Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 4 - Chương 162: Sư môn



Chuyện chiến đội Trường An chính thức giải tán dấy lên một hồi sóng to gió lớn trong Liên Minh Võ Lâm, rất nhiều tuyển thủ bắt đầu lo lắng vấn đề tương lai sau này của mình, nhất là những đội ngũ hạng hai không thể tiến vào giải chính thức của mùa này. Trường An đứng hạng chín mà còn bị giải tán, thử hỏi các đội ngũ hạng mười hạng mười một như bọn họ làm sao chịu nổi?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ giới chuyên nghiệp ai nấy đều cảm thấy lo âu hoảng hốt, cũng khiến cho người hâm mộ náo loạn weibo cùng diễn đàn suốt vài ngày, ngay cả chủ tịch Liên Minh Lý Hán Tông cũng bởi vì tính tiêu cực của sự kiện này gây ra quá lớn mà phải đích thân đi tìm Hạ quản lý của Trường An. Tiếc là Hạ Minh Đức ý chí đã quyết, hoàn toàn không muốn giữ lại câu lạc bộ Trường An nữa, lại thêm các đội viên đều đã hoàn thành xong thủ tục chuyển đội, cho nên chuyện này chỉ có thể tạm dừng ở đây.

Sau khi kết thúc lễ trao giải, chủ tịch Lý Hán Tông cố ý triệu tập các quản lý câu lạc bộ lại, mở một hội nghị nho nhỏ ở đế đô, cũng nêu ra quyết định bắt đầu từ giải mùa xuân năm sau, bên Liên Minh sẽ phát cho các chiến đội lớn thêm một khoản tài chính, nhằm nâng cao đãi ngộ cho các tuyển thủ, nhất là với các đội ngũ có lợi nhuận kém hơn một chút, Liên Minh cũng sẽ ra tay giúp đỡ một phen, tránh để các tuyển thủ bởi vì áp lực quá lớn, vì sinh kế mà phải tiếc nuối ra đi.

Vài năm trở lại đây, tốc độ phát triển của Liên Minh chuyên nghiệp Võ Lâm có thể nói là chóng mặt, rất nhiều thương hiệu điện tử có ánh mắt lâu dài bắt đầu chú ý đến giới thể thao điện tử trong nước, nhiều người thậm chí còn đánh tiếng tỏ vẻ muốn đầu tư cho Liên Minh, nên về mặt kinh phí thì trong tay chủ tịch Lý Hán Tông xem như là dư dả, điều duy nhất ông hi vọng là mỗi một tuyển thủ ở Liên Minh có thể an tâm thanh thản mà thi đấu.

May mắn là đa số quản lý của các chiến đội đều là bởi vì yêu thích thể thao điện tử nên mới đầu tư xây dựng chiến đội, chứ không giống với dù không hiểu nhưng vẫn đầu tư chơi xem thế nào của Hạ Minh Đức, bọn họ có cảm tình rất nặng với chiến đội của mình, hơn nữa quan hệ cùng với các đội trưởng đội phó khá là hòa hợp, không tới mức nói giải tán liền giải tán, Lý Hán Tông cũng cảm thấy yên lòng hơn một chút.

Dư âm của sự kiện Trường An giải tán vẫn còn sót lại đôi chút, lễ trao giải cũng chính thức chấm dứt, đội trưởng các chiến đội vẫn chưa kịp rời khỏi Bắc Kinh, Lý Hán Tông liền nhân dịp này gọi bọn họ đến mở một buổi nói chuyện nho nhỏ, không nghiêm túc như các buổi tọa đàm chính thức cho quan phương tổ chức, đương nhiên cũng không có phóng viên, mọi người có thể thoải mái tán gẫu với nhau, cũng có thể xem nó như một buổi tiệc trà tán gẫu đơn giản.

Trằn trọc suốt cả một mùa giải, cả đám ai nấy cũng đều mệt mỏi, gặp nhau đều tự động bỏ xuống ân oán quá khứ, lẫn nhau hỏi han ân cần vài tiếng.

Hôm nay, hơn mười đội trưởng của mười chiến đội toàn bộ đều có mặt đông đủ, mọi người đâu vào đây ngồi vây quanh một cái bàn tròn, thoạt nhìn khá là đồ sộ, trước mặt mỗi người đều đặt các loại trái cây cùng thức ăn vặt, cơ mà cũng không có ai chủ động lấy ăn, dù sao bọn họ cũng không phải Tiểu Lộc Tường, vừa ăn hàng lại tham ăn.

Lý Hán Tông ngồi ở ghế chủ tọa, cười tủm tỉm nói "Không cần câu nệ như vậy, hôm nay gọi mấy cậu tới chủ yếu là muốn nói chuyện vài câu thôi, nào nào thả lỏng một chút... Đâu phải mở đại hội kiểm điểm đâu, nghiêm túc như vậy làm chi?"

Tiếu Tư Kính mở đầu nói "Chủ tịch, ngài có việc gì cứ nói thẳng đi."

Lý Hán Tông bất đắc dĩ "Tôi biết mấy cậu người nào cũng gánh trọng trách trên vai, đã bảo thả lỏng vậy mà đứa nào đứa nấy cũng căng cái mặt ra, cũng phải... làm đội trưởng vất vả lắm đúng không?"

Cả đám nghe vậy chỉ cười khan, không nói gì.

Lý Hán Tông lại nói tiếp "Phỏng chừng mấy cậu cũng đoán được, tôi gọi mấy cậu đến, kỳ thực cũng bởi vì chuyện Trường An giải tán, chuyện này xảy ra cũng khiến tôi rất khó chịu, dù sao Trường An cũng là đội ngũ đã thành lập những năm năm, tận mắt nhìn bọn họ một đường đi tới, vượt qua biết bao nhiêu gian nan cực khổ, ở đây người hiểu cảm giác đó nhất hẳn là Tiếu đội nhỉ? Mùa giải đầu tiên của Liên Minh chỉ có bốn chiến đội, Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ, Thất Tinh Thảo, với cả Trường An. Bốn đội trưởng của bốn chiến đội năm đó, cậu, Lưu Xuyên, Tứ Lam cùng Lâm Lập Minh... Tứ Lam đi sớm nhất..."

Diệp Thần Hi khẽ ho một tiếng "Khụ, chủ tịch, ngài dùng từ có hơi..."

Lý Hán Tông cũng phát hiện mình dùng từ không hợp lắm, vội nói "Ờ phải, ý tôi là Tứ Lam nghỉ sớm nhất."

Diệp Thần Hi mỉm cười "Sư phụ cũng là vì bất đắc dĩ mới phải rời đi."

Lý Hán Tông gật đầu "Tôi biết, chuyện của ba Tứ Lam gây đả kích cho cậu ta rất lớn, tôi cũng cảm thông việc cậu ta rời đi. Đến sau tới Lâm Lập Minh, cũng là vì gia đình gây áp lực phải nghỉ về nhà kết hôn, Lưu Xuyên rời đi thì lại bởi vì hết hạn xin tạm nghỉ học, phải về trường học tiếp. Bốn đội trưởng kỳ cựu của Liên Minh năm đó, hiện tại cũng chỉ còn lại Tiếu đội..."

Mọi người nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn Tiếu Tư Kính. Kỳ thật bọn họ rất bội phục vị đội trưởng lớn tuổi nhất, cũng thận trọng bình tĩnh nhất này... Dù cho mùa giải này Thất Tinh Thảo chẳng đoạt được chiếc cúp nào, nhưng không có bất kỳ ai trong Liên Minh dám xem thường Tiếu Tư Kính.

Tiếu Tư Kính thấy mọi người nhìn mình, chỉ khẽ cười, nói "Đúng là tôi già nhất ở đây, nhưng chủ tịch cứ yên tâm, tôi tạm thời chưa có dự tính nghỉ thi đấu, Thế Luân cũng vậy, hai chúng tôi sẽ còn tiếp tục thêm hai năm nữa."

"Vậy là tốt rồi." Lý Hán Tông khẽ thở dài "Tôi biết các cậu đều rất vất vả, nhưng các cậu là đội trưởng, nếu đã tiếp nhận trọng trách này, nhất định phải có trách nhiệm với nó. Tôi nghĩ chắc lần này mọi người đều rút ra được bài học từ Trường An, sau khi trở về cố gắng trò chuyện khai đạo cho các tuyển thủ trong đội..." Lý Hán Tông theo thứ tự đảo tầm mắt nhìn lướt qua các đội trưởng có mặt ở nơi này, cười nói "Đương nhiên, tôi biết mấy cậu mỗi người một tính, cũng không yêu cầu các cậu mỗi ngày chạy đi phát kem cho mọi người ăn giống như Đường đội."

Đường Ngự Phong "= ="

Tất cả mọi người khẽ cười nhìn về phía Đường Ngự Phong, Đường đội vẫn là gương mặt đơ ngàn năm như một.

Lý Hán Tông đột nhiên trở nên nghiêm túc "Ý của tôi là, mọi người cần quan tâm chú ý đến đoàn kết nội bộ của đội ngũ nhiều hơn, có tranh cãi mâu thuẫn thì nên đúng lúc giải quyết, đừng bắt chước như Trường An vậy, cứ kéo dài hết ngày này qua tháng nọ, biến thành ung thư liền bất trị. Lúc nào nên xử lý liền nhanh chóng xử lý cắt bỏ nó, cái gì cũng nên nói ra, đừng giấu ở trong lòng."

Các đội trưởng nghe vậy đều nghiêm túc gật đầu. Trải qua sự kiện lần này, tất cả đều hiểu ra được một điều, đối mặt với kẻ địch mạnh cũng không đáng sợ bằng vết nứt nảy sinh từ nội bộ đội ngũ. Ngàn dặm đê cũng sẽ sụp vì ổ mối, kết cục của chiến đội Trường An cũng đồng thời gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tất cả các đội trưởng chiến đội trong Liên Minh.

Lý Hán Tông nói tiếp "Còn nữa, về các đội viên của Trường An chuyển sang chiến đội khác, các đội trưởng nên đối xử tử tế với bọn họ, đừng để bọn họ cảm thấy bị xa lánh. Có khó khăn thì đi thương lượng với quản lý của các cậu tìm cách giải quyết, nếu không được nữa thì đi tìm tôi."

Các đội trưởng lại gật đầu.

Lý Hán Tông cười nói "Được rồi, tôi ngồi ở đây cũng ảnh hưởng tâm tình của mọi người, tôi đi trước vậy, cứ tùy ý tâm sự với nhau, mấy thứ trên bàn thích cứ ăn, ăn không xong thì mang về cũng được."

Cả phòng trăm miệng một lời "Cảm ơn chủ tịch!" "Chủ tịch đi thong thả!"

Lý Hán Tông lúc này mới xoay người rời đi.

Lúc ra cửa, không hiểu sao ông lại cảm giác trong lòng có chút chua xót... Mỗi ngày ông đều phải quan tâm lo lắng cho đám người trẻ tuổi này, giống như con gà mẹ giang tay che chở cho đám gà con... Liên Minh chuyên nghiệp vẫn luôn đổi mới từng ngày, quán quân của mỗi mùa giải cũng không giống nhau, nhìn đám tuyển thủ từng bước từng bước trưởng thành, rồi lại bước dần bước dần đến cuối phải rời đi, trong lòng ông cũng cảm thấy rất khó chịu, rất khổ sở.

Nếu cúp quán quân có cả chục cái, phát mỗi người một cái, vậy là tròn vẹn quá rồi...

Tiếc là, trận đấu thu hút người ta chính là bởi vì cạnh tranh kịch liệt, có kẻ thắng, ắt sẽ có người thua...

Bước ra tới cửa, đột nhiên ông nhận được một cái tin nhắn "Sư phụ, có rảnh ra ngoài gặp mặt không? Đệ tử mới đến Bắc Kinh, muốn mời sư phụ ăn cơm:)"

Nhìn thấy cái biểu tượng cười tủm tỉm ở cuối cùng tin nhắn liền biết ngay là cái tên nhóc Lưu Xuyên kia, Lý Hán Tông bật cười trả lời "Được đấy, xem như đệ tử có hiếu tâm, đi đâu ăn?"

"Đệ tử đặt xong chỗ rồi, sư phụ đang ở khách sạn đúng không? Đệ tử lái xe tới đón:)"

***

Lưu Xuyên rất nhanh liền lái xe đến khách sạn có hợp tác tổ chức các buổi lễ họp với Liên Minh, Lý Hán Tông ra đến nơi, mới phát hiện ghế sau xe có ngồi sẵn một người, chsinh là đội phó của chiến đội Hoa Hạ, Tạ Quang Nghị, vừa thấy ông, Tạ Quang Nghị liền đi ra, nghiêm túc chào hỏi "Sư phụ."

Lý Hán Tông có chút kinh ngạc "Ơ Tiểu Tạ cũng đi à?"

Lưu Xuyên nói "Đệ tử mới kêu xuống đấy, sẵn tiện cũng gọi Tiểu Đường xuống luôn."

Lý Hán Tông nhìn lại, quả nhiên thấy Đường Ngự Phong với gương mặt = = đi theo sau lưng mình, vị này đi đường gần như không phát ra âm thanh, giống hệt như một con u linh, thấy ông quay lại liền gật đầu gọi một tiếng "Sư phụ..."

Lý Hán Tông cười nói "Được đấy, hiếm có cơ hội gặp cả đám như vậy, đều lên xe đi."

Lý Hán Tông ngồi ở ghế phụ lái, Tạ Quang Nghị với Đường Ngự Phong ngồi ghế sau. Tiểu Đường sư đệ không thích nói chuyện, Tiểu Tạ sư đệ thì tính cách rất nghiêm túc, thành ra mỗi mình đại sư huynh Lưu Xuyên gánh vác nhiệm vụ trò chuyện với sư phụ, tào lao một đường đủ thứ chuyện từ nam tới bắc, Đường Ngự Phong nghe một hồi liền cảm thấy mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế ngủ gật, Tạ Quang Nghị chăm chú nhìn điện thoại, nhắn tin với Lương Hải Tân "Tối nay tôi không về ăn cơm, tụ hội sư môn, có thể phải uống rượu, không cần chờ tôi."

Lưu Xuyên lái xe đi vào nhà hàng, mọi người cùng nhau vào phòng, lúc này Lý Hán Tông mới phát hiện trong phòng ngồi sẵn bốn thanh thiếu niên trẻ tuổi, ngoại trừ hai tên Lộc Tường cùng Trần Tuấn Phi ra thì, hai người còn lại, một người thì tướng mạo ánh mặt trời, gương mặt mày rậm mắt to dáng người cao lớn rắn chắc khá là đẹp trai, còn lại là một thiếu niên có vẻ nhỏ tuổi, làn da hơi đen chút, nhoẻn miệng cười liền lóe ra hàm răng trắng bóc.

Lý Hán Tông quay lại nhìn Lưu Xuyên hỏi "Hôm nay nhiều người thế?"

Lưu Xuyên cười nói "Cả sư môn đều có mặt đầy đủ, sư phụ ngồi ghế chủ tọa đi."

Lưu Xuyên mời sư phụ ngồi xuống ở vị trí chính giữa bàn, Lý Hán Tông cười tủm tỉm nói "Hai nhóc mới này là ai?"

Lưu Xuyên giới thiệu "Này là Lý Tưởng, là đồ đệ mới của đệ tử, chưa có dịp nói với sư phụ, lần này đúng lúc tên này đến Bắ Kinh thi đấu nên dắt đến cho mọi người biết mặt."

Lý Tưởng bước tới cúi đầu chào một cái "Xin chào sư tổ!"

Lý Hán Tông cười nói "Rất tốt, rất tốt. Đến Bắc Kinh thi đấu cái gì?"

Lý Tưởng nói "Giải liên trường đại học, sư phụ làm huấn luyện viên cho đội đại diện trường, dẫn cả đội tiến vào chung kết toàn quốc!"

Lý Hán Tông nghe vậy có hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Lưu Xuyên một cái, Lưu Xuyên cười nói "Đệ tử ở trường sẵn tay giúp đội trường một chút, chắc là không trái với quy định của Liên Minh đâu nhỉ?"

Lý Hán Tông bất đắc dĩ xua tay "Rời Liên Minh rồi, ai mà quản nữa."

Nói xong lại đưa mắt nhìn sang thiếu niên da đen nhỏ nhắn ngồi bên cạnh "Còn nhóc này là?"

Lưu Xuyên nói "Này đệ tử cũng mới gặp hôm nay, là đồ đệ Tiểu Tạ mới nhận, tân nhân huấn luyện doanh Hoa Hạ. Nào nhóc nhỏ nhất, tự giới thiệu đi."

Thiếu niên mười sáu tuổi có chút thẹn thùng đứng dậy, đưa tay gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền trên má "Đệ tử là Lăng Đông, tân nhân của huấn luyện doanh Hoa Hạ, sư tổ, sư bá, các sư huynh, xin chiếu cố nhiều hơn..."

Làm người nhỏ tuổi nhất, Lăng Đông cảm giác áp lực thiệt lớn na...

Biểu tình trên mặt Tạ Quang Nghị vẫn luôn nghiêm túc, mở miệng nói "Tiểu Lăng cũng chơi Đường Môn, đệ tử thấy rất có thiên tư, mới nhận làm đồ đệ."

Lý Hán Tông gật đầu tỏ vẻ đồng ý "Rất tốt, Hoa Hạ quả thực cần một tốp dự bị, trở về nên dẫn dắt tân nhân nhiều một chút."

Hai người còn lại cũng không cần giới thiệu, ai cũng đều biết, Lộc Tường là đại đồ đệ của Lưu Xuyên, Trần Tuấn Phi là đồ đệ của Đường Ngự Phong.

Hôm nay xem như toàn bộ sư môn lần đầu tiên tề tụ.

Lưu Xuyên hô "Mọi người ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu tiết mục hoạt động đầu tiên..."

Nói xong liền ấn chuông phục vụ, đèn trong phòng nháy mắt đột nhiên tắt ngúm, cửa phòng bị mở ra, ngoài cửa có một phục vụ sinh đẩy xe đi vào, trên xe đặt một cái bánh kem thật to, cắm chi chít các loại nến mừng sinh nhật, ánh nến lung linh chiếu sáng gương mặt của mỗi người, nét mặt ai nấy đều tràn ngập ý cười.

Lưu Xuyên cất tiếng mở đầu, cả đám cùng nhau hợp ca bài hát chúc mừng sinh nhật, ngoại trừ giọng hát lạc điệu hơi bị kinh của Đường sư đệ ra thì không khí khá là hài hòa ấm áp.

Bài hát chấm dứt, mọi người đồng loạt nói "Chúc mừng sinh nhật!"

Lý Hán Tông đứng lên, cười nói "Ờ nhỉ, hôm nay là sinh nhật của sư phụ, mấy hôm nay bận đến mức quên mất, cũng nhờ mấy đứa còn nhớ."

Nói xong liền tính chu mỏ thổi tắt nến, bị Lưu Xuyên ngăn lại "Khoan khoan, ước cái đã."

Lý Hán Tông vỗ tay bắt đầu ước nguyện, hi vọng đám đồ tử đồ tôn mạnh khỏe...

Ước xong liền thổi tắt nến, nhóc Lăng Đông rất là tự giác chạy đi bật đèn, mọi người lục tục trở về chỗ ngồi, Lý Hán Tông lười cát bánh liền đưa cho Lưu Xuyên giúp mình cắt, Lưu Xuyên cắt cái bánh ra làm tám phần, vừa lúc chia mỗi người một phần. Lưu Xuyên thân là đại đệ tử, lão đại của cả đám sư đệ sư tôn, nên mới ra mặt tổ chức tiệc cho mọi người, ngoại trừ vì hiếm có dịp cả sư môn tề tụ ra thì quan trọng nhất là tổ chức mừng sinh nhật 50 tuổi cho Lý Hán Tông.

Chủ tịch Lý ngày thường rât sbận rộn, chuyện của cả Liên Minh gần như đều cần ông phải quan tâm, bận đến nỗi cả sinh nhật cũng quên. Vợ cùng con gái của ông lại ở nước ngoài, không thể mừng sinh nhật với ông, bọn họ là đồ đệ, mừng sinh nhật cho sư phụ cũng là lẽ nên làm.

Lưu Xuyên lấy trong túi ra một gói quà, mỉm cười đưa cho Lý Hán Tông "Sư phụ, đây là quà sinh nhật mà cả đám hùn tiền mua tặng sư phụ."

Kỳ thật chỉ có Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong, Lộc Tường với Trần Tuấn Phi hùn tiền với nhau thôi, Lý Tưởng cùng Lăng Đông là hai đứa đồ tôn mới gia nhập, Lưu Xuyên cũng không bắt bọn họ phải ra tiền, chỉ ghi tên hai bọn họ trong thiệp chúc mừng.

Lý Hán Tông nhận quà mở ra xem, là một cái đồng hồ hàng hiệu giá trị xa xỉ, dù sao thân phận của ông cũng là chủ tịch Liên Minh Võ Lâm, cũng phải tham gia rất nhiều hội nghị của giới eSports, đeo một cái đồng hồ hàng hiệu cũng sẽ có mặt mũi hơn, hiển nhiên là Lưu Xuyên suy xét vô cùng chu đáo. Mấy đứa này đều là đội trưởng đội phó các chiến đội lớn, trong tay cũng có một ít tiền, hơn nữa lần này là do Lưu Xuyên đích thân lo liệu, Lý Hán Tông rất hiểu đại đệ tử của mình, làm việc hiếm khi xảy ra sơ xuất.

Hôm nay là đại thọ 50 của sư phụ, để đám đồ đệ tiêu pha một chút cũng không có gì... Lý Hán Tông cười tủm tỉm đeo luôn đồng hồ vào tay.

Có thể thấy cả sư môn tề tụ, Lý Hán Tông trong lòng tất nhiên là vui vẻ.

Tuy rằng lúc ban đầu bọn họ chỉ là quen nhau qua internet, nhưng lúc trước Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị cùng Đường Ngự Phong quyết định trở thành tuyển thủ tham gia thi đấu chuyên nghiệp, nguyên nhân chủ yếu là bị vị sư phụ này ảnh hưởng. Có thể nói trong Võ Lâm này, không ai có thể biết về Đường Môn bằng Lý Hán Tông, ông chính là nhân vật đại biểu tông sư cấp Đường Môn. Lúc tước ba sư huynh đệ Lưu – Tạ – Đường vừa lúc theo ba lưu phái của Đường Môn, cũng từng là truyền thuyết một thời được nhiều người nhắc đến trong game, nhưng về sau chuyển sang chuyên nghiệp, ba người họ bởi vì băn khoăn chuyện thân phận cho nên mới không dám công khai quan hệ sư đồ, nhưng phần tình nghĩa sư đồ này vẫn luôn được bọn họ khắc sâu trong tâm khảm.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ Lộc Tường với Lăng Đông không được uống rượu, phải uống nước ngọt thay rượu ra thì đám còn lại đều thay phiên nhau mời rượu Lý Hán Tông, Lý Hán Tông uống đến hơi ngà say, liền lôi kéo Lưu Xuyên hỏi "Sư phụ đang chờ đệ tử trở về đây, lâp đội tới đâu rồi?"

Lưu Xuyên cười nói "Yên tâm, sẽ không làm sư phụ mất mặt đâu."

Lộc Tường xáp lại gần hỏi "Sư phụ, nói đệ tử nghe đi, cái tên Tiêu Dao Thiên Không trong đội sư phụ rốt cuộc là ai vậy? Thiệu đội bảo với đệ tử tên kia nhất định là cao thủ, sư phụ chơi cái gì thần thần bí bí, cuối cùng mọi người cũng biết thôi đúng hông? Tiết lộ đệ tử nghe trước đi được hông?"

Tạ Quang Nghị lẫn Đường Ngự phong cũng đồng loạt nhìn về phía bên này.

Lưu Xuyên nói "Nói sớm thì đâu có ý nghĩa nữa, cứ từ từ đi, tới chừng đó cho mọi người kinh hỉ một phen."

Trần Tuấn Phi nói "Kinh hỉ? Là kinh hách thì có!"

Lưu Xuyên cười nói "Gấp làm chi, chờ tôi trở lại mọi người sẽ biết, đội của tôi cũng gần đầy đủ rồi, nghỉ đông này cũng bắt đầu tập huấn, mấy đứa kế tiếp chắc là phải bận rộn lo cho giải T.G.A đúng không? Thôi, khó có dịp tụ họp bên nhau, đừng nhắc chuyện thi đấu nữa, cụng ly một cái, chúc sư phụ, cũng chúc mấy đứa, chúc mọi người sang năm mọi chuyện đều thuận lợi!"

Lão đại đi đầu, mọi người chỉ đành phối hợp đứng lên, nâng cốc chạm vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đây là lần đầu sư môn Lưu Xuyên tụ hội cùng nhau, có lẽ nhiều năm về sau nữa, đợi đến thế hệ các tuyển thủ mới như Lộc Tường, Trần Tuấn Phi, Lăng Đông dần dần trưởng thành, cũng tự có đồ đệ của mình, tới chừng đó, sư môn của bọn họ nhất định sẽ càng thêm lớn mạnh.

***

Cơm nước xong, bởi vì Lưu Xuyên cũng uống rượu, không dám say rượu lái xe, mới gọi Lưu Hiểu Mông đến mang xe về nhà, còn anh thì đón hai chiếc taxi chở sư phụ cùng mấy đứa sư đệ sư điệt trở về khách sạn, còn mình với Lý Tưởng gọi một xe riêng đi gặp mấy thành viên của đội trường.

Hôm nay được dịp nhìn thấy nhiều tiền bối đại thần như vậy, Lý Tưởng rất là hưng phấn, Lưu Xuyên liếc cậu chàng một cái, nói "Mấy người kia đa số đệ tử đề nghe nói qua rồi, cũng từng có cơ hội cùng Lộc Tường, Đường Ngự Phong giao thủ... Chỉ có mỗi Lăng Đông kia là chưa, hôm nay tôi cũng là lần đầu gặp cậu ta, hai người cùng là tân nhân, đệ tử thấy cậu ta thế nào?"

Lý Tưởng nói "Tạ đội phó nhận cậu ta làm đệ tử, hẳn là cũng có thiên tư?"

Lưu Xuyên cười nói "Có lẽ cũng là thiếu niên thiên tài giống Lộc Tường ngày trước. Mới nãy tôi cố ý nhìn tay cậu ta một chút, ngón tay của cậu ta tỷ lệ rất hoàn mỹ, một đôi tay thích hợp chơi game. Tạ Quang Nghị trước giờ chưa từng nhận đệ tử, là bởi vì chưa gặp được người nào có thiên tư để nhận, lần này lại quyết định nhận Lăng Đông, hiển nhiên là vì cậu nhóc kia không đơn giản. Tôi đoán có lẽ Tiểu Tạ là muốn nhanh chóng dẫn dắt cậu nhóc kia xuất sư để bổ sung chiến lực thi đấu cho Hoa Hạ."

Lý Tưởng gật đầu "Lăng Đông có nói với tui là vừa xong sinh nhật mười sáu, hiện tại Liên Minh qua mười sáu là có thể tham gia thi đấu đúng không?"

"Đúng vậy." Lưu Xuyên nói "Thực ra thì Tiếu Tư Kính cũng có một nhóc đồ đệ thiên tại, hình như cũng mười sáu mười bảy gì đó, đã có thể lên sân thi đấu rồi, xem như pháp bảo mà lão Tiếu giấu bấy lâu nay chưa lấy ra dùng. Nói thật chứ đám đội trưởng trong Liên Minh xem thế như giấu vũ khí bí mật nhiều lắm, ầy, đường đi của Long Ngâm về sau coi bộ trắc trở na.."

Không hiểu sao Lưu Xuyên có một loại dự cảm rất kỳ quái, đồ đệ của lão Tiếu, cùng với đồ đệ Lăng Đông mà Tạ Quang Nghị dẫn theo hôm nay, có lẽ đều sẽ là lợi khí nhắm vào bọn họ trong tương lai.

Lưu Xuyên muốn trở lại Liên Minh... Đây không còn là bí mật nữa, các chiến đội tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn.

Thành tích mùa này của Thất Tinh Thảo có hơi thất thường không ổn định, là vì Tiếu Tư Kính dẫn theo rất nhiều tân nhân đẩy lên sân thi đấu lyện binh, bao gồm ái đồ của lão Tiếu, người nối nghiệp Thất Tinh Thảo trong truyền thuyết, Trần Tiểu Bắc. Thịnh Đường bên này, Đường Ngự Phong cũng đang ráo riết bồi dưỡng các tuyển thủ mới... Năm nay Lạc Hoa Từ có thể đạt quán quân là bởi vì cả chiến đội của bọn họ tuổi tác trung bình vào khoảng 19, đội trưởng Diệp Thần Hi cũng chỉ mới 20, năm đó Tứ Lam nghỉ thi đấu, Lạc Hoa Từ cũng ngay thời điểm đó hoàn thành một đợt thay máu, hiện tại cũng không mắc phải trường hợp "giao ca" giữa tuyển thủ cũ và mới, đội hình thành ra cũng là ổn định nhất.

Đám tuyển thủ cùng thời với Lưu Xuyên, kẻ thì nghỉ thi đấu, người thì lập gia đình... Liên Minh hiện tại cũng sắp sửa biến thành thiên hạ của người mới rồi.

Nhưng, vậy thì đã sao?

Lưu Xuyên lại cứ muốn dẫn theo một đám "lão tướng" đánh trở về, để cho đám tân nhân kia nhìn xem, biết cái gì gọi là "Lão tướng ra tay, một mình chấp hai!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.