Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 33



Từ khi vụ ảnh hôn bị hấp thụ ánh sáng, Lâm Khinh Vũ bận tối mày tối mặt, vừa phải nghĩ cách tẩy trắng thanh danh, vừa phải giải thích với Đàm Thành là những tấm hình kia không phải thật, tấm hôn nhau với Tề Dự kỳ thực là đối phương ép buộc mình.

Bên Hiên Viên Hoàng thì không cần lo lắng, bởi vì Hiên Viên Hoàng không giống những người khác, người gã yêu chính là Lâm Khinh Vũ chân chính…

Mà quan hệ giữa bọn họ cũng rất cởi mở, bản thân Hiên Viên Hoàng cũng có không ít tình nhân, hai người đã làm rõ, chỉ cần trong tim có đối phương là đủ, vì thế Hiên Viên Hoàng căn bản không để ý Lâm Khinh Vũ rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông.

Bởi vì, ảnh với Tề Dự là đối phương cưỡng ép, mà ảnh với Hiên Viên Hoàng lại không thể chứng minh bọn họ có quan hệ mật thiết nên Lâm Khinh Vũ nghĩ căn bản không cần giải thích bên Tề Dự, trọng tâm chú ý đặt bên Đàm Thành.

Lâm Khinh Vũ vừa giả vờ đáng thương vừa tranh cãi kịch liệt, vất vả lắm mới làm Đàm Thành tin tưởng mớ ảnh kia không phải là thật, là người ta hãm hại mình. Còn chưa kịp thở phào một hơi thì phát hiện độ hảo cảm của Tề Dự đối với mình đã từ 95% tuột xuống 60%, sắp tuột về điểm khởi đầu.

Lâm Khinh Vũ thực không biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, thế nhưng cậu ta nhất định phải lập tức ngăn chặn, để độ hảo cảm của Tề Dự một lần nữa tăng lên.

Tề Dự có thể nói là đối tượng công lược có độ khó cao nhất hiện giờ…

Lâm Khinh Vũ mới không muốn quay lại điểm xuất phát.

Huống chi hiện giờ thanh danh đã rất tệ, rất nhiều kỹ năng dựa vào giá trị danh vọng cùng trị số ái mộ của nam nhân duy trì, Lâm Khinh Vũ không thể tổn thất một điểm nào… bằng không, cậu ta sẽ không thể sử dụng kỹ năng.

Đã quen hưởng thụ bàn tay vàng cùng kỹ năng của hệ thống, Lâm Khinh Vũ căn bản không muốn mất đi.

Vì thế, Lâm Khinh Vũ phải cứu vãn độ hảo cảm của Tề Dự.

Làm nhân vật chính trong thế giới này, Lâm Khinh Vũ có khả năng biết đại khái khoảng thời gian Tề Dự sẽ tới quán bar tối nay, sau đó liền tới trước, bắt đầu uống rượu tới say bí tỉ.

Lâm Khinh Vũ biết loại thiếu gia như Tề Dự yêu thích nhất là loại hình thánh nam ngây thơ thánh khiết…

Vì thế Lâm Khinh Vũ không tính toán phá vỡ hình tượng này… đêm đầu tiên của bọn họ phải phát sinh trong tình huống tinh thần Lâm Khinh Vũ không tỉnh táo.

Lâm Khinh Vũ không ngừng chuốc rượu chính mình, thẳng tới khi gò má đỏ bừng, hai mắt mông lung, thoạt nhìn đã say bí tỉ nhưng sớm đã ăn thuốc giải rượu đặc biệt của hệ thống, ý thức của Lâm Khinh Vũ vẫn còn rất tỉnh táo.

Tới thời gian hệ thống đã báo, Tề Dự quả nhiên đặt chân vào quán bar này.

Lâm Khinh Vũ biết Tề Dự tới nhưng không hề nhìn qua, chỉ tiếp tục chuyên chú uống rượu… đồng thời sử dụng kỹ năng chú ý, để Tề Dự vừa liếc mắt liền phát hiện ra mình.

Lúc nhìn thấy Lâm Khinh Vũ, Tề Dự quả nhiên hành động như Lâm Khinh Vũ dự đoán, bước nhanh về phía bên này, bất quá không biết vì sao lần này Tề Dự không chủ động bắt chuyện như bình thường, ngược lại chỉ nheo mắt tỉ mỉ đánh giá Lâm Khinh Vũ.

Lâm Khinh Vũ nhận ra Tề Dự biến hóa, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cậu ta vẫn theo kế hoạch định trước, giả vờ say sỉn chìm đắm trong thế giới của riêng mình: “Đàm Thành, anh phải tin tưởng em a, tin tưởng em… hết thảy đều do Sở Tự liên hợp với Tô Khuyết hãm hại em, nhưng mà anh đừng tìm Sở Tự… em với thiếu gia Hiên Viên chỉ gặp gỡ vài lần thôi, em cũng không biết vì sao lại bị người ta chụp ảnh vu khống như vậy, mà ảnh của em với Tề tổng… Tề tổng… em không biết nên giải thích thế nào, nhưng sự thực không giống như anh thấy đâu, Tề tổng…. Tề tổng đối với em tốt lắm, nhưng mà… trong lòng em thật sự chỉ có mình anh thôi, Đàm Thành…”

“Anh đừng rời bỏ em, cầu xin anh, em thật sự không thể không có anh a, Đàm Thành…” Lâm Khinh Vũ cố sức diễn.

Nhưng không biết vì cái gì, lần này Tề Dự không tiến tới an ủi như bình thường mà chỉ đứng bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt…

“Anh đừng rời khỏi em mà, đừng rời khỏi em, Đàm Thành…” Lâm Khinh Vũ diễn một hồi, thấy sự tình không phát triển như mình muốn thì dứt khoát mượn rượu giả điên, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, lúc nhìn tới Tề Dự thì giống như ma men nhận nhầm người, vừa ôm chặt lấy đối phương vừa nói lung tung: “Đàm Thành, em xin anh, em cầu xin anh, anh đừng rời khỏi em mà, đều là Sở Tự hãm hại em, là Sở Tự muốn chia rẽ chúng ta, anh đừng đi, em thực sự không thể không có anh a.”

Tề Dự tùy ý Lâm Khinh Vũ ôm mình, một câu cũng không nói.

“Đàm Thành, Đàm Thành, em không thể không có anh, em thực sự không thể không có anh a…” Lâm Khinh Vũ lờ mờ nhìn Tề Dự, làm bộ như xem Tề Dự là Đàm Thành mà chủ động hôn lên, cường thế dùng đầu lưỡi của mình xâm nhập miệng đối phương.

Dựa theo kế hoạch thì Tề Dự chắn chắn sẽ đâm lao phải theo lao hôn đáp lại, sau đó ôm cậu lăn lên giường, mà cậu sẽ trực tiếp dùng thân thể nâng độ hảo cảm của Tề Dự dành cho mình lên tới 100%.

Sáng hôm sau thức dậy, ngay cả bộ dáng kinh hoảng khi nhận nhầm người lên nhầm giường phải diễn thế nào, Lâm Khinh Vũ cũng đã chuẩn bị trước.

Chính là, sự tình phát triển không như Lâm Khinh Vũ mong muốn…

Tề Dự ngậm chặt khớp hàm, tùy ý để đầu lưỡi Lâm Khinh Vũ xâm nhập môi mình, chính là không hé miệng phối hợp.

“Đàm Thành, vì sao anh không chịu để ý tới em? Vì cái gì chứ, anh thực sự cảm thấy em là hạng người như vậy sao?” Lâm Khinh Vũ liều mạng giả vờ, giả vờ đáng thương.

Lúc này Tề Dự trực tiếp cầm lấy ly rượu, hất thẳng vào mặt Lâm Khinh Vũ.

Lâm Khinh Vũ giật bắn mình, sững sờ tạu chỗ.

Đúng lúc này hệ thống trong đầu Lâm Khinh Vũ phát ra thông báo nhắc nhở, độ hảo cảm của Tề Dự đã trực tiếp rớt xuống 30%.

“Trình diễn đủ chưa? Đóng thế Lâm?” Tề Dự lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vũ, giễu cợt nói: “Không thể không thừa nhận diễn xuất của cậu quả thực không tệ. Trước kia vẫn luôn làm đóng thế đúng là đáng tiếc.”

Lâm Khinh Vũ không hiểu vì sao Tề Dự lại nói vậy, mà thái độ cũng hoàn toàn chuyển biết, bất quá đã diễn phân nữa, không thể không diễn tiếp.

Lâm Khinh Vũ nhíu mày, giả bộ như vừa khôi phục tỉnh táo: “…. Tề… Tề tổng sao lại ở đây? Ngài nói gì, tôi căn bản nghe không hiểu?”

“Nghe không hiểu à? Vậy để tôi trực tiếp nói cho đóng thế Lâm hiểu, tôi đang khen ngợi cậu diễn xuất tốt, thủ đoạn treo đàn ông lên, giả vờ thánh khiết xa cách quả thực xuất sắc, trước kia vẫn luôn làm diễn viên đóng thế đúng là đáng tiếc. Cậu trời sinh nên làm diễn viên.” Tề Dự lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vũ, sau khi thoát ra khỏi kỹ năng mê hoặc của đối phương, độ hảo cảm liền không ngừng tuột xuống.

Lâm Khinh Vũ vẫn duy trì bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả?”

“Vẫn không hiểu à? Khách sạn xx, sân gôn dd, tập đoàn zz, còn có lần đầu tiên chúng ta gặp mặt… cậu làm thế nào tính toán chuẩn xác thời gian mà chờ sẵn ở đó hử?” Tề Dự khinh miệt nhìn Lâm Khinh Vũ: “Cậu không phải luôn mồm nói yêu Đàm Thành à? Một khi đã vậy, vì sao cậu lại luôn tạo cơ hội làm như vô tình gặp gỡ, để tôi chú ý, tôi hiếu kỳ về cậu?”

“Đây là cái mà cậu gọi là thật lòng yêu Đàm Thành à? Đóng thế Lâm.” Độ hảo cảm của Tề Dự dành cho Lâm Khinh Vũ trực tiếp rớt xuống 0%.

Trong lòng Lâm Khinh Vũ lạnh lẽo, ngơ ngác nhìn Tề Dự, sau một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh của mình: “Tề… Tề tổng….”

Đối phương thế nhưng đã biết hết tất cả.

“Còn có, quan hệ giữa cậu và tên xã hội đen kia. Cậu tưởng trên đời này thực sự có vách tường kín kẽ không bị gió lùa à, giấy có thể gói được lửa sao? Đến bây giờ tôi mới biết cậu làm thế nào giành lấy vai diễn của Tô Khuyết, dùng người ta làm cái cớ để giả vờ đáng thương, bạn trai ảnh đế của cậu có biết cậu thông đồng với đàn ông không? Tôi thực hiếu kỳ đấy.” Hiện giờ độ hảo cảm của Tề Dự đang có xu hướng tuột xuống hàng âm.

Gã thực ân hận, trước kia mình cư nhiên lại nảy sinh tình cảm với một tên đếm thế này… Lại còn muốn dâng hết thảy tốt đẹp tới trước mặt đối phương, xem đối phương là trân bảo… Đúng là xem mắt cá thành trân châu mà, mắt gã đúng là mù rồi.

Lâm Khinh Vũ lập tức luống cuống, tiến tới kéo Tề Dự: “Tề… Tề tổng, không phải như vậy… không phải như vậy đâu, ngài hãy nghe tôi giải thích…”

Tề Dự là con cá lớn của giới giải trí.

Nếu Lâm Khinh Vũ muốn nổi tiếng thì không thể không có sự trợ giúp của đối phương.

“Đừng có đụng vào tôi, người như cậu đụng vào làm tôi cảm thấy thực ghê tởm.” Tề Dự trực tiếp hất văng Lâm Khinh Vũ rồi cầm lấy ly rượu hớp một hớp xúc miệng, sau đó phun xuống đất, giống như vừa nãy cùng Lâm Khinh Vũ hôn môi là một chuyện cực kỳ ghê tởm.

Trước kia Tề Dự yêu chính là Lâm Khinh Vũ ‘thánh khiết trong sáng không vướng bụi trần’, hiện giờ chứng thực được tất cả chỉ là giả, gã tự nhiên không còn chút hảo cảm nào. Trước kia gã từng ngủ với nhiều người đẹp như vậy, với bộ dáng bình thường này của Lâm Khinh Vũ, có cho gã cũng ghét bỏ.

Lâm Khinh Vũ không dám tin nhìn Tề Dự: “Tề tổng…”

Tề Dự không thèm liếc mắt, chỉ dùng dư quang nhìn Lâm Khinh Vũ, cái nhìn hèn mọn hệt như đang nhìn một con rệp, từng câu từng chữ nói: “Đã làm điếm thì cứ quang minh chính đại mà làm, đời này tôi ghét nhất là hạng người rõ ràng là điếm mà cứ giả vờ thanh cao trinh tiết giống như cậu.”

Người như Tề Dự rất bạc tình, tình tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc thích có thể nâng lên tới trời, nhưng đã không thích thì có thể vứt xuống đất, sáng nắng chiều mưa thất thường vô cùng…

Trong tiểu thuyết ‘trọng sinh chi nam thần công lược’, những tình nhân trước của Tề Dự đều lĩnh giáo tính cách này của gã.

Hiện giờ thì tới phiên Lâm Khinh Vũ.

Tề Dự nói xong liền xoay người bỏ đi, nửa điểm tình cảm cũng không lưu lại.

Mà Lâm Khinh Vũ thì trống rỗng nhìn theo bóng dáng Tề Dự, sau khi uy lực của hệ thống bị suy giảm, đầu Lâm Khinh Vũ lập tức đau đớn vì bị kĩ năng phản phệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.