Lúc Ngô Trạch Văn trở lại thì mẹ cậu đang ngồi trong phòng khách xem tv, thấy cậu vào nhà liền nói "Trạch Văn, con qua đây, mẹ có lời muốn nói với con."
Ngô Trạch Văn cởi áo khoác ra, rồi mới xoay người bước đến trước mặt bà hỏi "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Ngô Trạch Văn kinh hoàng mở to hai mắt "Cái... Cái gì?" Bởi vì quá mức khẩn trương mà suýt nữa là cắn vào đầu lưỡi.
Phùng Đan dịu dàng nói "Mẹ là người thân duy nhất của con, là người tận mắt thấy con trưởng thành từng chút một, con tưởng mẹ không đoán ra con đang nói dối trước mặt mẹ sao?"
Ngô Trạch Văn "..."
Vẻ mặt của cậu nháy mắt trở nên tái nhợt, mười ngón tay cũng xiết lại thật chặt, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm cúi gục đầu xuống.
—— Là vì từ bé không có ba cho nên càng có xu hướng tiếp cận nam tính? Hay là bởi vì Lưu Xuyên quá mức xuất sắc cho nên không tự chủ được mà động lòng?
Bất kể là nguyên nhân gì đi nữa thì đối với một vị gia trưởng mà nói, tính hướng của con cháu trong nhà khác hẳn với người thường quả thực đáng sợ không khác gì quỷ dữ...
Nhìn đối diện là người mẹ mà cậu yêu thương nhất, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy yết hầu như mắc nghẹn không nói nên lời.
Phùng Đan thấy con trai mình cúi đầu vẻ mặt hổ thẹn, tự dưng lại cảm giác đau lòng vô cùng.
Thực tế thì bà đã hoài nghi con trai mình tính hướng không bình thường từ lâu rồi, mặc dù giữa con trai và mẹ có rất nhiều thứ không dễ nói ra, nhưng dù sao bà cũng là người từng trải... Nam sinh ở độ tuổi Trạch Văn mà chưa từng quen bạn gái, hơn nữa lại chẳng có chút hứng thú nào đối với nữ sinh, lấy cớ là vì học tập lại càng làm bà khó tin hơn...
Chỉ có một lý do duy nhất, con trai mình không thích nữ tính.
Phùng Đan lúc mới đầu hoài nghi điều này cũng từng khổ sở, cũng từng chua xót trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng dần dần ngẫm lại, nếu tính hướng của Trạch Văn thật sự không thể thay đổi, kẻ làm mẹ như bà còn có thể làm thế nào nữa đây? Chẳng lẽ làm ầm lên rồi từ mặt đứa con trai này sao?
Đứa con trai này từ bé liền biết nghe lời, hiểu chuyện, cho tới bây giờ chưa từng làm mẹ mình phải quan tâm lo lắng dù chỉ một chút, lại còn luôn quan tâm mẹ mình, lúc nào cũng cần cù chăm chỉ kiệm ăn kiệm dùng, bảo nó đi học dương cầm nó liền cố gắng thi đến bằng diễn tấu, bảo nó tham gia thi đua vật lý cũng cố gắng nhiều lần đoạt giải, mỗi lần thắng giải nhận được tiền thưởng trong tay, đầu tiên nghĩ đến cũng là phải mua cái gì cho mẹ mình đây...
Một đứa con ngoan như vậy, chẳng lẽ chỉ vì yêu thích không giống người bình thường, mình liền đi trách móc oán giận, làm khó làm dễ nó, khiến nó thương tâm khổ sở hay sao?
Phùng Đan biết, bản thân Trạch Văn có lẽ cũng tự mâu thuẫn quá, tự mình giãy dụa quá, bà rất muốn khuyên con trai mình, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào...
Kỳ thật, Phùng Đan đã nghi ngờ việc Trạch Văn để ý Lưu Xuyên từ rất lâu rồi, bắt đầu ngay khi con trai đột ngột gọi điện thoại nói muốn làm tuyển thủ thi đấu lúc ấy... Đứa bé này ngay từ nhỏ đã rất có chủ kiến, có thể làm nó thay đổi nhiều như vậy, vị trí của cậu đội trưởng kia trong lòng nó hẳn là không nhỏ chút nào...
Tới khi nghỉ đông trở về nhà, nhìn rất nhiều biểu hiện của Trạch Văn, trong lòng Phùng Đan đã sớm có nắm chắc.
Nhưng mà trong lòng bà vẫn chưa xác định cậu Lưu Xuyên kia rốt cuộc là loại người thế nào, tới hôm nay gặp được, cũng khiến bà yên tâm hơn một chút.
Ít nhất mà nói thì Lưu Xuyên thoạt nhìn là một nam nhân có thể tin cậy, tuổi trẻ lại có chí khí, có chủ kiến của riêng mình, làm việc thì dứt khoát gọn gàng, nói chuyện cũng biết chừng biết mực, tạo ấn tượng khá tốt cho Phùng Đan, nếu như con trai mình thích một người như vậy, bà có thể... thử đón nhận xem sao.
Ngô Trạch Văn thấy mẹ mình im lặng thật lâu không nói gì, mới nhỏ giọng nói "Mẹ, con... căn bản không thích nữ tính, chỉ có thể thích đồng tính... mẹ có phải sẽ trách con hay không?"
Phùng Đan trầm mặc một lát, nói "Không có cách nào thay đổi phải không?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "...Mẹ, con xin lỗi, làm mẹ rất thất vọng có phải không?"
Phùng Đan khẽ thở dài một tiếng, vươn tay xoa đầu con trai mình "Có một chút thôi, nhưng mà dù cho con có thích ai đi nữa, con vẫn là con trai của mẹ."
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hiền lành của mẹ mình.
Phùng Đan mỉm cười nói "Từ bé con đã rất hiểu chuyện, chuyện của bản thân con tự mình cân nhắc là tốt rồi. Mẹ chỉ sợ về sau con sẽ phải chịu khổ, dù sao con đường này không phải dễ đi, cái cậu Lưu Xuyên kia hiện tại còn chưa biết con thích cậu ấy đúng không?"
Ngô Trạch Văn nghe vậy liền trầm mặc.
Phùng Đan nói "Mẹ thấy xe cậu ấy chạy giá trị cũng cả triệu, tính cách lại lễ phép gia giáo như vậy, hẳn là hoàn cảnh gia đình cũng rất khá giả, mà thế thì ba mẹ cậu ta nhất định sẽ không đồng ý cậu ta quen với một nam sinh... Con vì cậu ấy nỗ lực trả giá nhiều như vậy, lỡ như về sau hai đứa không thể ở bên nhau, con có nghĩ đến lúc ấy con nên làm thế nào không?"
Ngô Trạch Văn xiết chặt ngón tay, vẻ mặt càng thêm tái nhợt.
Cậu cũng từng nghĩ đến chuyện này, cậu với Lưu Xuyên đơn thuần chỉ là do cậu đơn phương yêu mến mà thôi, loại tình cảm này vốn dĩ rất khó nói ra... Cậu chấp nhận ở cạnh Lưu Xuyên để trợ giúp Lưu Xuyên, cũng chưa từng hối hận vì quyết định này của mình—— Nếu đã thích thì phải cố hết sức để đoạt lấy, đây là nguyên tắc hành xử từ bé đến lớn của cậu.
Nhưng, nếu như Lưu Xuyên vẫn không thích cậu, chỉ xem cậu như một người bạn, lúc ấy cậu nên làm như thế nào đây?
Giống như lời mẹ cậu nói, con đường này không phải dễ đi, lỡ như thật có một ngày như vậy, cậu với Lưu Xuyên hoàn toàn không thể đến với nhau, điều duy nhất cậu có thể làm... có lẽ là yên lặng rời khỏi người nọ...
Nghĩ đến như vậy, Ngô Trạch Văn cảm giác có chút khó chịu, tình cảm cậu dành cho Lưu Xuyên, đối phương hoàn toàn chẳng hay biết chút nào, mà bản thân cậu lại càng không dám mở miệng nói ra, cậu sợ một khi mình nói ra sẽ ảnh hưởng đến chiến đội, càng sợ Lưu Xuyên lúc ấy sẽ dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn mình...
Lúc đó cậu còn mặt mũi đâu mà tiếp tục ở lại bên cạnh Lưu Xuyên...
Cho nên cậu chỉ có thể giấu đi tình cảm này, chôn nó vào thật sâu dưới đáy lòng, cố gắng đi bước nào hay bước ấy.
Phùng Đan nhìn vẻ mặt tái nhợt của con trai mình, đau lòng xoa đầu vỗ về cậu "Mẹ biết trong lòng con cũng khó chịu lắm, nên mẹ sẽ không tạo thêm áp lực gì cho con nữa, con cứ yên tâm đi làm những gì mà con muốn đi."
"..." Ngô Trạch Văn hốc mắt nóng lên, dùng sức gật đầu thật mạnh.
Người mẹ mà cậu yêu thương nhất chấp nhận cảm thông cho cậu, với cậu mà nói giống như một tia sáng ấm áp chiếu vào đáy lòng trong đêm tối mờ mịt, từ giờ trở đi cậu có thể dũng cảm theo đuổi người mà mình thích mà không cần lo sợ sẽ gặp phải ngăn cản từ người thân...
Từ bé cậu đã mất đi người ba yêu thương mình, nhưng cậu vẫn còn người mẹ dịu dàng, luôn luôn rộng lượng khoan dung mình, còn chuyện nào hạnh phúc hơn như thế?
Thấy con trai mình hốc mắt đỏ ửng, Phùng Đan khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Trạch Văn nói "Mẹ chỉ là muốn nhìn thấy con có thể sống thật hạnh phúc... Con thích Lưu Xuyên đến như vậy, mẹ cũng không muốn ngăn cản, mẹ chỉ hi vọng... cậu ấy sẽ không phụ lòng con."
***
Ngô Trạch Văn trở về phòng ngủ của mình liền lấy di động nhắn tin cho Lưu Xuyên "Về đến nhà chưa?"
Lưu Xuyên lúc ấy vừa mới cho xe chạy vào garage, nhìn thấy tin nhắn quan tâm này liền trả lời "Vừa mới về tới nhà, thám tử Ngô na, năng lực tính thời gian của cậu sao mà siêu quá vậy?"
Ngô Trạch Văn trả lời "Bình an về tới nhà là được rồi."
Lưu Xuyên cười nói "Phải rồi, sáng mai tôi sang nhà đón cậu, chúng ta cùng đi sân bay."
Ngô Trạch Văn "Uhm, đã biết."
Lưu Xuyên nhắn xong cất di động vào túi, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên. Cứ có cảm giác giữa mình với Trạch Văn tồn tại một loại ăn ý kỳ lạ na, có lẽ đây chính là cái người ta gọi là "Tâm hữu linh tê" nhỉ? Nhất là khi nhận được tin nhắn quan tâm của Trạch Văn, dù cho trên mặt bị gió đông rét đến tận xương thổi đến lạnh lẽo cũng không xua tan đi được ấm áp trong đáy lòng...
Lưu Xuyên vừa vào cửa, liền thấy cả nhà đang chuẩn bị dùng cơm chiều, Dương Thu Ninh cau mày "Mới mùng một mà chạy đi đâu?"
Lưu Xuyên vừa đổi giày vừa nói "Đến nhà một người bạn quan trọng chúc tết."
Nói xong liền cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ treo ở gần thềm cửa, rồi mới xoay người đi đến nhà ăn, đột nhiên nghe ông ngoại Dương Sinh Dân mở miệng nói "Ngày mai tất cả đi đến nhà cậu út, Lưu Xuyên, Hiểu Mông, hai đứa cũng cùng đi."
"..." Lưu Xuyên sờ sờ mũi "Khụ, phải tất cả cùng đi cơ à?"
Dương Thu Ninh quay đầu nhìn con trai "Đi nhà cậu út chúc tết đương nhiên là phải đi hết."
Lưu Xuyên đành cười hòa nói "Rồi, con đi là được chứ gì! Cơ mà mùng ba con có việc, chỉ có thể ở nhà cậu út một ngày, có được không?"
Dương Thu Ninh còn định nói tiếp gì đó, Lưu Bác Viễn vội vàng xen vào giải vây giúp con trai mình "Được, ba mẹ cũng chỉ ở một ngày là trở về."
Lưu Xuyên lúc này mới yên tâm.
Dương Sinh Dân nói "Ngày mai lên máy bay sớm, đi chuyến đến Thượng Hải, ba mẹ tính ở với nhà Kỳ Quang một tháng rồi trở về New York."
Dương Thu Ninh hỏi "Ba không ở lại nhà con chơi thêm vài ngày sao?"
Dương Sinh Dân nói "Thôi đi, hai ba hôm nữa mày liền bận việc làm ăn, ba không muốn làm phiền mày nhiều."
Thật sự thì do ông không thích thằng con rể Lưu Bác Viễn này cho nên mới không muốn ở lại nhà con gái mình thêm vài hôm.
Cậu út của Lưu Xuyên tên Dương Kỳ Quang, cũng chính là ba ruột của Dương Kiếm, hiện đang ở Thượng Hải. Tết nhất đi khắp nơi chúc tất bạn bè người thân cũng là một loại phong tục truyền thuốc của dân tộc Trung Hoa, ông ngoại bà ngoại hiếm lắm mới có dịp về nước một chuyến, Lưu Xuyên cũng rất muốn ở cùng hai người họ vài hôm, nhưng kẹt cái là ngày này đúng lúc là hôm tập trung huấn luyện của chiến đội, Lưu Xuyên thật sự không có cách đi cùng hai ông bà. Cũng may hai vị quyết định đi qua nhà cậu út chơi một thời gian, cho nên Lưu Xuyên không cần theo cùng, có thể đi Trường Sa tập huấn với đám đội hữu của mình.
Cơ mà vậy liền khổ cho Dương Kiếm, Dương Sinh Dân dự định sang nhà mình ở suốt một tháng, lão gia tử nổi tiếng là nghiêm khắc với đám con cháu, nên một tháng này Dương Kiếm chắc chắn là phải cúi đầu giả bộ làm đứa cháu ngoan hiền... Nghĩ dến đây, Lưu Xuyên liền dùng ánh mắt sung sướng khi thấy người khác gặp họa liếc nhìn Dương Kiếm một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt cực kỳ ai oán của cậu em mình...
Lưu Xuyên ra vẻ đồng tình vỗ vai em họ, kề sát lại gần nhỏ giọng nói "Ông ngoại ở nhà cậu út một tháng đó, lần này chú mày đừng mơ đụng tới cái máy tính. Mà thôi, một tháng này tranh thủ tỉnh lại đầu óc đi, về sau đừng để mình biến thành heo hữu của Phương Chi Diên. Phải rồi, đừng nói với anh là anh họ của chú nhé, mất mặt anh lắm."
"..." Dương Kiếm thật là buồn bực muốn chết.
Lưu Xuyên am hiểu nhất là "xát muối" vào vết thương người khác, từ bé Dương Kiếm vừa căm hận lại vừa sùng bái người anh họ này, còn từng có dạo xem Lưu Xuyên như kẻ địch ảo tưởng của mình, Lưu Xuyên hoàn toàn không chút khách khí rắc muối vào vết thương của mình, Dương Kiếm cũng chỉ có thể người câm nuốt hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà Lưu Xuyên tập thể xuất phát đi sân bay đến Thượng Hải, Lưu Xuyên tranh thủ lúc ở đại sảnh chờ lên máy bay nhắn tin cho Ngô Trạch Văn "Trạch Văn, tôi phải đi với gia đình đến Thượng Hải chúc tết cậu út, ngày mai không thể đón cậu đi sân bay được, tôi cũng lùi vé rồi, đợi đến hôm kia bay thẳng từ Thượng Hải đến Trường Sa luôn."
Ngô Trạch Văn trả lời "Ok, ngày mai tôi tự đón xe đến sân bay cũng được."
Lưu Xuyên căn dặn "Một mình nhớ chú ý an toàn, tôi ở Trường Sa đợi cậu."
Ngô Trạch Văn nói "Ừ, ngày mốt gặp."
Lưu Xuyên vừa mới tính cất di động vào thì lại có âm thanh báo tin nhắn vang lên, Lưu Xuyên cứ tưởng là Ngô Trạch Văn nhắn tới gì đó, tâm trạng hớn hở cầm lên nhìn, nhất thời kinh ngạc vô cùng—— tin nhắn đến từ Lý Tưởng, nội dung rất dài "Hê hê hê, đoán xem tui đang ở đâu? Tui đã đến Tây An rồi nè! Mới vừa từ sân bay đi ra, đang trên đường xuất phát đến nhà Tần Dạ. Sư phụ xin cứ yên tâm, đệ tử nhất định dùng ba tấc đầu lưỡi của mình khuyên Tần Dạ đến Trường Sa, sư phụ cứ ngồi chờ tin tức của đệ tử đi!"
"..." Lưu Xuyên có chút nghẹn trân nhìn tin nhắn này, lát sau mới trả lời lại "Thật sự chạy tới Tây An rồi đó hả? Tần Dạ biết không?"
Lý Tưởng nói "Không, tính cho Tần Dạ bất ngờ chơi! Phải rồi, mau mau nói cho tui biết địa chỉ của Tần Dạ đi, giờ tui chạy đi tìm!"
Lý Tưởng làm như vậy quả thực có hơi xúc động, cơ mà mặt dày mày dạn chạy đi tìm Tần Dạ như vậy, nếu thực sự có thể thuyết phục được Tần Dạ thì Lý Tưởng đúng là đại công thần không chạy đi đâu được..
Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, nhắn địa chỉ qua cho Lý Tưởng, nói "Cố lên, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ ghi cho đệ tử một công lớn!"
Lý Tưởng trả lời "Yes sir! Đệ tử nhất định dốc hết sức mình, có chết cũng không từ, có lôi cũng phải lôi Tần Dạ tha về Trường Sa!"
Mà lúc này, Tần Dạ vẫn còn đang nằm ngủ ở nhà, hoàn toàn không biết người nào đó đang vui sướng hí hửng chạy đi tìm mình...