Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 5 - Chương 228: Say rượu



Tối hôm đó, toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đều vô cùng vui vẻ, vất vả mãi mới đánh xong giải Toàn quốc, nửa năm trồng cây giờ cũng tới ngày hái quả, mọi người phấn chấn thay nhau chạm cốc kính rượu Lưu Xuyên. Dư Hướng Dương chưa đủ tuổi nên Lưu Xuyên không cho cậu uống, hai cô gái cũng chỉ uống một hai chén, những người khác thì uống thả ga, người không hợp đám đông như Từ Sách cũng uống không ít, kết quả là một đám người uống rượu say ngã trái ngã phải…

Ngô Trạch Văn dễ say nhất, uống được hai ly bèn nằm xuống ngủ luôn.

Tửu lượng Giang Thiếu Khuynh không tốt lắm, uống đến khi mặt đỏ lên bèn tự giác ngừng lại. Từ Sách thì lại giống như mượn rượu tiêu sầu uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh liền choáng váng đầu óc bị đỡ tới bên cạnh Giang Thiếu Khuynh. Tần Dạ uống rượu cũng rất khá, mặt không đổi sắc hết một ly lại một ly, Lý Tưởng lo lắng cho dạ dày của anh, vội vã đỡ rượu giúp, nhưng hôm nay Tần Dạ lại rất vui, Lý Tưởng muốn ngăn cũng ngăn không được.

Lam Vị Nhiên cũng không uống được nhiều, bị mời mấy chén má liền ửng đỏ, cười tủm tỉm bắt đầu nói mê sảng, cái gì mà mĩ cảm nghệ thuật, kỹ xảo hội họa, thầy giáo Lam giảng cho mọi người một khóa mỹ thuật, thực sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Lưu Xuyên uống trâu nhất, làm đội trưởng nhiều năm cũng quen với mấy màn này, hắn uống nhiều thành quen, ngàn chén không say, mặt không đổi sắc…

Cuối cùng, Ngô Trạch Văn ngoan ngoãn ghé vào sofa ngủ, Từ Sách dạng tay dạng chân ngã bất tỉnh nhân sự bên cạnh, Tần Dạ dạ dày không tốt bắt đầu nôn, Lam Vị Nhiên cười tủm tỉm lấy đũa làm phấn tiếp tục giảng bài…

Những người còn tỉnh táo thấy hình ảnh này nhất thời quay sang nhìn nhau.

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Đến đây thôi, giờ mang mấy tên nát rượu này về đã.”

Sau đó Giang Tuyết và Lâm Đồng cùng nhau đỡ Lam Vị Nhiên lên xe, đội phó cầm đũa vẽ không ngừng nghỉ lên không trung, phục vụ bất đắc dĩ nhìn anh, Lưu Xuyên đi tới gỡ chiếc đũa trong tay anh ra, tùy tiện nhét bù cái bút bi nói: “Đừng có nói nhảm nữa, thật sự mất mặt quá!”

Lam Vị Nhiên phất phất cây bút trong tay cười nói: “Cậu không hiểu…”

Lưu Xuyên cắt lời anh: “Rồi rồi thầy giáo Lam giỏi nhất, lên xe nói tiếp!”

Dứt lời liền bịt mồm anh lại rồi vừa lôi vừa kéo lên trên xe, sau đó quay đầu cõng Ngô Trạch Văn vào xe, tiếp theo lại giúp Giang Thiếu Khuynh dìu Từ Sách…

Sau khi đem hết cả đám lên xe mệt chết đi sống lại, Lưu Xuyên bỗng có cảm giác mình không phải là đội trưởng mà giống bảo mẫu hơn!

Lam Vị Nhiên sau khi lên xe vẫn không an phận, lôi điện thoại ra mò trong danh bạ gọi bừa.

Người đầu tiên anh gọi trúng là Diệp Thần Hi: “Alo, tiểu Diệp, tôi nói cho cậu nghe… thực ra… Nghệ thuật… là một… từ ngữ vô cùng cao siêu… ví dụ như… vẽ ấy mà… là cần đến linh khí…”

Diệp Thần Hi: “…”

Sau một lúc lâu không nói được gì, đội trưởng Diệp mới thấp giọng lên tiếng: “Anh lại uống say rồi à?”

Lam Vị Nhiên cười tủm tỉm nói: “Không say, sư phụ cậu làm gì có chuyện uống say…”

Phịch một tiếng, xe chuyển hướng, Lam Vị Nhiên đầu óc choáng váng đụng đầu vào cửa kính xe, di động rơi xuống bên cạnh.

“Alo? Alo?” Diệp Thần Hi gọi hai lần, bên kia vẫn không thấy đáp lại, lo lắng nhíu nhíu mày, lập tức lấy áo khoác xoay người đi ra ngoài.

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nâng Lam Vị Nhiên dậy, nhặt di động từ dưới lên quay đầu nói với Giang Tuyết bên cạnh: “Mỗi lần Tứ Lam uống say sẽ gọi điện thoại bừa bãi, cứ ấn bậy từng người một trong danh bạ, trước đây chúng tôi đều từng là nạn nhân gây rối lúc nửa đêm của cậu ta…”

Nếu đang đêm nhận được điện thoại của Lam Vị Nhiên thì chắc chắn là Lam Vị Nhiên đang uống say, rất nhiều tuyển thủ lão làng trong liên minh biết chuyện này, Tứ Lam say rượu sẽ có thói quen xấu nửa đêm gọi điện thoại cho người khác giảng bài khiến mọi người vô cùng đau đầu. Sau khi đổi điện thoại trong danh bạ không còn nhiều số, nếu như trước đây chắc chắn anh sẽ lần lượt gọi cho Tiêu Tư Kính, Lưu Xuyên, Tần Dạ… mỗi người một lần.

Giang Tuyết cười nói: “Thói quen này của Lam đội phó thì phải nạp bao nhiêu tiền điện thoại cho vừa?”

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Mỗi lần cậu ta say hôm sau tỉnh dậy chắc chắn di động sẽ thông báo hết tiền.”

Lam Vị Nhiên đụng vào cửa sổ trán sưng lên một cục, lại tiếp tục cúi đầu tìm điện thoại, Lưu Xuyên trực tiếp thu điện thoại của anh luôn.

Sau khi xe chạy tới khách sạn, Giang Tuyết và Lâm Đồng ngồi phía trước, đầu tiên đỡ đội phó xuống, không ngờ lại thấy một chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc đỗ gần đó.

Diệp Thần Hi từ trong xe đi ra, thấy bộ dạng Lam Vị Nhiên nghiêng trái nghiêng phải mơ mơ màng màng, nhíu mày bước nhanh tới trước đỡ lấy Lam Vị Nhiên từ trong tay hai cô gái, ôm lấy bờ vai giúp anh đứng vững, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Sao lại uống nhiều như thế?”

Lưu Xuyên vừa lúc bước từ trong xe ra, thấy hắn liền cười nói: “Sao Diệp đội lại đến đây?”

Diệp Thần Hi nói: “Tôi ở gần đây, thấy anh ấy uống say nói mê sảng liền chạy tới xem sao… Mọi người đi liên hoan à?”

Lưu Xuyên gật đầu nói: “Hôm nay mọi người rất vui, nên uống hơi nhiều một chút, sư phụ cậu sau khi uống say rất thích nói hươu nói vượn.”

Diệp Thần Hi hiểu rất rõ thói quen này của Tứ Lam, nhìn người trong lòng thấp giọng nói: “Tôi đưa anh ấy lên lầu ngủ trước, đứng ở nơi này dễ nhiễm cảm mạo.”

Lưu Xuyên nói: “Được, vậy giao Tứ Lam cho cậu.”

Diệp Thần Hi gật đầu: “Được rồi.”

Dứt lời Diệp Thần Hi liền cõng Lam Vị Nhiên lên, Lam Vị Nhiên dựa trên lưng cười tủm tỉm vỗ vai hắn: “Đi!”

Kiểu này chính là biến Diệp đội trưởng thành ngựa cưỡi…

Mọi người nhìn nhau, Diệp Thần Hi lại mặt đầy bình tĩnh, cõng sư phụ bước nhanh vào khách sạn.

Sau khi vào trong phòng 709, trong phòng có ba giường, Diệp Thần Hi liếc nhìn đã biết đâu là giường của Lam Vị Nhiên – chắc chắn là cái giường tựa vào tường, anh thích để bừa gối đầu, chăn cũng lộn xộn, không giống hai chiếc giường còn lại sạch sẽ chỉnh tề.

Diệp Thần Hi đỡ anh lên giường, giúp anh cởi giày nằm xuống, sau đó lại vào toilet lấy khăn mặt vò qua nước ấm quay lại lau sạch mặt cho anh, cởi bỏ hai nút áo sơ mi đề phòng anh ngạt thở, sau đó lại cần thận đắp chăn cho anh.

“Uống kém như vậy còn không biết tiết chế.” Tiếng nói của Diệp Thần Hi trầm thấp ôn nhu, bất đắc dĩ nhìn sư phụ, Lam Vị Nhiên hình như giảng bài nhiều quá nên mệt mỏi, hiện tại rất yên lặng, nhắm mắt lại ngủ, khóe miệng còn phảng phất ý cười thỏa mãn.

Diệp Thần Hi nhìn bộ dạng mỉm cười của người này, không nhịn được mà vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc anh.

Những sợi tóc nâu lướt qua lòng bàn tay cảm giác vô cùng mềm mại, khiến người ta luyến tiếc buông tay…

Đúng lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động.

Diệp Thần Hi lập tức đứng lên, quay đầu lại liền thấy hai người con trai sóng vai đi đến, một trong hai người rõ ràng đã say, bị một người khác đỡ.

Diệp Thần Hi nhíu mày nói: “Thành viên đội tuyển Long Ngâm?”

Lý Tưởng ngẩn người, vừa rồi cậu ngồi hàng cuối trong xe, vì thế không phát hiện Diệp Thần Hi tới, cuối cùng khi đỡ Tần Dạ lên lầu mở cửa phòng ra liền thấy bên giường Tứ Lam có người đang ngồi, dọa Lý Tưởng giật mình.

Nhưng dù sao đội trưởng Diệp cũng thường xuyên tham dự các buổi họp báo, thêm nữa là hiện tại thi đấu trực tiếp đều sẽ chiếu mặt tuyển thủ lên màn ảnh, Lý Tưởng nhanh chóng nhận ra hắn, biết hắn là đồ đệ của Tứ Lam liền hiểu ra nói: “Đúng, tôi thuộc đội tuyển Long Ngâm… Sư phụ anh đỡ hơn chút nào chưa?”

Diệp Thần Hi nói: “Anh ấy đã ngủ, tôi xin phép đi trước.”

Lý Tưởng nói: “Được, Diệp đội đi thong thả.”

Diệp Thần Hi đi tới bên cạnh Lý Tưởng, có chút nghi hoặc hỏi: “Người này cũng uống say sao?”

Người bị Lý Tưởng đỡ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Diệp Thần Hi: “…”

Tần Dạ: “…”

Diệp Thần Hi nhìn kỹ sững sốt nói: “Tần Dạ? Sao lại là anh?!”

Tần Dạ và Lam Vị Nhiên là hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn, Tần Dạ khi say toàn thân đều không thoải mái, rất dễ nôn mửa, nhưng lý trí lại rất tỉnh táo; Tứ Lam ngược lại, uống bao nhiêu thì thân thể cũng không có vấn đề gì, nhìn qua rất bình thường, nhưng đầu óc lại có chút lộn xộn, lý trí không cánh mà bay, miệng thì nói hươu nói vượn.

Dạ dày lại quặn lên một trận, Tần Dạ nhíu mày xông thẳng vào toilet.

Lý Tưởng vội vàng đi theo vào, Tần Dạ nôn đến tê tâm liệt phế, tưởng chừng như muốn nôn cả dạ dày ra, Lý Tưởng đau lòng vừa vỗ lưng cho anh vừa ôn nhu nói: “Dạ dày anh không tốt, không nên uống nhiều như vậy.”

“Không sao, hôm nay tôi vui, trước giờ tôi đều như thế này…”

Tần Dạ nôn xong rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới lau mặt sạch sẽ đi ra.

Diệp Thần Hi vẫn đứng ngoài cửa nhìn một màn này, đợi Tần Dạ đi ra mới thấp giọng hỏi: “Đừng nói là anh cũng gia nhập đội tuyển Long Ngâm chứ?”

Tần Dạ dứt khoát nói: “Đúng thế đấy.”

Diệp Thần Hi: “…”

Tần Dạ khoanh tay nhìn hắn: “Sao nào? Sư phụ cậu có thể gia nhập được còn tôi thì không à?”

Diệp Thần Hi nói: “Không phải, tôi chỉ hơi bất ngờ. Lưu Xuyên vậy mà có thể thuyết phục được cả anh, ba người trong cùng một đội thật sự khiến người ta sửng sốt.”

Tần Dạ bình tĩnh nói: “Chỉ là đúng dịp mà thôi, ba lão gia hỏa đều không muốn buông tay, vì thế tụ lại thành nhóm quay lại một lần, mấy người đều là đội trưởng trẻ tuổi, thấy chúng tôi cũng xin hạ thủ lưu tình nha.”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Phải xin các vị tiền bối hạ thủ lưu tình mới đúng chứ.”

Tần Dạ cười: “Đội trưởng Diệp cũng đừng khiêm tốn thế với tôi. Dù gì cũng đạt quán quân hai lần rồi.”

Diệp Thần Hi nói sang chuyện khác: “Việc anh trở về bên liên minh hoàn toàn không có động tĩnh gì, xem ra tôi là người đầu tiên biết chuyện?”

Tần Dạ gật đầu: “Kỳ hạn sau giải nghệ của tôi còn chưa hết, trước mắt cũng chưa chính thức gia nhập đội tuyển, đợi tới khi bắt đầu mùa giải tới rồi nói.”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Vậy mùa giải tới gặp lại.”

Đợi hắn đi khỏi, Tần Dạ mới nhíu mày: “Người này thật sự là thâm tàng bất lộ.” Dứt lời lại quay đầu nhìn thoáng qua Lam Vị Nhiên, thấy người này lấy chăn quấn chặt như cái bánh, miệng còn đang cười, ngủ ngon vô cùng.

Tần Dạ thấy bộ dạng mỉm cười này nhịn không được đi tới nhéo nhéo mặt anh nói: “Sao cậu lại dạy dỗ ra một tên đồ đệ như thế hả? Nhìn xem đồ đệ Lộc Tường của Lưu Xuyên dễ thương đơn thuần như thế, đồ đệ của cậu thật sự khiến người ta đau đầu.”

Tứ Lam ngủ, Tần Dạ nhéo mặt cũng chẳng thèm phản ứng, vì thế Tần Dạ rất vui vẻ dùng hai tay ra sức véo mặt anh – giống như khi Lam Vị Nhiên cứ thấy Tần Dạ là muốn cãi nhau, Tần Dạ khi thấy Tứ Lam cũng đặc biệt muốn chơi đùa cậu ta một chút. Cãi nhau với Lưu Xuyên khẳng định không phân thắng bại, càng đừng nghĩ tới chuyện bắt nạt Lưu Xuyên, vì thế hai người đành phải đấu khẩu với nhau, hai vị đại thần đôi khi cũng làm ra những hành động ngây thơ như vậy.

Lý Tưởng xoay người đi rót một cốc nước ấm đầy nói: “Tần Dạ, uống nước đi, dạ dày không thoải mái thì bảo, tôi có thuốc dạ dày ở phòng.” Tần Dạ nhận lấy uống mấy ngụm nói: “Không sao, nôn xong đỡ nhiều rồi, hôm nay tôi cũng không uống nhiều.”

Lý Tưởng thấy khuôn mặt tái nhợt của anh đau lòng nói: “Sau này đừng uống nhiều như vậy, dạ dày anh vốn không tốt, cứ cố uống như thế nhỡ đâu loét dạ dày thì mệt lắm. Với cả trước giờ anh vẫn uống đồ lạnh, về sau đừng uống nữa, muốn uống gì thì để tôi làm ấm cho anh.”

Tần Dạ không nhịn được nở nụ cười: “Sao cậu còn nhiều lời hơn cả mẹ tôi thế?”

Lý Tưởng gãi gãi đầu: “Vì tôi lo lắng cho anh.”

Thấy bộ dạng đầy quan tâm của cậu, đáy lòng Tần Dạ xao động, tiến lại gần nói: “Đối tốt với tôi như thế làm gì? Vẫn coi tôi là thần tượng à?”

Nhìn thấy ánh mắt Tần Dạ rất gần, trong lòng Lý Tưởng đột nhiên nhảy dựng, xấu hổ nói: “Cùng là thành viên trong đội quan tâm nhau cũng là chuyện nên làm.”

“Phải không đó?” Tần Dạ đăm chiêu nhìn cậu, dường như muốn nhìn ra sơ hở trên người Lý Tưởng.

Lý Tưởng bị nhìn chằm chằm tim bỗng đập nhanh, vội vàng chột dạ nhìn qua chỗ khác nói: “Gì nhỉ, đêm nay tôi ngủ giường trống này đi, nửa đêm anh thấy khó chịu thì gọi tôi.” Dứt lời liền xoay người đi vào toilet rửa mặt.

Tần Dạ thấy bóng dáng chạy chối chết của tên này nhịn không được mà mỉm cười.

– thật sự chỉ là đồng đội quan tâm nhau thôi sao? Vậy sao cậu không đi quan tâm người khác?

Tần Dạ đăm chiêu sờ sờ cằm, Lý Tưởng quan tâm anh như thế khiến anh cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cũng rất hưởng thụ cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc thế này.

***

Ở phòng 709, Lam Vị Nhiên, Tần Dạ và Lý Tưởng ngủ rất nhanh, mà trong căn phòng ở tầng dưới, Giang Thiếu Khuynh vẫn đứng một chỗ buồn bực.

Sau khi Từ Sách uống say liền nằm ngủ như chết, Lưu Xuyên cõng Trạch Văn về phòng, Tiểu Dư giúp Giang Thiếu Khuynh đỡ Từ Sách về phòng nói: “Mấy người uống say thật sự nặng chết đi được, còn mệt hơn vác bao tải! Tôi về phòng đây, Thiếu Khuynh, anh lo cho anh ấy nhé!”

Sau khi đỡ Từ Sách lên giường, Dư Hướng Dương liền xoay người đi mất, chỉ còn mỗi Giang Thiếu Khuynh lo cho hắn.

Giang Thiếu Khuynh đứng ở bên giường một lát, trong lòng có chút xấu hổ.

Từ sau khi Từ Sách tỏ tình với cậu, trong khoảng thời gian này hai người bọn họ không ở một mình với nhau lần nào, đêm nay vì Từ Sách uống say… không thể lái xe về nhà, Lưu Xuyên muốn Từ Sách tạm ngủ lại khách sạn, Giang Thiếu Khuynh cũng ngại không tiện từ chối…

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người, không biết vì sao mà tim Giang Thiếu Khuynh bỗng đập nhanh, thấy bộ dạng Từ Sách cau mày không thoải mái, Giang Thiếu Khuynh cũng không đành lòng mặc kệ hắn, đành phải đi tới giúp hắn cởi giày, sau đó cởi áo khoác, dùng lực rút chăn dưới chân hắn ra, cẩn thận đắp lên người.

Vừa đem chăn đắp lên tới ngực, Từ Sách đột nhiên mở mắt khiến Giang Thiếu Khuynh sợ tới mức tay run lên, khàn khàn nói: “Thiếu Khuynh… là cậu sao?”

Giang Thiếu Khuynh chưa kịp trả lời, Từ Sách đột nhiên vươn tay dùng lực ôm lấy cậu giống như đứa trẻ dán mặt vào trước ngực cậu, thấp giọng nói: “… Tôi rất nhớ cậu, Thiếu Khuynh… mấy năm nay đều rất nhớ cậu…”

Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, Từ Sách tiếp tục thấp giọng nỉ non: “Tôi ra nước ngoài du học, cậu thực sự không hề quan tâm sao? Chỉ cần cậu mở miệng nói một câu, tôi sẽ không đi nữa… Tôi thích cậu… Thực ra tôi muốn ở lại trong nước cùng cậu… Thiếu Khuynh…”

Giang Thiếu Khuynh cuối cùng cũng phản ứng lại, ngày tốt nghiệp trung học năm ấy, cũng chính là thời điểm Từ Sách đi du học chia cách hai người một năm. Chấp niệm của Từ Sách thực sự quá sâu, uống say lại nghĩ tới cảnh tượng năm đó. Giang Thiếu Khuynh nghe chất giọng trầm thấp của hắn, đáy lòng bỗng cảm thấy chua xót vô cùng.

Hóa ra, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn chưa quên…

“Thiếu Khuynh, cậu ghét tôi lắm đúng không? Từ thời trung học đã căm ghét tôi…” Từ Sách chôn mặt trước ngực người kia, giống như dã thú bị thương dùng lực ôm cậu, sự tuyệt vọng này khiến trái tim Giang Thiếu Khuynh cũng khó chịu như bị dây thừng siết chặt.

Cúi đầu nhìn thấy đỉnh đầu đầy tóc của Từ Sách, thấy bộ dạng yếu ớt khó có khi lộ ra của người con trai này, Giang Thiếu Khuynh nhất thời mềm lòng, không kiềm chế được vươn tay nhẹ nhàng sờ tóc hắn, ôn nhu nói: “Tôi không ghét cậu… Trước giờ đều không có. Hồi trung học, tôi chỉ cảm thấy cậu có chút kiêu ngạo, nhưng tôi biết cậu không giống như những gì bọn họ nói.”

Từ Sách dường như nghe hiểu, lập tức kích động ôm chặt cậu: “Tôi thích cậu… Thiếu Khuynh…”

Giang Thiếu Khuynh nhẹ nhàng sờ tóc hắn, tóc của người này y như tính cách của chủ nhân rất cứng, đâm vào tay cậu. Nhưng giờ phút này, nhìn bộ dạng thống khổ sau khi uống say của hắn, Giang Thiếu Khuynh lại không nhẫn tâm mặc kệ.

Đúng lúc này, Từ Sách đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Giang Thiếu Khuynh, sau đó run rẩy hôn lên.

“Ư…”

Nụ hôn rất nhẹ nhàng rơi trên môi, giống như lông vũ phất qua, chỉ là môi chạm môi, không có xâm nhập, tựa hồ mang theo ý vị thăm dò, môi hai người chạm nhau, mũi cũng chạm vào, Giang Thiếu Khuynh chỉ cảm thấy hít thở sắp đình trệ.

Thật lâu sau, thấy Thiếu Khuynh không phản kháng, Từ Sách liền vươn tay giữ gáy cậu, đem đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào trong miệng.

“Ư… Ư… Này… Ưm…”

Giang Thiếu Khuynh bị hắn ôn nhu hôn khiến mặt đỏ bừng, trong khoang miệng tràn ngập mùi rượu, thần kinh như tê liệt, cảm giác cứ thế này thì không đúng lắm. Nhưng hôm nay không biết có phải do rượu vào hay không, nhìn người con trai kiêu ngạo mạnh mẽ này lộ ra bộ dạng yếu ớt khó thấy, cậu lại đau lòng, không độc ác cự tuyệt người ta, khi Từ Sách tiến lên, trái tim cậu dường như cứng đờ…

Nụ hôn rất sâu, Giang Thiếu Khuynh bị hôn tới mức hít thở không thông, đỏ mặt đẩy hắn ra, xấu hổ nói: “Cậu, cậu say rồi…”

Giang Thiếu Khuynh tránh khỏi cái ôm của hắn, lúc này mới đỏ mặt chật vật xoay người đi vào toilet rửa mặt, vừa rồi vậy mà mình không cự tuyệt cùng cậu ấy hôn môi, thực sự rất đáng sợ, chẳng lẽ mình cũng động lòng với cậu ấy rồi hay sao?

Giang Thiếu Khuynh rửa mặt bằng nước lạnh, trong đầu loạn như ma.

Từ Sách nằm trên giường nhìn bóng dáng Giang Thiếu Khuynh, khóe môi hơi nhếch lên.

– quả nhiên bí kíp không lừa hắn, uống rượu tỏ tình thật sự là một biện pháp tốt để tăng tiến tình cảm.

Nếu Thiếu Khuynh tức giận, ngày mai tỉnh lại có thể giả vờ do mình uống say không biết gì, hai người cũng sẽ không xấu hổ. Nhưng cậu ấy không tức giận, điều đó nghĩa là mình vẫn còn hy vọng!

Vừa rồi khi hôn cậu ấy cũng không phản kháng, hơn nữa còn chủ động sờ đầu xoa tóc cho mình…

Từ Sách trong lòng vui vẻ muốn điên, đương nhiên cũng không muốn Giang Thiếu Khuynh biết mình lừa cậu, tốt nhất vẫn nên giả say đến cùng.

Thấy Giang Thiếu Khuynh ra khỏi toilet, Từ Sách lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Giang Thiếu Khuynh đi tới bên giường, kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, sau đó mới vươn tay đắp chăn cho hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

***

Những người phòng khác đều đã ngủ, trong phòng của đội trưởng đội tuyển Long Ngâm Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn vẫn yên lặng ngủ trên giường, Lưu Xuyên tắm rửa xong đi tới bên giường thấy cậu ngủ say, nhịn không được vươn tay sờ sờ tóc cậu.

Ngô Trạch Văn quả nhiên lại bắt lấy cánh tay hắn kê xuống làm gối đầu.

Thói quen này của Trạch Văn giống như động vật nhỏ tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp, gối đầu lên tay Lưu Xuyên không chịu buông. Đáy lòng Lưu Xuyên mềm nhũn, mỉm cười chui vào trong chăn, ôn nhu nói: “Nếu em đã luyến tiếc tôi như thế thì để tôi ôm em ngủ đi.”

Dứt lời liền nhẹ nhàng ôm Ngô Trạch Văn vào trong ngực.

Ngô Trạch Văn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, dường như rất am tâm, dựa vào ngực hắn im lặng ngủ.

Giường ở khách sạn cũng không lớn, Lưu Xuyên tắt đèn nằm xuống, một tay ôm eo Ngô Trạch Văn, tay kia làm gối đầu cho cậu. Trong phòng tối om chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng lại nghe được tiếng hít thở đều đều bên tai, nghe được nhịp tim đập rõ ràng của người trong lòng, Lưu Xuyên có cảm giác vô cùng an tâm thỏa mãn.

Ôm Ngô Trạch Văn phảng phất như có được cả thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.