thiên hoàn toàn nổi giận.
Hắn vẫn luôn thầm thích Yến Khuynh Tuyết, mà giờ nhìn thấy sư muội bị người ta dùng một chiêu đã đánh thành đầu heo như vậy, lửa giận trong lòng lập tức bạo phát ra.
Hai mắt dữ tợn, căm tức nhìn Lâm Phàm, hận không thể ăn tưoi nuốt sống đối phương.
Chỗ ngồi của tông chủ.
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông sững sờ, hơi đứng lên, phảng phất như không dám tin tưởng.
Hàn Quân Thiên cười nhạt một tiếng.
- Ra tay hơi nặng nhưng không sao, không có nguy hiểm đến tính mạng, tông môn ta có thánh đan chữa thương, ăn vào sẽ không có việc gì nữa.
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông lúng túng nở nụ cười, sau đó ngồi xuống.
- Không cần phải như vậy.
....
Lâm Phàm lạnh nhạt đứng tại chỗ, lắc đầu.
- Thần tử Côn Lôn Thần Tông quá yếu, tất cả các ngươi cùng xông lên đi.
Ào ào ào!
Toàn bộ Thần tử Côn Lôn Thần Tông đều đứng lên, vẻ mặt đắc ý lúc trước đã không còn, thay vào đó là lửa giận ngút trời.
- Thứ hỗn trướng, ta muốn ngươi chết.
Hoàng Khôn Thiên nổi giận gầm to, chân vừa đạp xuống, đại địa nứt toác, bay thẳng đến chỗ Lâm Phàm.
Một tay Già Thiên, pháp lực bốc lên, trong mắt ngập tràn tức giận.
- Dám đả thương sư muội ta, ta đòi mạng ngươi.
Lâm Phàm ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch, lộ vẻ tươi cười, hai tay không nhúc nhích, chân phải khẽ nâng, như hoa phá thiên địa.
Ầm!
Xèo!
Hoàng Khôn Thiên kêu thảm thiết một tiếng, bị Lâm Phàm dùng một cước đá hãm vào hố sâu.
- Yếu, quá yếu, chẳng lẽ Côn Lôn Thần Tông không còn người nào có thể đánh nhau hay sao?
Lâm Phàm nhẹ giọng nói.
Đem y lời nói lúc trước của cô bé mặt sưng nói lại một lần nữa.
Khiếp sợ!
Kinh ngạc!
Các đệ tử Thiên Địa Tông đều sợ ngây người, đồng thời hoan hô.
- Sư huynh, lợi hại quá.
- Tốt, đánh thật sự quá tốt, Côn Lôn Thần Tông không còn người nào có thể đánh hay sao?
- Cái tên này, ta nhớ ra rồi, lúc trước là một người rất cuồng vọng, không ngờ lại bị Lâm sư huynh đá một cước nằm rạp dưới đất, không dậy nổi nữa.
- Ha ha, cười chết ta rồi, Côn Lôn Thần Tông có biết đánh nhau hay không đây?
- Lần này ta nhìn rõ rồi, một cước này của Lâm sư huynh thật sự quá ngang ngược rồi, nhưng ta thích.
- Ta cũng nhìn rõ.
Đám người Kiếm Thương Khung và Linh Võ Tôn trợn tròn mắt, đặc biệt là Linh Võ Tôn, hắn thực không dám tin vào mắt mình.
Tên kia hiện giờ đã mạnh đến mức nào rồi, cmn nó, giả dối vkl, ta muốn kiện lão Tân Phong a!
Linh Võ Tôn là loại người nhỏ mọn, vẫn luôn nhớ Lâm Phàm đã nhục nhã hắn, hắn luôn muốn vượt qua Lâm Phàm, trở thành cường giả.
Nhưng tình huống bây giờ lại khiến Linh Võ Tôn có cảm giác, đuổi kịp đối phương là chuyện không tưởng, cả đời này cũng sẽ không có cơ hội.
Thời khắc này, Lâm Phàm vô cùng vênh váo, sau đó miệt thị nhìn đám Thần tử dưới đài.
- Thế nào? Chẳng lẽ không ai dám lên đài? Các ngươi có thể cùng lên.
Đám Thần tử còn lại của Côn Lôn Thần Tông hơi ngưng lại, bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra thực lực đối phương mạnh mẽ thế nào, lúc trước bọn họ trấn áp Thần tử Thiên Địa Tông như trấn áp đồ chơi, dễ như ăn cháo, nhưng tình huống hiện giờ đã phát sinh biến hóa.
Tên Thần tử này quả thực coi bọn họ thành đồ chơi, tiện tay là có thể trấn áp.
Nhân vật như vậy khiến bọn họ nhớ tới một người.
Tần Thánh Quân của Thần Nguyên Tông.
Mười ba năm trước, người đó đã vượt qua tất cả các thiên kiêu tồn tại lúc bấy giờ, đến bây giờ trong Thần Nguyên Tông, hắn vẫn trấn áp bát phương, coi như vô số thiên kiêu đệ tử của Côn Lôn Thần Tông ở trước mặt Tần Thánh Quân, cũng đều ảm đạm phai mờ.
Một trưởng lão của Côn Lôn Thần Tông lúc này chợt đứng lên, thần sắc nghiêm túc.
- Giao đấu đến đây kết thúc, chúng ta không thể phá hỏng cảm tình của hai tông được.
Vị trưởng lão này đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cảm tình".
Thiên Địa Tông và Côn Lôn Thần Tông có cảm tình gì, đó chính là chiến lược hợp tác của các tông môn, loại quan hệ hợp tác này có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Lâm Phàm ngẩng đầu, vẻ mặt ngông cuồng.
- Ngươi nói kết thúc thì kết thúc? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Thanh Dương Tử vỗ trán một cái, tiểu tử này lại muốn làm chuyện quái gì nữa vậy.
- Ha ha, Hàn Tông chủ, Thần tử quý tông rất ngông cuồng nga.
Vị trưởng lão này quay đầu qua, âm dương quái khí nói.
Hàn Quân Thiên khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
- Nếu như ngươi đã nói hắn ngông cuồng, vậy lão tử sẽ ngông cuồng cho ngươi xem, tông chủ còn chưa bảo đình chỉ, nơi nào đến lượt ngươi mở miệng.
Trong chớp mắt, bóng dáng Lâm Phàm biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã đứng trước mặt vị trưởng lão kia.
Trưởng lão kia kinh hãi.
- Ngươi dám.
Lâm Phàm cười nhạt, đánh ra một chưởng, hắn muốn trấn áp triệt để đám trưởng lão này, để đối phương biết, cái gì mới gọi là ngông cuồng.