Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 3 - Chương 122: Chiến đội thịnh đường



Đường đội thích ăn ngọt, thích nhất là kem hộp, thú vui là mua một thùng kem hộp về chia sẻ cho mọi người cùng ăn với mình...

Báo hại cả đám thiếu nam lẫn đàn ông ở câu lạc bộ Thịnh Đường bị kem hộp của Đường đội dội bom đến không biết khóc hay cười. Mùa hè ăn kem cho mát cũng không có gì, đến mùa đông còn bị kéo đi ăn lẩu kem... thực sự hiểu không nổi mà!

Thường thì mấy đứa thích ăn ngọt rất dễ bị béo, cơ mà người này dù ăn cỡ nào cũng bảo trì được dáng người tam giác hoàn mỹ...

Đương nhiên, Đường đội cũng chỉ có mỗi "sở thích" có phần kỳ quái này thôi, chứ bản thân anh là một người khà hòa mình với đội ngũ. Trong Liên minh, đội trưởng các chiến đội mỗi người mỗi vẻ, đội trưởng Đường Ngự Phong của Thịnh Đường được bầu là đội trưởng thân thiện nhất. Vị này cá tính tuy có chút kiệm lời ít nói, nhưng đối với người xung quanh lúc nào cũng tốt vô cùng, chỉ nhìn riêng việc mỗi lần ăn kem đều mua cả thùng về để khao mọi người là biết Đường đội "thân dân" cỡ nào rồi.

Nhưng mà cũng bởi vì không thích nói chuyện, gương mặt lúc nào cũng lờ đờ như chưa tỉnh ngủ, biểu tình muôn thưở chỉ có một kiểu =_= như vậy, thế cho nên đại đa số mọi người nhìn vào đều cảm thấy vị đội trưởng này có hơi... quái quái, cũng không ai biết nam nhân cả ngày đeo gương mặt lờ đờ ngồi múc kem hộp ăn này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu.

Trái ngược hoàn toàn với kiểu kỳ quái của Đường đội, đội phó Trần Tuấn Phi lại là mẫu người sang sảng hòa đồng. Trần phó đội rất thích cười, hễ ở đâu có mặt là y như rằng đều nghe được tiếng cười của cậu này, từng có người đánh giá Trần phó đội là "Tiếng cười đi trước người nối bước theo sau", tóm lại cứ mỗi lần đến kỳ họp của Liên minh chỉ cần nghe thấy tiếng cười "Ha ha ha" liền biết là Trần đội phó đã đến.

Chiến thuật mỗi trận đấu của Thịnh Đường đều là do Đường Ngự Phong đặt ra, nhưng chỉ huy chấp hành ở hiện trường lại là Trần đội phó, hai người mấy năm qua vẫn luôn phối hợp ăn ý với nhau như vậy. Thực tế thì Trần Tuấn Phi cũng chính là đồ đệ của Đường Ngự phong. Cậu với với Lộc Tường là tân nhân gia nhập cùng đợt ở huấn luyện doanh Hoa Hạ, năm đó Lưu Xuyên nhận Lộc Tường làm đồ đệ, Đường Ngự Phong thì nhận Trần Tuấn Phi làm đồ đệ. Về sau Lưu Xuyên gửi Lộc Tường sang Đồng Tước, Đường Ngự Phong tách riêng cũng dẫn theo Trần Tuấn Phi, cả hai sư đồ chung sức sáng tạo nên Thịnh Đường, Trần Tuấn Phi cũng tự nhiên trở thành đội phó.

Đường Ngự Phong năm nay 22 tuổi, Trần Tuấn Phi chỉ mới 19, trong đám đội trưởng đội phó các cường đội của Liên minh thì hai người bọn họ xem như thuộc lớp người trẻ.

Cũng là tổ hợp sư đồ duy nhất giữ chức đội trưởng đội phó của một chiến đội.

So với các đội ngũ "lão làng" lâu đời thì các đội ngũ "trẻ" lúc nào cũng tràn đầy sức sống, lại thêm cả hai vị Đường đội Trần đội phó đều thuộc dạng dễ thân, bình thường vẫn luôn hòa mình đùa giỡn với đội viên cùng nhóm các cậu trong bộ phận quản lý, cũng thường cùng nhau dùng cơm, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất. Bọn họ thoạt nhìn giống một đám bạn tốt hơn là cấp trên cấp dưới. Tiếu Tư Kính ở Thất Tinh Thảo đi tới đâu cũng được người khác tôn kính, nhưng ở Thịnh Đường rất nhiều người không ngần ngại tranh giành cướp đoạt hộp kem trong tay Đường đội... Đổi lại là chiến đội khác, làm gì có ai dám giành thức ăn trong tay đội trưởng nhà mình chứ...

Trần Tuấn Phi lúc trước là cao thủ trong game, cho nên thường xuyên chú ý đến mấy chuyện diễn ra trong game, thi thoảng rảnh rỗi cũng chạy sang khu công hội dòm một cái, đây là chuyện thường ngày ở Thịnh Đường, những người khác thấy mãi cũng quen mắt.

Cả đám nghe nói có ăn lập tức đứng dậy tranh đoạt kem.

Hôm nay chiến đội Thịnh Đường bọn họ thi đấu chiến thắng, cho nên tâm trạng của Trần đội phó có vẻ hớn hở hơn mọi khi, vẻ mặt cười tươi rói.

Tổng hội trưởng thấy vậy liền hỏi han "Đội trưởng đội phó sao có rảnh sang đây chơi vậy? Không cần chuẩn bị cho trận kế sao?"

Trần Tuấn Phi cười vỗ vai đối phương, nói "Hôm nay mới thi đấu xong nên nghỉ ngơi trước đã, đối thủ trận sau là Hoa Hạ, cũng không cần gấp, từ từ nghiên cứu cũng được."

Bên cạnh Đường đội đang múc kem ăn nghe vậy cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý những lời này.

Hội trưởng Khu 7 Vu Ba hơi chần chừ một chút mới lẳng lặng bước tới cầm một hộp kem đậu xanh, mở ra múc vài muỗng ăn cho hạ hỏa.

Ăn được vài muỗng thì độ cảm giác ánh mắt của Đường đội tia sang, bị Đường đội nhìn chằm chằm như vậy cảm giác giống như bị một người vừa mới tỉnh ngủ dùng gương mặt buồn ngủ mê mang nhìn mình, làm cho Vu Ba cảm thấy lạnh toát cả sống lưng...

Trần đội phó cũng chú ý đến cảnh này, mới nhìn sang cười hỏi "Mặt mày sao mà đầy ai oán vậy? Bị ai ghẹo hả?"

Vu Ba "..."

Rõ ràng tới như vậy sao?

Vu Ba xấu hổ gãi gãi đầu, còn chưa kịp giải thích thì tổng hội trưởng Chu Vân Hạc đứng bên cạnh đã chủ động tiếp lời giải thích "Khụ khụ, đội phó, chuyện là như vậy, Tiểu Ba có phái một chú spy bên mình qua Thất tinh thảo thăm dò tin tức, chú kia hơi bị pro, chui luôn vào vòng trung tâm của công hội Thất tinh thảo, trở thành hội phó bên server mới. Nhưng mà mấy hôm trước bất cẩn làm bại lộ thân phận, khiến cho bà cô hội trưởng bên bển giận dữ chạy qua bên Khu 7 tuyên chiến với Thịnh đường."

Trần Tuấn Phi sờ sờ cằm cười nói "Hà hội trưởng Thất tinh thảo tính tình nóng đó giờ mà, khai chiến thì chúng ta nghênh chiến thôi, công hội đánh nhau cũng là chuyện bình thường. Đám mấy cậu từ sáng tới tối ngồi lì ở trước máy tính lưng mỏi mông đau, đánh một hồi coi như giãn gân giãn cốt cũng tốt mà." Trần Tuấn Phi tạm dừng một chút, có chút nghi hoặc nhìn lướt qua biểu tình đầy ức chế của đám hội trưởng, hỏi "Ơ mà sao cả đám ai nấy mặt mũi đều đen thui thế? Đừng nói là bị Thất tinh thảo đánh tới diệt đoàn nghen?"

Mọi người "..."

Thật... thật tình không dám nói ra, mất mặt chết!

Bọn họ không phải bị Thất tinh thảo đánh cho diệt đoàn, mà là bị một đội ngũ ất ơ đánh cho diệt đoàn mà chả hiểu ra làm sao—— hơn nữa còn diệt đoàn những hai lần!

Nhìn biểu tình của cả đám y như một đống khổ qua, Trần Tuấn Phi lúc này mới thôi cười cợt, nghiêm túc hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt lờ đờ của Đường đội cũng chậm chạp chuyển sang bên đây.

Vu Ba cắn răng nói "Khu 7 có một đội qua đường gây sự với Thịnh đường, tụi nó đánh chết đoàn 30 tinh anh của công hội chúng ta..."

Nói đến đây, từ cổ tới mặt của cậu chàng này đều đỏ bừng cả lên, thật sự xấu hổ dễ sợ...

Trần Tuấn Phi nghe vậy ngạc nhiên "Diệt luôn một đoàn tinh anh á? Ghê gớm dữ vậy... Sư phụ thấy thế nào?"

Đường Ngự Phong cầm muỗng múc một khối kem cho vào miệng, xoay lưng bước về phía bàn máy tính—— Đây là dùng hành động trả lời, muốn đích thân đi xem thử một cái.

Trần đội phó bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của sư phụ mình, cũng đành phải đi theo.

Hai người bước đến trước hai cái máy tính ngồi xuống, Đường Ngự Phong vừa lúc ngồi ở máy tính của hội trưởng Vu Ba, liếc mắt liền nhìn thấy tin nhắn tán gẫu dang dở trên màn hình.

[ Lưu Danh Bách Thế ] nói với ngài: "Hội trưởng? Ngủ quên rồi hả? Sao không ừ hử gì vậy? Thôi cứ nghe lời tôi đi, chúng ta ngưng chiến, đánh hoài vậy vô nghĩa lắm, chết còn mất kinh nghiệm nữa đó."

Đường Ngự Phong để hộp kem sang một bên, đặt tay lên bàn phím đánh chữ nói "Pk một ván."

Nói xong liền lắc chuột điều chỉnh góc nhìn màn hình, một tay ấn phím điều khiển nhân vật khinh công ba đoạn liên tục bay thẳng lên đỉnh cao nhất của loạn thạch trận, đứng ở vị trí này vừa lúc có thể thấy được đám người của Lưu Xuyên đang tụ tập ở đỉnh mỏm đá cách đó không xa.

Trần đội phó bên cạnh cũng mượn acc của người trong công hội đăng nhập vào game, cũng nhanh chóng nhảy lên chỗ Đường đội nhà mình.

Đường Ngự Phong híp mắt, quan sát cẩn thận vị trí của đối phương, giương cung, kéo cung, nhắm bắn——

——Vútt!!

Mũi tên tẩm độc nháy mắt xuyên thủng không trung, vô cùng chuẩn xác bắn đến vị trí chỗ Lưu Xuyên đang đứng!

"Phập" một tiếng, thanh âm mũi tên bắn trúng vào người chơi của hệ thống vang lên bên tai, Lưu Xuyên bị mũi tên bất ngờ này bắn trúng giữa ngực sinh ra lực đẩy mạnh đến nỗi khiến Lưu Danh Bách Thế bay thẳng ra khỏi mỏm đá, rớt xuống đất cái bịch!

Mấy người trong đội "..."

Đoạt Mệnh Tiễn cự ly siêu xa 40m giữa thời tiết bão cát vùng sa mạc như vậy lại có thể gây sát thương lên đến 30.000 điểm máu!!

Đám quản lý công hội Thịnh Đường nhìn chỉ số sát thương siêu cao này suýt chút nữa là rớt tròng mắt!

Mà bên này mấy vị đội hữu của Lưu Xuyên cũng khiếp sợ vô cùng!

Đoạt Mệnh Tiễn là kỹ năng căn cứ vào khoảng cách càng xa thì công kích tạo ra sát thương sẽ càng mạnh, cự ly cách xa như vậy lại cộng thêm hoàn cảnh thời tiết bão cát mịt mờ của Tây Vực, đối phương phải có ánh mắt tinh cỡ nào mới có thể ngắm một cách chuẩn xác đến thế?

Lưu Xuyên bị đối phương bắn một phát rớt từ mỏm đá xuống đất, cảm giác hệt như một con chim ưng đang kiêu ngạo bay lượn giữa trời cao bị một mũi tên bắn cho gãy cánh té nhào, máu cũng kéo hơn nửa thanh, suýt chút là về với đất mẹ...

Bị bất ngờ tập kích té xuống đất, Lưu Xuyên phải mất một lúc mới hoàn hồn, lồm cồm bò dậy, đánh một đống ba chấm gửi cho đối phương "..."

Đường Ngự Phong tuy bắn trúng nhưng lại không đoán ra được thân phận của đối phương, ngược lại bị Lưu Xuyên nhận ra.

Khoảng cách xa như vậy mà có thể bạo sát thương cao đến thế, đến cả Lưu Xuyên cũng bị một mũi tên suýt nữa là tiễn về điểm hồi sinh...

—— Không hổ danh là tuyển thủ Đường Môn cung tiễn xuất sắc nhất Liên minh!

—— Là ai còn cần phải hỏi nữa sao?

Im lặng vì bị shock một lúc lâu, Lưu Xuyên mới bình tĩnh lại tiếp tục gửi tin nhắn "Cứ đuổi theo khắp nơi đánh nhau vậy rất vô nghĩa, lại cản trở thăng cấp nữa. Hay là vầy đi, bên tôi ra ba người bên cậu ra ba người, chúng ta đánh một hồi luân phiên chiến, ba trận ăn hai. Bất kể là ai thắng cũng dừng ân oán ở đây, thấy thế nào?"

Đường Ngự Phong quay đầu nhìn Trần Tuấn Phi, thấy Trần đội phó xoa ta nôn nóng muốn thử "Chơi luôn! Để đệ tử đánh cho, mình đệ tử dư sức nốc-ao ba đứa nó."

"Tôi đánh." Đường Ngự Phong nói.

Trần đội phó nhìn sư phụ mình vẻ mặt thực lòng chuẩn bị pk, bất đắc dĩ nhún vai "Rồi, sư phụ đánh đi."

Đường Ngự Phong hỏi lại đối phương "Đứng đây đánh?"

Lưu Xuyên nói "Xuống dưới rồi đánh."

Trên đỉnh loạn thạch trận khắp nơi đều là mỏm đá lỏm chỏm, nếu đánh ở trên đây tức là buộc phải không chiến, thao tác không chiến rất phức tạp, chỉ cần sơ sẩy một chút đạp nhầm điểm khinh công sẽ té chết ngay lập tức, mấy tên tân thủ trong đội của Lưu Xuyên vẫn chưa đủ trình độ đánh không chiến cùng Đường đội...

Vì thể cả đám tập thể hạ xuống đất, tập họp bên dưới loạn thạch trận.

Lưu Xuyên nói "Trạch Văn cậu lên trước đi."

Loại bản đồ khắp nơi đều là chướng ngại này kỳ thật cũng không thích hợp cho Đường Môn cung tiễn phát huy, bởi vì đường đi của mũi tên là thẳng tắp hướng về phía trước, ngoại trừ Xuyên Vân Tiễn có thể cưỡng chế phá tan mọi chướng ngại trên đường đi ra thì tất cả những kỹ năng khác một khi gặp phải chướng ngại, tên đều sẽ cắm lên bề mặt chướng ngại.

Ngũ Độc thì ngược lại, gặp được loại bản đồ này xem như là đã chiếm ưu thế, pet Ngũ Độc có thể đi đường vòng, cùng chủ nhân tạo thành vị trí tam giác chướng chỗ rồi lợi dụng các kỹ năng khống chế chơi diều đối thủ.

Ngô Trạch Văn nghe Lưu Xuyên bảo mình liền bước ra vị trí, giữ khoảng cách với đối phương trong phạm vi công kích 20m.

Đối phương gửi đến mời luậnn bàn, Ngô Trạch Văn lựa chọn đồng ý, trên màn hình xuất hiện con số đếm ngược.

Thời gian đếm ngược vừa chấm dứt, Đường Ngự Phong nhanh chóng khinh công nhảy lùi kéo giãn khoảng cách, nháy mắt biến khỏi tầm nhìn của Ngô Trạch Văn.

Muốn tìm ra kẻ địch cố ý ẩn nấp trong loạn thạch trận là điều vô cùng khó khăn, nhưng Ngô Trạch Văn bởi vì mẫn cảm với không gian ba chiều, vị trí đứng lúc nãy của Đường Ngự Phong đã bị cậu biến thành tọa độ ba chiều trong trí não, cả các lộ tuyến cùng chướng ngại ở xung quanh cũng hiện ra rõ ràng trong đầu.

Ngô Trạch Văn lập tức vòng qua lối bên trái, bước thẳng tới trước khoảng mười mét, quả nhiên thấy bóng Đường Môn lấp ló nơi góc rẽ liền gọi độc xà cũng ra lệnh nó đi cắn đối phương, Đường Ngự Phong tất nhiên cũng phát hiện Ngũ Độc, thoắt một cái lại biến mất tăm mất tích, Ngô Trạch Văn chỉ đành tiếp tục đuổi theo.

Cả hai người cứ như vậy ta truy ngươi trốn suốt gần một phút, cứ mỗi lần Ngô Trạch Văn phát hiện được vị trí của Đường Môn thì đối phương liền ẩn thân chạy thoát. Cái loại cảm giác đuổi theo được mà đánh không được như vậy liên tục kéo dài sẽ khiến người ta cảm thấy nông nóng bực bội, nhưng Ngô Trạch Văn lại không tỏ ra khó chịu chút nào, vẫn vô cùng chuyên chú tính toán tọa độ, dắt theo độc xà tiếp tục truy kích.

Đám quản lý công hội đứng sau lưng xem Đường đội chơi trốn tìm, đều cảm thấy khó hiểu.

Với trình độ của Đường đội, đối phó với một người chơi game bình thường thôi mà cũng phải chơi du kích chiến như vậy? Chính diện cho nó vài phát không phải lẹ hơn sao?

Cũng chỉ có mỗi Trần Tuấn Phi mới hiểu được ý đồ của sư phụ mình—— là đang thăm dò.

Hơn nữa, càng thăm dò càng cảm thấy kinh hãi.

Đường Ngữ Phong ít nói kiệm lời, vẻ mặt lúc nào cũng lờ đờ buồn ngủ, thoạt nhìn như cái hũ nút, nhưng đừng vì vậy mà xem nhẹ người này, bởi vì anh cực kỳ mẫn tuệ trong việc phát hiện ra các chi tiết mấu chốt của vấn đề!

Nãy giờ vẫn luôn lẩn trốn thăm dò là bởi anh thông qua những lời mô tả của các hội trưởng nhận ra vài điều: Đội của đối phương chắc chắn có một cao thủ chỉ huy, hơn nữa cũng có một chuyên gia phân tích địa hình trợ giúp, cho nên mới có thể lợi dụng bản đồ loạn thạch trận này tiêu diệt đoàn 30 người của Thịnh đường.

Hiện tại đã có thể xác định được...

—— chính là Ngũ Độc này!

Dù cho Đường Ngự Phong ẩn nấp ở bất cứ đâu, Ngũ Độc này đều có thể nhanh chóng phát hiện ra mình, Đường đội bản thân là cao thủ hàng đầu, tự nhiên nắm rõ vô cùng các loại bản đồ trng game. Nhưng Ngũ Độc này chỉ là một người chơi bình thường lại có thể hiểu rõ địa hình loạn thạch trận phức tạp như vậy? Lai lịch của người này rốt cuộc là gì?

Trần Tuấn Phi cũng đã nhìn ra điểm này, lập tức lấy điện thoại ra gọi "Chị Nhan, chị qua bên khu công hội một chút!"

Lát sau, một cô gái với dáng người cao gầy mặc quần jean áo sơ-mi bước vào văn phòng, vẻ mặt có chút anh khí, kiểu nữ sinh có vẻ ngoài nam tính—— cô là Nhan Tử Di, lĩnh đội của chiến đội Thịnh Đường, đồng thời cũng là chuyên gia phân tích bản đồ lợi hại nhất Liên minh!

Chiến đội Thịnh Đường cực thích lựa chọn các loại bản đồ rừng rậm để sử dụng chiến thuật chơi diều với đối phương cũng là nhờ sự tồn tại của Nhan Tử Di, khả năng của cô nàng là phân tích đến từng chi tiết tất cả các loại bản đồ, dù là mê cung phức tạp cỡ nào thì dưới mắt nhìn của Nhan Tử Di cũng biến thành mô hình 3D với với các tọa độ đường tuyến rõ ràng.

Chiến thuật chuẩn bị trước mỗi trận thi đấu đều là do cô cùng Đường đội, Trần đội hợp tác nghĩ ra, Nhan Tử Di chơi game không giỏi, nhưng phân tích bản đồ tuyệt đối là cao thủ.

Hiện tại trong Liên minh còn chưa có khái niệm cùng định vị rõ ràng dành cho "Chuyên gia phân tích bản đồ", nhưng gần như toàn bộ tuyển thủ trong giới đều biết khả năng phân tích của Nhan Tử Di lợi hại đến cỡ nào, cho nên mỗi lần thi đấu mà gặp phải Thịnh Đường, tất cả đều cố gắng đề phòng từng chút một, chỉ sợ gặp mai phục bất ngờ ở một góc nào đó.

Trần Tuấn Phi gọi Nhan Tử Di tới chính là muốn xác định xem Ngũ Độc này có phải là loại thiên tài có thể phân tích ưu thế địa hình cực nhanh hay không.

Nhưng mà bên kia Lưu Xuyên lại cảnh giác được điểm này, ngay lúc Đường Ngự Phong liên tục đổi chỗ ẩn nấp anh liền có cảm giác là lạ, lập tức mở miệng nói "Trạch Văn đừng đuổi theo nữa."

Ngô Trạch Văn nghe lời ngừng lại, mặc dù có chút khó hiểu nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng mệnh lệnh của Lưu Xuyên.

Trần đội phó chỉ tay vào màn hình nói "Chị Nhan lại đây xem thử, nãy giờ tên này luôn tìm ra được vị trí ẩn nấp của sư phụ trong loạn thạch trận... Ủa? Sao dừng lại rồi?"

Nhan Tử Di "..."

"Hình như phát hiện được ý đồ của chúng ta na..." Trần Tuấn Phi quay qua hỏi "Sư phụ, mới nãy có quay lại không?"

Đường Ngự Phong dùng vẻ mặt =_= nói "Quên."

Trần Tuấn Phi "..."

Nhan Tử Di "..."

Mất công chạy qua tận đây xem như công cốc, Nhan Tử Di nhịn không được hỏi "Cậu bảo Ngũ Độc này?"

Trần Tuấn Phi gật đầu, trầm tư suy nghĩ nói "Nếu thật Ngũ Độc này là một thiên tài mẫn cảm với không gian tọa độ vậy thì nguy rồi na! Bên chúng ta chị Nhan vì không ra sân thi đấu, chỉ có thể phân tích địa hình sẵn trước mỗi trận nên ưu thế cũng không phát huy hoàn toàn được. Ngũ Độc này lại khác, nếu như tên này ra sân thi đấu, có thể tự mình đứng ở hiện trường quan sát biến hóa của địa hình, đội ngũ cũng nhờ thế mà có thể tùy thời điều chỉnh chiến thuật... Chiến đội nào mà có được tuyển thủ như vậy sẽ là đối thủ vô cùng đáng sợ!"

Đường Ngự Phong nói "Tôi thử lại."

Nói xong liền chăm chú nhắm vào vị trí của đối phương, kéo dây cung, Xuyên Vân Tiễn nháy mắt xé toạc không khí lao về phía đối phương! Mũi tên phá tan mọi chướng ngại trên đường cuốn theo khí thế mạnh mẽ như nước lũ ngang ngang thạch trận "phập" một cái cắm thẳng vào ngực Ngũ Độc.

Đường Ngự Phong bắng xong liền lách người vòng qua chướng ngại vật bên cạnh, tiếp tục giương cung ngắm thẳng vào Ngũ Độc liên tục bắn ra—— Đoạt Mệnh Tiễn—— Trùy Tâm Tiễn——

Mắt thấy mũi tên bắn tới, Ngô Trạch Văn định xoay qua bên cạnh né tránh, lại không ngờ đích đến của mũi tên mà đối phương bắn ra chính là chỗ cậu né qua—— quả thực là dự đoán như thần!

Trạch Văn bị ba phát tên bắn trúng liên tục, trực tiếp đánh chết.

Thao tác của Đường Môn cung tiễn là đơn giản nhất, hình thức đều là bắn thẳng, chỉ cần di chuyển chuột nhắm vào đối phương ấn kỹ năng bắn là được. Nhưng mà kỹ năng của cung tiễn lại đòi hỏi độ chính xác trúng mục tiêu cực kỳ cao, tên bắn ra mà không trúng đối thủ vậy có khác gì biến thành phế vật đâu... Đường Ngự Phong tuy không đạt tới mức bách phát bách trúng, nhưng tỷ lệ bắn trúng mục tiêu của người này gần như là đứng đầu trong giới chuyên nghiệp, hơn nữa kỹ năng của Đường Môn cung tiễn một khi trúng mục tiêu sẽ gây ra sát thương cực kỳ cao, dù là Lưu Xuyên cũng không đỡ nổi ba phát Đoạt Mệnh Tiễn của sư đệ nhà mình.

Ngô Trạch Văn bị bắn ba phát ngã ra chết, thực sự là có chút ngỡ ngàng.

Lưu Xuyên cười nói "Sao hả? Cảm giác được trình độ của cung thủ Đường Môn đứng đầu Liên minh không?"

Ngô Trạch Văn giật mình nói "... Người này là Đường đội?"

Lưu Xuyên gật đầu "Đúng vậy."

Một cung thủ bắn trúng với một cung thủ bắn trật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trong game có rất nhiều người chơi cung tiễn Đường Môn thích đi đánh phụ bản, bởi vì boss luôn luôn đứng im một chỗ, muốn bắn trúng không khó, nhưng ngược lại rất ít Đường Môn cung tiễn chịu đi cạnh kỹ trường chính là bởi vì tỷ lệ bắn trúng bắn trật này.

Cũng chỉ có cao thủ cỡ như Đường Ngự Phong mới làm cho đối thủ có cảm giác lạnh sống lưng, bởi vì cảm giác hoang mang lo sợ không biết đối phương sẽ từ một góc nào đó bắn ra một mũi tên giết chết mình...

Biết được mình chết dưới mũi tên của Đường Ngự Phong, Ngô Trạch Văn liền cảm thấy bình tĩnh, tân thủ như cậu đối mặt với cao thủ như vậy, tự nhiên không có hi vọng đào thoát rồi.

Thấy tam tên liên chiêu của Đường Ngự Phong đánh chết Ngũ Độc, Trần Tuấn Phi giật mình "Ngũ Độc này không phải cao thủ sao? Chẳng lẽ chúng ta nghĩ nhiều? Lúc nãy chỗ tên kia đứng chẳng khác gì cái bia sống cho người ta bắn... Nếu là cao thủ thì ít nhất cũng né được một phát tên chứ, nào có đứng im để bắn liên tục ba phát như vậy..."

Nếu như thật là cao thủ thì ngay khoảnh khắc mũi tên Xuyên Vân Tiễn đầu tiên trúng mục tiêu sẽ lập tức có phản ứng đối phó, chứ không phải đứng im tại chỗ chờ hai phát tên kế tiếp của Đường Ngự Phong lao tới đích.

—— Ngũ Độc này rõ ràng không phải cao thủ, nhưng tại sao lại hiểu biết địa hình đến như vậy?

Đường Ngự Phong tự hỏi một lát, liền cho ra kết luận "Mẫn cảm địa hình, pk rất gà."

Trần Tuấn Phi gật đầu "Vậy là giống chị Nhan nhà ta? May quá may quá."

Đường Ngự Phong nói "Không giống, chị Nhan là tay "cùi", Ngũ Độc này không phải."

Nhan Tử Di "..."

Đường đội, cậu có cần ngay mặt nói tôi như vậy không?

Nhan Tử Di đích thật là tay "cùi".

Tốc độ tay của cô nàng tệ tới nỗi không đạt được 180, tức là pk với cao thủ bình thường trong game cô cũng đánh không lại họ, mỗi lần đánh với ai đều là đơn phương bị đánh, thế cho nên cô nàng mới không thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà chỉ có thể làm lĩnh đội kiêm chức phân tích bản đồ. Nếu tốc độ tay của Nhan Tử Di có thể ngang với các nữ tuyển thủ chiến đội khác, nếu cô có thể trở thành chủ lực của Thịnh Đường, như vậy thực lực của cả chiến đội của bọn họ sẽ được nâng lên một đẳng cấp hoàn toàn mới.

Trần Tuấn Phi lo chính là lo về điểm này.

Không hiểu sao cứ có loại trực giác kỳ quái—— Ngũ Độc này có lẽ sẽ càng đáng sợ hơn cả Nhan Tử Di...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.