Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 21



Trong hoàn cảnh như vậy, Sở Tự so với những đứa nhỏ khác lại càng mẫn cảm cùng phản nghịch hơn, mà Sở Tùng Bách thì cứ kiên quyết bắt Sở Tự đi theo con đường của ông. Bất quá Phùng Uẩn Chi thì rộng rãi hơn, bà chỉ hi vọng Sở Tự có phẩm hạnh đoan chính, không cần quá xuất sắc, chỉ cần vui vẻ bình an cả đời là được. Thay vì nói là con trai, Sở Tự càng giống cấp dưới của vị tướng quân xuất ngũ Sở Tùng Bách này hơn… Không chỉ yêu cầu hà khắc mà còn cố chấp cứng nhắc, bắt buộc Sở Tự phải đi theo con đường mà ông đã lập sẵn…

Sở Tự mà làm sai bước nào thì ông sẽ lập tức giận dữ, câu nói cửa miệng chính là: ‘Con mà không giống cha thì làm được gì chứ? Lúc bằng tuổi nó tôi đã này, nọ, kia rồi, xem nó đi, chẳng được tích sự gì cả.’

Trong lòng ông, đứa con Sở Tự này chỉ là một kẻ vô tích sự hết ăn lại nằm.

Cho dù Sở Tự không ăn chơi không quậy phá, thế nhưng Sở Tùng Bách thấy cậu đến tuổi này mà không đạt được thành tựu như ông ngày xưa thì liền mắng là vô dụng, liền so sánh Sở Tự với đám thiếu gia bại gia.

Sở Tự từ nhỏ tuy thân thiết với mẹ hơn nhưng tính cách không hề có nửa điểm mềm dẻo như mẹ, ngược lại lại cứng đầu quật cường hệt như Sở Tùng Bách.

Sở Tùng Bách càng khó chịu càng bức bách thì Sở Tự lại càng phản nghịch.

Lúc Phùng Uẩn Chi còn sống, vì không muốn bà buồn mà hai người tính cách quật cường này mới miễn cưỡng hòa thuận với nhau. Thế nhưng sau khi Phùng Uẩn Chi mất đi, Sở Tự cùng Sở Tùng Bách không còn ai hòa giải, hiển nhiên là thủy hỏa bất dung.

“Bác Sở mạnh miệng mềm lòng… mấy năm nay tuy không nói nhưng trong lòng nhất định rất muốn em về nhà.” Mày Viên Tiệp nhíu chặt, kỳ thực quan hệ của anh cùng Sở Tùng Bách vẫn không tồi, có thể xem là bạn vong niên, thế nhưng quan hệ giữa hai cha con Sở Tự và Sở Tùng Bách lại thực cứng ngắc. [bạn vong niên là bạn bè cách biệt tuổi tác nhưng rất thân thiết, hợp ý nhau]

“…nhà?” Nhắc tới chủ đề này, Sở Tự cười khổ: “Anh Viên, từ khi mẹ mất, tôi không còn nhà nữa.”

Mày Viên Tiệp lại càng nhíu chặt hơn, không hiểu sao Sở Tự lại có suy nghĩ này: “Tiểu Tự, sao em lại nghĩ như vậy?”

“Anh Viên, không phải tôi nghĩ mà nó chính là sự thật. Bắt đầu từ khi sinh ra, cha đã không thích tôi rồi.” Sở Tự cười khổ, bất hòa giữa cậu và Sở Tùng Bách không phải một sớm một chiều.

Sở Tự là đứa con độc nhất của Sở Tùng Bách cùng Phùng Uẩn Chi, hai vợ chồng này phi thường ân ái, thế nhưng Sở Tùng Bách không hề hi vọng Sở Tự chào đời. Bởi vì sức khỏe Phùng Uẩn Chi vốn không tốt lắm, lúc hai người kết hôn đã tính toán sẽ không cần đứa nhỏ, thậm chí tới độ tuổi không sai biệt lắm còn bắt đầu tìm kiếm người thừa kế trong số hậu bối Sở gia, thật không ngờ lúc Phùng Uẩn Chi trăm tuổi cư nhiên lại ngoài ý muốn có thai, hơn nữa còn kiên trì sinh đứa bé này…

Sau đó, Phùng Uẩn Chi bởi vì khó sanh mà bị rong huyết, tuy bác sĩ đúng lúc cứu chữa nhưng lần sinh nở này lại làm sức khỏe vốn không tốt của bà lại càng kém hơn, năm Sở Tự hai mươi tuổi thì nhắm mắt xuôi tay.

Sở Tùng Bách ngay từ lúc đầu đã tồn tại khúc mắc với đứa con này… sau đó bởi vì bất mãn tích lũy suốt năm này tháng nọ nên quan hệ của hai cha con lại càng lúc càng kém hơn.

Sau khi Phùng Uẩn Chi mất thì càng trầm trọng hơn nữa.

“Tiểu Tự, em hiểu nhầm bác Sở rồi, bác ấy….” Viên Tiệp muốn thay người bạn vong niên giải thích vài câu.

Bất quá Sở Tự không muốn nghe, liền trực tiếp đánh gãy: “Anh Viên, tôi với ông ấy là cha con, tôi hiểu ông ấy hơn anh. Kỳ thực sinh nhật mấy năm nay của ông tôi vẫn luôn gửi tin nhắn hỏi thăm, chỉ là ông ấy chưa đáp lại lần nào.”

Viên Tiệp nhíu mi, im lặng.

Đối với chuyện mình không hiểu rõ, anh quả thực không có quyền lên tiếng.

“Tôi biết, ông ấy muốn thấy tôi té ngã ở bên ngoài rồi quay về quỳ xuống khóc lóc van xin. Nếu tôi không chịu thua trước thì ông nhất định không chịu phản ứng.” Lúc nói những lời này, hốc mắt Sở Tự vô thức đỏ ửng lên.

Cậu cố gắng khống chế tình tự của mình rồi nói tiếp: “Tôi biết cha đang chờ tôi hối lỗi cầu xin rồi kết hôn với anh, cam đoan hết thảy sẽ tiến hành theo kế hoạch mà ông ấy đã lập ra. Hơn nữa cũng sẽ cam đoan để tôi tiếp nhận quyền thừa kế Sở gia, khôi phục hết thảy trước kia, có được một cuộc sống tốt đẹp thoải mái… Trong mắt cha tôi chính là một kẻ vô dụng như vậy, mà hiện giờ ông đang chờ tôi thất bại quay về đầu hàng.”

“Thế nhưng tôi, tôi sẽ không làm như cha muốn, tôi không sai, tôi sẽ không nhận sai.” Chuyện này Sở Tự thực sự rất cố chấp, vì thế cho dù ở ngoài khổ sở thế nào cũng không hề có suy nghĩ trở về nhận sai với cha để đổi lấy cuộc sống giàu sang.

Viên Tiệp thấy Sở Tự kích động như vậy, không biết nên làm thế nào an ủi nên chỉ đành đưa khăn giấy qua rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Sở Tự: “Tiểu Tự…”

Bản tính bướng tỉnh cùng tinh thần không chịu đầu hàng này cũng chính là điểm anh thích nhất ở Sở Tự.

“Ông ấy nói, không có Sở gia thì tôi chẳng là gì cả, sớm muộn gì cũng có ngày tôi chịu không nổi sẽ khóc lóc chạy về cầu xin. Thế nhưng tôi muốn chứng minh cho cha thấy, cho dù không có Sở gia, tôi vẫn là Sở Tự.” Sở Tự nói từng câu từng chữ.

Cho dù đã rời khỏi nhà thiệt nhiều năm nhưng niềm tin trong lòng cậu chưa từng biến đổi.

Viên Tiệp lẳng lặng nhìn Sở Tự, khẽ thở dài.

Sở Tự nhận khăn, xì xì mũi rồi nức nở: “Anh Viên, anh không cần lo lắng, cha vẫn luôn là cha, cho dù không phải vì mẹ thì tôi cũng không thể bỏ mặc ông. Sớm muộn gì tôi cũng trở về hòa giải với cha, bất quá không phải hiện tại, không phải nghèo khổ khốn khó trở về cầu ông ấy bố thí như vầy…”

“Chờ đến lúc tôi cảm thấy mình đạt được thành tựu thì sẽ thẳng lưng trở về hòa giải với cha…” Cậu biết Viên Tiệp lo lắng nên vội vàng giải thích, nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung: “Bây giờ thì đành phiền anh Viên, nhờ anh lúc rảnh rỗi ghé qua Sở gia xem xem cha tôi… có khỏe mạnh hay không.”

Sở Tùng Bách năm nay mới hơn trăm tuổi, thân mình cường trái, hơn nữa nhóm bác sĩ của Sở gia cũng là nhóm y tế tốt nhất An Sâm.

Cũng vì thế Sở Tự mới dám quyết liệt với ông như vậy, bất quá ở ngoài nhiều năm như vậy vẫn thực lo lắng. Vì thế hàng năm vào ngày sinh nhật của cha vẫn luôn kiên trì gửi tin hỏi thăm, cho dù Sở Tùng Bách không thèm để ý nhưng cậu cũng an tâm một chút…

“Yên tâm đi Tiểu Tự, anh sẽ thay em thường xuyên ghé thăm bác Sở, sức khỏe của bác vẫn rất tốt, ba anh nói nếu bây giờ em quay về, có khi bác Sở vẫn đủ sức xác bổng em lên mà đập một trận nhừ tử ấy chứ.” Trước nay Viên Tiệp vẫn luôn am hiểu ý người, nhìn ra lo lắng trong lòng Sở Tự liền chủ động nói ra tình huống sức khỏe của Sở Tùng Bách.

Sở gia cùng Viên gia là thế giao, cha của Viên Tiệp cùng Sở Tùng Bách từng làm việc chung, mẹ của Viên Tiệp cùng Phùng Uẩn Chi lại là bạn thân, quan hệ giữa hai nhà quả thực thân thiết vô cùng.

Cũng vì thế mà Sở Tùng Bách mới phản ứng kịch liệt khi nghe Sở Tự nói không muốn kết hôn với Viên Tiệp như vậy.

Lúc này Sở Tự mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi… tôi cũng an tâm.”

Mẹ đã mất, cho dù quan hệ với Sở Tùng Bách có căng thẳng thế nào thì ông vẫn là vướng bận lớn nhất trong đời cậu.

Hai người đã lâu không gặp, Viên Tiệp đưa thực đơn qua, để Sở Tự chọn món, sau đó bắt đầu tán gẫu chuyện khác. Suy cho cùng thì cả hai đều xuất thân từ thế gia, cho dù không chung sở thích nhưng tâm sự về những chuyện phát sinh trong giới thượng lưu cùng giải trí vẫn có thể tìm ra không ít đề tài.

“À đúng rồi Tiểu Tự, anh lên mạng tìm hiểu vụ thiết lập hình tượng mà em nói mới biết, hóa ra diễn viên bây giờ đều đắp nặn hình tượng theo ý thích của người xem. Anh cảm thấy như vậy không tốt lắm, thực không hiểu vì sao phải làm như vậy… chức nghiệp của diễn viên không phải là đóng phim à?” Viên Tiệp chủ động nói ra vấn đề trước kia mình không hiểu, đồng thời còn phát biểu quan điểm.

Sau khi lên mạng tìm hiểu, anh mới biết suy nghĩ của mình cùng Sở Tự hoàn toàn không nằm chung tần số… bất quá anh sẽ cố gắng lấp đầy khe hỏng này.

Vấn đề này, Sở Tự có chung quan điểm với Viên Tiệp: “Đúng là vậy, bất quá đó không phải vấn đề của diễn viên mà là cả giới giải trí, bây giờ muốn làm diễn viên, không chỉ phải có diễn xuất mà còn phải thiết lập hình tượng theo yêu thích để thu hút được sự chú ý.”

“Bọn họ không chỉ là diễn viên mà là thần tượng, là ngôi sao.” Cậu nghĩ nghĩ, bổ sung.

Viên Tiệp im lặng lắng nghe, cảm thấy có thể nghe Sở Tự nói chuyện là một loại hưởng thụ.

Sở Tự tựa hồ cảm thấy không khí có chút bình lặng, có chút trẻ con nói: “Lý tưởng của tôi chính là thay đổi tập tục của giới giải trí, sau này diễn viên chỉ cần dựa vào diễn xuất cùng độ chuyên nghiệp để thành danh nổi tiếng chứ không phải hình tượng giả tạo hay gương mặt.”

Lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, đó mới chính là giới giải trí trong lý tưởng của cậu.

Sở Tự nói xong thì phát giác mình vừa lỡ lời, sợ mẫu người cổ xưa như Viên Tiệp không thể tiếp thu lý tưởng nghề nghiệp của mình.

“Lý tưởng rất tuyệt, vậy sau này Tiểu Tự phải cố lên a.” Bất quá, Viên Tiệp không hề trách mắng Sở Tự không làm việc đàng hoàng như Sở Tùng Bách, ngược lại còn cảm thấy Sở Tự có lý tưởng riêng, hơn nữa vì lý tưởng mà cố gắng là một chuyện thực tuyệt vời, anh thực ủng hộ.

Nói tới nói lui, bầu không khí giữa hai người sau mười ba năm cách biệt so với năm xưa có hôn ước còn hòa hợp hơn nhiều.

Tới cuối cùng, hai người đều có chút lưu luyến, vì thế liền hẹn sẵn thời gian lần gặp sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.