Sau khi các thành viên của đội tuyển Long Ngâm về Trường Sa, nghỉ ngơi một ngày liền bắt tay vào sửa sang lại ký túc xá chuẩn bị cho buổi kiểm tra sắp tới của liên minh. Vì thoạt nhìn chỗ ở hiện tại rất có không khí của một đội tuyển, Lam Vị Nhiên đi in vài lá cờ hình đội huy Long Ngâm treo trên tường, mọi người đều khen Tứ Lam trang trí phòng đạt tiêu chuẩn, theo lời anh bắt đầu bài trí lại, các phòng càng giống ký túc của một đội tuyển hơn, bước vào cửa liền cảm giác được sự ấm áp.
Ngô Trạch Văn vốn muốn đề nghị Lưu Xuyên đi thuê hẳn một tầng của tòa nhà văn phòng, nhanh chóng trang hoàng thành phòng huấn luyện, nhưng Lưu Xuyên lại cười nói: “Không cần vội, đợi thanh tra xong rồi tính.” Ngô Trạch Văn không hiểu lắm, chẳng phải bọn họ nên tạo ấn tượng tốt với đoàn thanh tra của liên minh sao? Nhưng trong lòng Lưu Xuyên lại có ý đồ khác, sờ cằm cười y như một con hồ ly giảo hoạt.
Cuối cùng, khi đoàn thanh tra liên minh tới tổng bộ của đội tuyển Long Ngâm, một đám người giật nảy mình, tuy ký túc xá bố trí rất ấm áp, trên tường dán đội huy của đội tuyển cùng logo của game Võ Lâm, cảm giác giống như trở lại thời trẻ, nhưng mà sao phòng huấn luyện lại thế này?
– kê hai cái bàn dài trong phòng khách lại với nhau là thành phòng huấn luyện, thế này cũng quá keo kiệt còn gì?
Năm nào chủ tịch Lý Hán Tông cũng sẽ tự mình tới các đội tuyển mới thẩm tra, Lưu Xuyên đi cạnh bên ông, cười tủm tỉm nói: “Chủ tịch, ngài xem, đội tuyển chúng tôi không có tiền, phòng huấn luyện chỉ có thể tạm bợ thế này thôi.”
Lý Hán Tông nhìn hai hàng máy tính thật sự xót xa!
Bọn họ vừa mới tham quan đội tuyển Thương Lan về đây, điều kiện bên đó tốt hơn nhiều, bản thân vốn là đội tuyển chuyên nghiệp, Lão Miêu dám mang cả đội chuyển ngang cũng bởi vì duy trì được tài trợ từ thương gia. Ký túc xá của đội tuyển Thương Lan là chung cư cao cấp, phòng huấn luyện ở tầng trên, rộng mở sáng sủa cả một tầng, đi vào khiến người ta cũng thấy sung sướng. Long Ngâm bên này thì ngược lại, kê hai cái bàn dài lại rồi đặt một dãy máy tính lên, gọi là phòng huấn luyện, trông chẳng khác gì một quán net chui, đáng thương như thế, nhìn đã khiến người ta đau lòng.
Lý Hán Tông dạo qua một vòng trong phòng, vỗ vai đại đệ tử nói: “Các cậu vất vả rồi, chuyện phòng huấn luyện các cậu không cần lo, liên minh sẽ tài trợ một khoản chi phí.”
Lưu Xuyên nói: “Có thể cho nhiều một chút không? Bọn tôi nghèo lắm.”
Lý Hán Tông nói: “Tôi sẽ cố gắng giúp các cậu xin thêm.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cảm ơn chủ tịch!”
Ngô Trạch Văn: “…”
Cuối cùng cậu cũng hiểu ý đồ của Lưu Xuyên, đây là cố ý giả vờ nghèo khổ trước mặt chủ tịch, tạo sự đồng cảm để xin thêm một ít kinh phí tài trợ chứ gì?! Lưu Xuyên thật sự rất giảo hoạt!
Đối với đội ngũ mới, liên minh đều có kế hoạch giúp đỡ về tài chính, Lý Hán Tông sau khi xem xét xong tổng bộ của đội tuyển Long Ngâm, cảm thấy Long Ngâm quá nghèo, thật đáng thương, vì thế khi về liên minh liền thuyết phục ban lãnh đạo, tăng gấp hai lần kinh phí tài trợ đội mới.
Lưu Xuyên khoái trá nhận khoản tiền này, sau đó lại đi cùng đoàn thanh tra tới sân thi đấu.
Những năm gần đây, hạng mục thi đấu điện tử phát triển nhanh chóng, rất nhiều thành phố lớn đều có trường đấu, ở Trường Sa đương nhiên cũng có sân đấu cho các giải cấp trường. Nhưng trước đây nơi này không có đội tuyển của liên minh, vì thế phần lớn thời gian sân thi đấu đều trống không, cùng lắm chỉ dùng để tổ chức mấy cuộc thi linh tinh trong thành phố mà thôi, còn nếu nói đến loại hình thi đấu như giải T.G.A hay giải Toàn quốc, phải vài năm mới đến lượt đăng cai tổ chức.
Đoàn thẩm tra của liên minh cũng tới trao đổi với hiệp hội eSports địa phương, phía bên này rất vui vẻ đồng ý tu sửa sân thi đấu, cũng đưa nơi này thành sân nhà cho các vòng đấu loại giải chuyên nghiệp của đội tuyển Long Ngâm, việc này hoàn toàn chẳng có bất lợi gì với phía họ cả!
Chỉ cần có sân nhà, các đội mạnh trong liên minh chuyên nghiệp nếu giao thủ với Long Ngâm đều sẽ đấu ở đây, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa từ, Đồng Tước, Thịnh Đường… Nhiều đội mạnh như thế, nhiều tuyển thủ ngôi sao như thế, vé vào cửa, rồi thì tài trợ sẽ nườm nượp ùa tới, còn lo nghĩ gì nữa?
Chuyện này đối với mọi người chính là đôi bên cùng có lợi.
Hai bên sau khi thảo luận xong thống nhất phương án cải tạo trường đấu, dựa theo tiêu chuẩn của liên minh Võ Lâm, sức chứa của sân đấu ít nhất phải hơn 10000, trên vũ đài phải có phòng cách âm chính quy, phía trước cũng phải trang bị ghế chuyên dụng cho bình luận viên, sau hậu trường bắt buộc phải có phòng nghỉ cho tuyển thủ, sảnh chờ của cánh báo chí v… v… Việc bố trí này sẽ mất kha khá thời gian, may mà mùa giải thứ 13 tháng Ba năm sau mới khai mạc, hiện tại vẫn kịp tu sửa.
Đoàn thanh tra ở lại Trường Sa ba ngày, Lưu Xuyên và chủ tịch Lý gặp rất nhiều người của hiệp hội eSports, sắp xếp ổn thỏa về mọi mặt, ra sức chuẩn bị tốt chào đón mùa giải thứ 13.
Trước đây Lưu Xuyên chọn thành phố này làm tổng bộ của đội tuyển Long Ngâm, quan trọng nhất chính là vì nơi này không có đội tuyển nào của liên minh chuyên nghiệp đóng quân, Long Ngâm bọn họ chỉ cần đăng ký tạm trú ở thành phố này là liền có thể ngồi hưởng ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa.
Rất nhiều thương gia tài trợ thi đấu điện tử sẽ lựa chọn tài trợ cho đội tuyển ở địa phương mình. Quả nhiên, sau khi tin tức đội tuyển Long Ngâm lên chuyên nghiệp lan ra, trong ba ngày ngắn ngủi Lưu Xuyên liền nhận được rất nhiều lời mời hợp tác từ các nhà tài trợ.
Việc chọn lựa nhà tài trợ cũng phải thận trọng, nếu không chất lượng sản phẩm quảng cáo bán ra không tốt chính là bôi nhọ thanh danh của đội tuyển. Lưu Xuyên sau khi trở về liền gọi Từ Sách tới bàn bạc một chút, dù sao Từ Sách cũng là người làm ăn, hiểu biết về Trường Sa hơn Lưu Xuyên. Sau khi Từ Sách xem qua tài liệu của các nhà tài trợ, sai nhân viên hỗ trợ kiểm tra chi tiết lịch sử làm ăn của các thương gia, quyết đoán loại bỏ các nhà tài trợ có danh tiếng không tốt lắm, cuối cùng chọn ra ba công ty có quy mô khá lớn, hẹn gặp bàn chuyện hợp tác.
Lưu Xuyên và Từ Sách cùng đi đàm phán, có một công ty chi rất nhiều tiền, nhưng lại yêu cầu đội tuyển Long Ngâm kèm tên. Đội tuyển kèm tên nói cách khác là muốn khi đi thi đấu phải kèm theo tên nhà tài trợ, thậm chí đồng phục cũng phải in logo nhà tài trợ, yêu cầu này bị Lưu Xuyên quyết đoán từ chối.
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng thấy hiện tại chúng tôi chỉ là một đội mới, về sau Long Ngâm chúng tôi sẽ giành về chức vô địch, tôi không muốn tùy tiện kèm theo tên thương gia, chuyện này bàn bạc sau.”
Dù đối phương giàu có nhiều tiền nhưng Lưu Xuyên cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, thấy đội mới liền muốn bắt nạt, sao có thể khiến bọn họ toại nguyện được? Đợi sau này đội tuyển Long Ngâm giành được thành tích cao còn sợ không tìm được nhà tài trợ tốt hay sao?
Sau khi Lưu Xuyên và Từ Sách đàm phán xong, cuối cùng chọn nhà tài trợ là một công ty sản xuất notebook chơi game, hơn nữa còn đồng ý lộ mặt quay quảng cáo. Còn về phần cho ai đi, Lưu Xuyên nghĩ một lúc cuối cùng quyết định cử Lâm Đồng, tuyển thủ nữ trong liên minh vốn không nhiều, để Lâm Đồng ra mặt cũng có thể giúp đội tuyển tạo thiện cảm với người khác.
Hôm đó hai người cùng đi quay quảng cáo, mấy người của Long Ngâm cũng rảnh rỗi chạy tới xem.
Stylist hóa trang cho hai người họ còn kèm theo cả quần áo. Lưu Xuyên vốn đẹp trai, được stylist trang điểm thêm một chút, trong từng cử chỉ đều toát ra khí chất ngôi sao; Lâm Đồng cũng được trang điểm nhẹ nhàng, hình tượng chuyên nghiệp thu hút ánh nhìn người xem.
Ý tưởng quảng cáo là muốn hai người dùng notebook chơi Võ Lâm đấu lôi đài, góc máy từ bên cạnh sẽ chụp được chi tiết ngón tay, bàn phím, màn hình máy tính. Chiến đấu lôi đài kịch liệt lại thêm âm nhạc nhiệt huyết, Lưu Xuyên và Lâm Đồng đánh mấy trận trên đấu trường, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím hoa lệ tựa như đang khiêu vũ trên phím đàn.
Lưu Xuyên và Lâm Đồng diễn rất nhập vai, hiệu ứng ảnh chụp quảng cáo rất đẹp, nhà tài trợ vô cùng hài lòng.
Sau đó Lưu Xuyên và Lâm Đồng lại cùng nhau quay chụp thêm một vài poster tuyên truyền, Lưu Xuyên lên màn ảnh càng thêm chuyên nghiệp, Lâm Đồng cũng thoải mái không hề thẹn thùng, thợ chụp ảnh không nhịn được mà khen hai người có tố chất ngôi sao. Quá trình quay chụp rất thuận lợi, nhà tài trợ rất hào phóng tặng cho đội tuyển Long Ngâm mười chiếc notebook chơi game, mỗi người một cái, đến cả phụ trách quản lý như Giang Tuyết cũng có phần khiến cô rất hưng phấn.
Mọi người cầm notebook mới tinh khoái trá trở về đội tuyển, chờ đợi bọn họ là một bàn đồ ăn ngon thơm ngào ngạt mà dì Tôn đã nấu xong xuôi – một ngày như vậy vừa phong phú vừa hạnh phúc.
Đêm xuống, Lưu Xuyên tới phòng Ngô Trạch Văn, đem toàn bộ kinh phí tài trợ hôm nay nhận được giao hết cho quản gia.
Ngô Trạch Văn cẩn thận tính toán kinh phí còn dư trước đó, trong máy tính của cậu có vài file excel ghi chép lại thu chi của đội tuyển, nhập số liệu vào liền hiện ra kết quả, trong tay có khoảng gần mười triệu, sang năm chắc sẽ đủ dùng.
Lưu Xuyên cười nói: “Ngày mai đi xem văn phòng ở tòa nhà đối diện, dù sao cũng nên trang hoàng lại phòng huấn luyện.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Phải rồi, còn cả đồng phục đội nữa, phải làm một bộ cộc tay, thêm một áo gió đề phòng trời lạnh. Hôm nay tôi có xem bản thiết kế của Tứ Lam, đồng phục đội màu trắng, có logo rồng xanh của Long Ngâm trông rất đẹp.”
Lưu Xuyên nói: “Được, mấy chuyện đồng phục cứ giao cho Tứ Lam là yên tâm.”
Dứt lời liền xoay người nằm xuống giường Ngô Trạch Văn,
Ngô Trạch Văn thấy hắn dạng hết tay chân ra thành hình chữ đại (大) trông rất thoải mái, không nhịn được đi qua nói: “Cả ngày lo chụp quảng cáo mệt lắm đúng không?”
Lưu Xuyên oán giận nói: “Đúng vậy, mệt chết đi được, eo mỏi lưng đau… Đây là lần đầu tiên tôi đi quay quảng cáo, cũng hết cách, nhà tài trợ muốn tôi đích thân ra mặt, vì đội tuyển tôi cũng đành phải bán thân…”
Ngô Trạch Văn trừng mắt nhìn hắn: “Nói linh tinh.”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Trạch Văn từ phía sau, gác cằm lên vai cậu nói: “Tình yêu đừng giận, không nói linh tinh, tôi chỉ thuộc về em, bao nhiêu tiền cũng không bán.”
“…” Lỗ tai Ngô Trạch Văn đỏ lừ, thực sự không biết phải làm sao với cái tên mặt dày này, hận không thể vớ lấy iPad bên cạnh đánh cho một trận. Nhưng thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi của hắn lại không nỡ xuống tay, đành sờ sờ tóc của Lưu Xuyên nhẹ giọng nói: “Mệt thì đi tắm rồi ngủ sớm một chút đi.”
Lưu Xuyên ôm cứng cậu không chịu đi, Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Chẳng phải kêu mệt sao? Đi ngủ mau.”
Tên nào đó vẫn không chịu đi, Ngô Trạch Văn đành phải quay đầu lại, tai đỏ lên nhẹ nhàng hôn hắn một chút: “Hôn chúc ngủ ngon rồi, vừa lòng chưa?”
Đợi sau khi gần gũi đủ, hắn mới buông Ngô Trạch Văn ra, thỏa mãn về phòng ngủ một giấc.
“…” Ngô Trạch Văn sờ lên miệng mình, bất đắc dĩ nghĩ: “Nếu lột da mặt Lưu Xuyên xuống chắc đủ để xây tường thành rồi. Sao có thể mặt dày như thế chứ hả?”
***
Hôm sau, Lưu Xuyên, Từ Sách và Lam Vị Nhiên đi tới tòa nhà văn phòng đối diện thuê toàn bộ tầng trệt dưới tầng chín, sau đó tới công ty thiết kế bàn bạc, tiếp theo lại tới nhà may đặt may đồng phục cho mọi người. Công tác chuẩn bị bận rộn mất cả tuần, cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Vài ngày sau đồng phục may xong được gửi tới tổng bộ của đội tuyển, Lưu Xuyên phát áo cho mọi người, cả đội liền đi thay đồng phục. Bạn trai Hùng Dịch của Lâm Đồng vừa lúc chạy tới tham quan, rất nhiệt tình làm chân chụp ảnh, chụp cho mọi người một tấm ảnh chung.
Mười người cùng mặc đồng phục đội tuyển Long Ngâm đứng cạnh nhau, áo đồng phục màu trắng cùng với đội huy hình rồng màu băng lam, chỉnh tề ngay ngắn, nhìn qua vô cùng bắt mắt, toàn bộ đội tuyển mang đến cho người ta cảm giác phấn chấn tinh thần, ngập tràn hy vọng.
Khả năng thiết kế quần áo của Tứ Lam chuyên nghiệp không hề thua kém nhà thiết kế trang phục có học hành bài bản Luân thần, Lưu Xuyên nhìn bộ dạng chỉnh tề của các đội viên trong bộ đồng phục, hài lòng mỉm cười.
Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng rất tốt, đội tuyển Long Ngâm mang diện mạo hoàn toàn mới nghênh chiến mùa giải thứ 13!