Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 6 - Chương 310: Tuần nghỉ ngơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tỉ số 7:2 cũng không phải là hiếm, rất nhiều đội mạnh cũng có thể đánh ra tỉ số như vậy, nhưng phần lớn đều nhờ vào ưu thế sân nhà, sân khách đánh được 7:2 chắc chắn gần như có thể coi là perfect game 9:0!

Nhưng, khán giả và những tuyển thủ đang xem trận đấu đều hiểu rõ thực lực của Long Ngâm và Thương Lan vốn không chênh nhau nhiều, không thể xảy ra tình trạng đội mạnh nghiền nát đội yếu hơn. Hôm nay chiến thắng với tỉ số này, chắc chắn là nhờ vào sự bố trí chiến thuật và biểu hiện xuất sắc của từng thành viên Long Ngâm.

Mọi người nhận ra, đội ngũ vừa thành lập trong mùa giải thứ 13 này có thể mang tới bất ngờ cho khán giả!

Đặc biệt là Trương Thư Bình, nhìn đồ đệ của mình ngay thời khắc mấu chốt có thể thao tác chính xác như thế làm anh chỉ muốn vỗ tay khen, nhưng phải kiềm chế vì thân phận bình luận viên, cho đến khi trận đấu kết thúc, anh mới kích động nói: “7:2! Tôi nghĩ điểm số này chắc chắn đã khiến fan của Long Ngâm hài lòng! Chúng ta đều biết, nửa năm trước, Long Ngâm từng thua dưới tay Thương Lan rất mất mặt, lúc ấy thậm chí đoàn chiến bị Thương Lan hành cho thảm hại, nhưng hôm nay cuối cùng họ đã chứng minh được bản thân! Sự trưởng thành và tiến bộ của những người mới trong đội mới là điểm đáng sợ nhất của Long Ngâm!”

Tô Đồng mỉm cười nói: “Đúng vậy, nếu so với đội tuyển Long Ngâm khi ấy, hôm nay bọn họ đã chói sáng hơn rất nhiều, hi vọng cả đội có thể duy trì trạng thái hiện tại, làm nên kỳ tích tại vòng sau!”

Hiện trường thi đấu, trọng tài đang đưa biên bản trận đấu cho hai đội trưởng ký tên, Trương Thư Bình nhận được nhắc nhở của đạo diễn, nói rằng trang chủ của liên minh đã cập nhật bảng tổng sắp mới nhất, bảo anh nói qua một chút. Cùng lúc bảng tổng sắp mùa giải thứ 13 cũng hiện ra trên màn hình lớn.

Trương Thư Bình nâng tai nghe, mở miệng nói: “Các bạn hãy xem, cho tới hiện tại, toàn bộ các trận đấu lượt đi của vòng bảng mùa giải này đã kết thúc, chúng ta cùng xem xếp hạng các đội.”

“Điều thú vị là – đội tuyển Thất Tinh Thảo tổng điểm lên tới 119 điểm! Nói cách khác, trong 17 trận đấu lượt đi, trung bình mỗi trận đều giành được bảy điểm! Thất Tinh Thảo chỉ thua hai trận, một trận là dính lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ tại Thượng Hải, một trận là thua Long Ngâm 4:5, 15 trận còn lại đều toàn thắng!”

“Tiếp đó là Đồng Tước, tổng điểm 112 điểm, chỉ kém Thất Tinh Thảo bảy điểm do trận đánh với Thất Tinh Thảo thua 2:7, vì vậy mới kéo dãn chênh lệch điểm số, trước đó vẫn đuổi theo sát nút. Chúng ta cùng xem Đồng Tước sẽ phát huy ra sao trong giai đoạn lượt về.”

“Xếp thứ ba là đội tuyển Lạc Hoa Từ, mùa giải này Lạc Hoa Từ dựa vào ưu thế sân nhà lấy được rất nhiều điểm, ngoài Long Ngâm phá vỡ được lời nguyền sân nhà của bọn họ, tất cả những đội tuyển khác khi tới Thượng Hải đều bị quét sạch! Số điểm hiện tại của Lạc Hoa Từ là 110 điểm, chỉ kém Đồng Tước hai điểm!”

“Hạng bốn là đội tuyển Thịnh Đường, thành tích của Thịnh Đường trong giai đoạn đầu cũng không tốt lắm, nhưng những trận gần đây đều thắng liên tục với tỉ số 9:0 và 7:2 khiến thứ hạng của họ tăng lên rất nhanh, hiện tại đã vượt qua Long Ngâm để chiếm vị trí thứ tư, tổng điểm là 105 điểm.”

Các thành viên đội tuyển Thịnh Đường theo dõi trực tiếp nhịn không được nói: “Trương Thư Bình này nói nhanh ngang ngửa đội phó nhà mình.”

Bên cạnh có người hùa theo: “Đúng thế, nói chuyện không cần dừng lại thở.”

Một đội viên khác vụng trộm gật đầu: “Đội phó nhà mình phổi to hít được nhiều.”

Hiện tại Trần Tuấn Phi cũng đang bình luận bên cạnh: “Thất Tinh Thảo chỉ thua hai trận, tỉ lệ thắng gì mà như hack! Mà mùa giải trước bọn họ không hề biểu hiện kinh khủng như thế, chiến thuật mùa giải này thay đổi có thể coi như đã thực sự phối hợp nhuần nhuyễn, đấu pháp kết hợp ba Ngũ Độc đúng là không dễ đối phó, cái thằng nhóc Tiết Khắc kia cũng rất lợi hại.” Trần Tuấn Phi quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình, “Sư phụ anh có thấy thế không?”

Đường Ngự Phong: “= =”

Trần Tuấn Phi nói: “Ý là đồng ý với em hả.”

Đường Ngự Phong nói: “Ừ.”

Các đội viên: “…”

Hiện trường thi đấu, rốt cuộc Trương Thư Bình mới dừng lại thở một hơi, nói tiếp: “Hạng năm, chính là đội tuyển Long Ngâm hôm nay vừa giành được bảy điểm, trước mắt tổng điểm là… rất dễ nhớ, tròn 100 điểm!”

Tổng điểm của Long Ngâm sau 17 trận đấu là 100 điểm, trong 17 trận đấu này, có những trận nghiền nát đội yếu 9:0, hoặc chiến thắng với số điểm thường thấy là 7:2, 6:3, 5:4; cũng có những khi thua trận 4:5 hoặc 2:7, có điều trước mắt chưa từng rơi vào cục diện bị cạo trọc 0:9.

Tổng 100 điểm, 17 trận, trung bình 5.88 điểm một trận, có thể nói tỉ lệ thắng cũng khá cao.

Trương Thư Bình nói tiếp: “Tiếp theo từ hạng sáu tới hạng mười lần lượt là đội tuyển Tuyết Lang 97 điểm, đội tuyển Hoa Hạ 95 điểm, đội tuyển Quốc Sắc 92 điểm, đội tuyển Thương Lan 90 điểm, đội tuyển Phong Hỏa 87 điểm… Cách biệt giữa các đội này chỉ khoảng từ hai đến bốn điểm. Có thể nói, lượt về chính là mấu chốt, có lẽ chỉ cần thắng một trận đã có thể vượt lên!”

Cuối cùng Trương Thư Bình cũng tụng xong mười cái tên, Tô Đồng cảm thán nói: “Xem ra, cạnh tranh vào vòng sau sẽ rất kịch liệt, các đội ngũ đang xếp hạng cao cũng nên cẩn thận.”

Trương Thư Bình gật đầu: “Đúng vậy, năm trước cũng từng xảy ra cảnh có đội phát huy rất xuất sắc trong giai đoạn lượt đi, đến lượt về bị đối thủ phản công. Cho nên các đội tuyển lớn vẫn phải cố gắng trong lượt về, chắc chắn không thể chủ quan lơi lỏng!”

Tô Đồng nói: “Bắt đầu từ ngày mai liên minh sẽ có một tuần nghỉ ngơi, có thể coi như thời gian điều chỉnh giữa mùa giải, nhưng tôi nghĩ rất nhiều đội tuyển sẽ không cho tuyển thủ được nghỉ, vì thời gian quá cấp bách, mọi người cần chuẩn bị cho giai đoạn lượt về…”

Hai bình luận viên vừa nhắc tới tuần nghỉ ngơi, trên sân thi đấu, Lưu Xuyên và Lý Thương Vũ cũng ký tên xong, sau khi trọng tài cho phép rời đi, lúc này Lưu Xuyên mới đưa cả đội sang bên Thương Lan bắt tay.

Những thành viên Thương Lan hiển nhiên đang vô cùng suy sụp, dù gì thua ngay trên sân nhà thực sự rất buồn bực, có điều mọi người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp đã thi đấu vài năm, lễ nghĩa cơ bản vẫn hiểu rõ, thấy Lưu Xuyên đưa đội tới, mọi người đội tuyển Thương Lan đều đứng lên cùng đội trưởng.

Lý Thương Vũ chủ động đi tới trước mặt Lưu Xuyên, vươn tay nói: “Xuyên đội, bội phục.”

Lưu Xuyên cười nói: “Miêu thần khách khí rồi.”

Thực ra Lý Thương Vũ cũng không khách sáo, tuy hôm nay Lưu Xuyên chỉ ngồi dưới làm người qua đường, nhưng chắc chắn hắn đã phân tích và sắp xếp thành viên cũng như an bài chiến thuật rồi. Chỉ riêng việc bỏ cơ hội ăn chắc ba điểm lôi đài mà nhường cơ hội cho Từ Sách đã khiến Lý Thương Vũ nhịn không được mà bội phục sự tự tin và tầm nhìn của người đội trưởng này.

Cùng là đội trưởng, Lý Thương Vũ biết rõ hôm nay mấu chốt để Long Ngâm chiến thắng – chính là sự trưởng thành của những người mới kia, đội tuyển này luôn mang tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, những người mới giống như những tờ giấy trắng tinh, có thể vẽ nên sắc thái rõ ràng.

Trong khi đội tuyển Thương Lan lại sớm được định hình từ đội cũ, giống như một trang giấy thấm đầy vết mực. Nói thực, trên tờ giấy của Thương Lan đã bị đè lên bao nhiêu nét vẽ mới. Những người như A Long, Hoắc Kiệt cũng đã thi đấu cùng hắn vài năm, trải qua biết bao gió mưa khốn khó. Không gian để những tuyển thủ Thương Lan tiến bộ không hề rộng lớn, sở dĩ vẫn còn lưu lại giới eSport này chỉ vì giấc mộng trong lòng vẫn còn đó cũng như chưa can tâm từ bỏ mà thôi.

Lý Thương Vũ nhịn không được nhớ tới trước đây khi đội tuyển FTD vì không đủ kinh phí mà tuyên bố giải tán, người nóng tính nhất lúc đó là Hoắc Kiệt còn rơm rớm khóc, đội phó Bạch Hiên lại càng khổ sở cúi đầu nói không nên lời. Cũng trong khoảnh khắc ấy, hắn quyết định ở lại, quyết định tiếp tục tập hợp những người anh em này lại một lần nữa, thử một lần nữa. Dù kết cục có ra sao, ít nhất mọi người sẽ không hối hận.

Dường như nhận ra Lý Thương Vũ thất thần, biết rằng khi thua trận người áp lực nhất chính là đội trưởng, Lưu Xuyên cũng hiểu rõ cảm nhận của Miêu thần, nhịn không được nhẹ nhàng vươn tay vỗ vào tay hắn nói: “Lão Miêu, tiếp tục cố gắng.”

Lý Thương Vũ nở nụ cười: “Tất nhiên rồi.”

Dù bên ngoài thay đổi ra sao, hàm răng trắng nõn khi mỉm cười lên cùng với biểu tình đầy tự tin của người con trai làn da ngăm đen này dù qua nhiều năm như vậy vẫn y nguyên như trước. Hắn vẫn là hắn, vẫn là Lý Thương Vũ kiêu ngạo kiên cường, là pháp sư triệu hồi thần cấp – Miêu thần.

Bạch Hiên nhìn hắn mỉm cười, cuối cùng cũng yên lòng, tiến lên một bước bắt tay Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Hôm nay tuy rằng chúng tôi thua, cuối tuần thì chưa chắc, Xuyên thần cũng đừng chủ quan!”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi hiểu, đội phó Bạch, tôi sẽ ở Trường Sa nghênh đón sự khiêu chiến của mọi người!”

Không việc gì phải nói nhiều lời khách sáo, bắt tay xong Lưu Xuyên liền xoay người trở về phòng cách âm của Long Ngâm.

Những người khác cũng lần lượt trở lại, Từ Sách đi cuối cùng, bộ dạng lạnh lùng đi tới bên cạnh Giang Thiếu Khuynh, giả vờ bình tĩnh nói: “Lão Miêu bắt tay với tôi, còn nói hôm nay tôi đánh tốt.”

Giang Thiếu Khuynh quay đầu nhìn hắn, rõ ràng là đang cầu khen ngợi lại ra cái vẻ “tôi không thèm quan tâm”, quả nhiên là chủ của Jojo.

Giang Thiếu Khuynh nhịn không được cười một thoáng, chủ động cầm tay hắn nói: “Mọi người đều nhìn thấy mà, cậu thực sự đánh rất tốt.”

Lúc này Từ Sách mới vui vẻ lên, giống y như Jojo được ném cho miếng xương, hài lòng đi cất bàn phím và chuột.

Phỏng vấn sau trận đấu, Tứ Lam lại lười nhác không chịu đi, Tần Dạ thì kêu bệnh cũ tái phát, đau nửa đầu không đi đâu được, hai người bình thường toàn cãi lộn đến giờ phút này lại đồng lòng thống nhất, cùng nhìn về phía Lưu Xuyên: “Đội trưởng, cậu đi đi.”

Lưu Xuyên: “…”

– sao lúc hai người gạt tôi thì đoàn kết thế!

Thực ra hắn hiểu rõ trong lòng, chắc chắn hai tên này lười gặp phóng viên, nên mới đẩy hết khổ cực phỏng vấn cho đội trưởng là hắn!

Tứ Lam và Tần Dạ đưa mắt nhìn nhau, chọc được Lưu Xuyên xong liền khoái trái sóng vai đi ra hậu trường tìm Giang Tuyết, Lưu Xuyên bất đắc dĩ, đành phải đưa Từ Sách và Ngô Trạch Văn cùng đi phỏng vấn.

Ba người vừa đi ra lập tức bị bao vây bởi ánh đèn flash.

Các phóng viên trực tiếp hướng micro về phía Từ Sách: “Xin hỏi Từ Sách, hôm nay khi anh mở Ảo ảnh thuật đánh bại Lão Miêu trên lôi đài là do trùng hợp hay đã lên kế hoạch từ trước?”

Phóng viên đặt câu hỏi như vậy cũng là vì trước đó Từ Sách vẫn bị áp chế, liên tục tránh né, cuối cùng đột nhiên giết Lão Miêu trong nháy mắt, còn vừa vặn bào sạch 15% máu, nhiều người sẽ cho rằng đây chỉ là trùng hợp khi Minh Giáo bạo kích liên tục mà thôi.

Từ Sách thản nhiên nói: “Thực ra tôi tính kỹ thương tổn đầu tiên, sau đó dùng đợt đánh cuối cùng đó để đánh cược. Chắc chắn đánh trực tiếp thì tôi không thắng được Miêu thần, chỉ có thể dồn hết sức một lần mới có hi vọng thắng.”

Các phóng viên lập tức vỗ tay.

Lại có người hỏi: “Anh là một người mới khi đối mặt với tuyển thủ trình độ cao như Miêu thần có bị áp lực về tâm lý không?”

Từ Sách nói: “Không.”

Phóng viên sửng sốt nói: “Chẳng nhẽ anh không hồi hộp sao?”

“Không hồi hộp.” Từ Sách biểu tình bình tĩnh, “Bình thường ở đội tôi thường bị Xuyên đội, Tứ Lam và Tần Dạ xếp hàng cho ăn hành, vì thế tôi sớm đã quen với loại áp lực khi phải đối mặt với đại thần rồi.”

Các phóng viên: “…”

Mỗi ngày ở Long Ngâm đều bị ba vị đại thần xếp hàng hành hạ, bảo sao Từ Sách lại trưởng thành nhanh đến thế!

Phóng viên hỏi tiếp: “Bình thường anh hay đấu với Xuyên thần, vậy hôm nay anh đánh giá Lão Miêu cũng chơi Khôi lỗi thế nào? Hôm nay đấu với Lão Miêu, theo anh giữa hai người họ ai mạnh hơn?”

“Hai người phong cách khác nhau, mỗi người một vẻ.” Từ Sách rất thông minh luồn lách, “Cụ thể ai giỏi hơn tôi cũng không đánh giá được, khi nào hai người họ đích thân đấu với nhau mới biết.”

Các phóng viên thuận thế hướng micro sang Lưu Xuyên: “Xuyên đội có suy nghĩ muốn phân cao thấp với Miêu thần không?”

“Chắc chắn là không.” Lưu Xuyên cười nói, “Nhỡ cậu ấy thua, thì tôi lại mang tiếng bắt nạt người ngoài giới. Còn nếu tôi thua, thanh danh một thời của tôi sẽ bị hủy mất đúng không?”

Các phóng viên: “…”

Thanh danh một đời? Bộ anh từng có thanh danh hả?!

Lưu Xuyên nói tiếp: “Khi cao thủ quyết đấu trong tiểu thuyết võ hiệp, người thua trận thường không chết thì cũng bị thương, nếu sống thì cũng biết ý mà thoái ẩn giang hồ, mấy kết cục này đều bi kịch cả. Tôi không thích kết thúc buồn như thế, tôi nghĩ vẫn để nghi vấn ở đó thì hay hơn. Nghĩ mà xem, tôi và Lão Miêu không phân thắng bại, sẽ khiến mọi người luôn hồi hộp đón chờ. Mọi người có thể suy đoán trong chúng tôi ai lợi hại hơn, cũng có thể tự tưởng tượng tôi giết được Miêu thần, hoặc là Miêu thần hành tôi đến chết. Cứ như thế, các bạn có thể tưởng tượng thoải mái, đúng không?”

– nghe anh ta nói cũng có lý!

Các phóng viên vô thức nói: “Đúng.”

Đáp lời xong lại có cảm giác bị mắc mưu, nhìn Xuyên thần cười tủm tỉm, mọi người không biết nói gì

– Đờ mờ! Rõ ràng là lảng sang chuyện khác!

Công lực khua môi múa mép của Xuyên thần thật lợi hại, phỏng vấn tên này mệt hết cả đầu.

Biết rằng cậy được một câu nói thật từ miệng Lưu Xuyên khó đến thế nào, các phóng viên thức thời rút lui.

Có một phóng viên nữ hướng micro về phía Ngô Trạch Văn cười hỏi: “Phỏng vấn học bá một chút nhé, tôi vẫn luôn tự hỏi, cấu tạo trong não cậu có phải không giống người bình thường chúng tôi hay không? Sao cậu có thể tính được tọa độ chính xác để bố trí mai phục?”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc đáp: “Dựa theo nguyên lý giải tích không gian mà thôi, lấy tọa độ của mình làm gốc, tính được vị trí đối thủ, sau đó lại áp vào ba trục x y z để tính được tọa độ, ước lượng một chút sẽ suy ra được tọa độ chính xác trên bản đồ.”

Các phóng viên: “…”

Ai đặt câu hỏi đấy lôi ra ngoài đánh chết đi!

Phóng viên đặt câu hỏi IQ cũng theo không kịp, xấu hổ nói: “… Lợi hại.”

Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Lưu Xuyên ở bên cạnh cười sắp chết.

Người này nghiêm túc trả lời câu hỏi, hoàn toàn không biết càng nghiêm túc lại càng làm nổi bật sự ngu ngốc của người khác.

Phóng viên bị học bá dùng IQ đè bẹp lập tức nhanh trí chuyển đề tài, hỏi: “Khụ khụ, vậy phỏng vấn Xuyên đội một chút… Vừa rồi ban tổ chức cũng công bố bảng điểm mới nhất, lượt đi đã kết thúc, tổng điểm của Long Ngâm là 100 điểm xếp thứ năm, anh có vừa lòng với kết quả này không? Có kế hoạch đặc biệt nào cho giai đoạn lượt về chưa?”

Phóng viên hỏi tới chuyện nghiêm túc, Lưu Xuyên cũng đứng đắn hơn, nói: “Tôi khá hài lòng với thành tích này, còn với lượt về, vì các đội tuyển khác đều nắm được những đặc sắc của Long Ngâm, vì thế chắc chắn càng khó lấy điểm hơn so với lượt đi. Ví dụ như trước đó chúng tôi đánh Đồng Tước tại sân nhà, chọn bản đồ mê cung, để Ngô Trạch Văn lợi dụng ưu thế địa hình thả diều giết được cái đứa mù đường bên Đồng Tước, giành được điểm số 7:2…”

Lộc Tường đang xem trực tiếp nhịn không được trừng mắt: “Anh ấy mắng em là mù đường ngay trước mặt phóng viên…”

Thiệu Trạch Hàng an ủi xoa đầu cậu nhóc: “Anh ta đâu có nói thẳng tên em ra đâu.”

Lộc Tường khóc không ra nước mắt: “Còn có người nào khác ở Đồng Tước bị mù đường à?”

Toàn bộ đội tuyển Đồng Tước trầm mặc.

Lộc Tường buồn bực: “Chờ đến khi họ tới Quảng Châu nhất định em sẽ hành chết anh ấy!”

Lưu Xuyên nói tiếp: “Đến lượt về Long Ngâm chơi trên sân khách, tới Quảng Châu đánh Đồng Tước, chắc chắn cái đứa mù đường bên Đồng Tước đó sẽ không chọn bản đồ mê cung, chúng tôi cũng chưa chắc lấy được số điểm 7:2 nữa. Ở lượt đi chúng tôi là một đội ngũ mới tới, có rất nhiều chiến thuật mọi người không đoán ra, không chú ý đề phòng, vì thế chúng tôi mới có thể tận dụng cơ hội. Đến giai đoạn lượt về, chắc chắn rất nhiều đội trưởng sẽ tiến hành nghiên cứu toàn diện về Long Ngâm chúng tôi…”

Diệp Thần Hi mỉm cười: “Vì thế, đến lượt về, sư phụ cũng đừng có chủ quan.”

Lam Vị Nhiên ngồi ở hậu trường đột nhiên hắt hơi, có chút nghi hoặc xoa xoa mũi, tiếp tục chụp tai nghe nghe nhạc.

Hiện trường phỏng vấn, Lưu Xuyên còn đang nói về kế hoạch và mục tiêu trong lượt về.

Mỗi lần hắn nói về chuyện đội tuyển sẽ rất nghiêm túc, chỉ lúc này các phóng viên mới tin rằng người trước mặt là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm, là người từng dẫn dắt Hoa Hạ giành vô địch, cũng là người đội trưởng mang theo một đội ngũ mới tinh tiến vào liên minh, lấy được vị trí thứ năm trong giai đoạn lượt đi.

Rõ ràng đối với giai đoạn lượt về, Lưu Xuyên đã sớm có kế hoạch tương ứng, hắn vẫn luôn là người nhìn xa trông rộng.

Nghe Lưu Xuyên chậm rãi nói, hiện trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay, rất nhiều phóng viên kìm lòng không được mà đứng lên nói: “Xuyên đội cố lên!”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi! Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ đội tuyển Long Ngâm, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại tại vòng sau!”
Hết chương 310.

Công nhận vai Lưu Xuyên này không phải Trương Tư Phàm đóng thì không một ai khác đóng hợp được 😥t01de5abd941d89c9ab

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.