Ba người ngồi xuống trước bàn gỗ, Y Thủy Mi lập tức rót trà cho hai người, ngón tay thon dài trong khói trà mịt mờ hiện ra vẻ xinh đẹp tuyệt trần, cô có chút áy náy nói với Ứng Thiên: “Thật xin lỗi anh Ứng Thiên, vừa nãy là em kéo Trường Sinh ca vào trốn trong cửa hàng, hại anh gấp như vậy.”
Ứng Thiên nghe vậy cau mày, rất không cao hứng, lại nghe Y Thủy Mi vội vã giải thích: “Em cũng chẳng còn cách nào khác a, nếu không phải kéo Trường Sinh ca vào trong tiệm trốn, bây giờ có thể anh ấy đã bị người đội tuần tra mang đi!”
Dính đến Mục Trường Sinh, sắc mặt Ứng Thiên dễ nhìn một chút, nhưng vẫn không cao hứng, y nói: “Đội tuần tra kia là ai?”
Y Thủy Mi bắt đầu giải thích, “Thị trường giao dịch có nhiều thức tỉnh giả lắm, nhiều người dễ mâu thuẫn, vì để tránh cho mọi người dùng các loại năng lực phá hoại trật tự thị trường giao dịch, Lục gia gia thiết lập đội tuần tra, chỉ cần có người ở đây gây sự hoặc là đánh nhau, sẽ bắt lại nhốt mấy ngày, không chỉ như thế, còn có thể bị khấu phân!”
Mục Trường Sinh nói: “Khấu phân?”
“Ân!” Y Thủy Mi gật đầu nói: “Hoàn thành mỗi một nhiệm vụ đồng minh ban bố có thể có lượng tích phân nhất định, nếu như vừa mới bắt đầu đã bị khấu phân sau đó phải làm thêm nhiệm vụ bù đắp lại, bị thiệt thòi nhiều a!”
“Vậy nếu có người liều mạng nguy hiểm bị khấu phân cũng phải đem người mạnh mẽ đánh một trận cho hả giận thì sao?” Ứng Thiên nói: “Nếu là ai đắc tội tôi, quản cái khấu phân khỉ gió gì, trước tiên đem người đánh lại nói!”
“Ngạch.” Nghe Ứng Thiên lên tiếng phóng khoáng, Y Thủy Mi lắp bắp nói: “Không có ai sẽ ngu như vậy đi, cái được không đủ bù đắp cái mất a, có thể ra khỏi thị trường giao dịch rồi lại đánh mà!”
Ứng Thiên:…
Con nhóc này lại dám nói y ngốc!
Thấy Ứng Thiên ánh mắt bất thiện, Y Thủy Mi thông minh bắt đầu chuyển đề tài, “Tuy rằng chúng ta bây giờ đều đã biết tên nhau, thế nhưng em vẫn cảm thấy nên cẩn thận giới thiệu một chút tốt hơn. Lục gia gia đã nói qua với mọi người về em đi! Em tên là Y Thủy Mi, là chủ của cửa hàng săn bắn nhỏ tên là ‘Dị thường vi tiễu xã” này.” Khi nói ra mấy chữ cửa hàng săn bắn này, Y Thủy Mi đột nhiên có chút ngượng ngùng, “Hai người đừng thấy tiệm này nhỏ thì không có người nào, thật ra là bởi vì nó mới vừa thành lập, sau này nhất định sẽ có rất nhiều đồng đội lợi hại, tương lai nhất định sẽ trở thành tập đoàn săn bắn nổi tiếng toàn quốc! Hai người bây giờ gia nhập, sau này sẽ là nguyên lão của đại tập đoàn này rồi!”
Nhìn dáng vẻ Y Thủy Mi hoàn toàn tự tin, Ứng Thiên liếc nhìn Mục Trường Sinh một cái, lên tiếng nói: “Săn bắn? Lên núi đánh lão hổ.”
Y Thủy Mi đang ưu nhã mím môi uống trà suýt nữa bị một ngụm trà sặc chết, cô ho mạnh hai lần, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Ứng Thiên, “Đừng nói cho em là hai người không biết cái gì là săn bắn?”
Ứng Thiên giễu giễu nói: “Chẳng lẽ không phải đánh lão hổ mà là đánh quái thú?”
Y Thủy Mi: “…”
Cô có chút bất đắc dĩ đỡ trán, khoát tay, tay áo rộng lớn liền trượt xuống dưới, lộ ra cánh tay vẽ phù văn lung ta lung tung bên trên, động tác của cô dừng lại một chút, lập tức đem ống tay áo kéo lại, nhìn thấy Mục Trường Sinh và Ứng Thiên không lộ ra vẻ mặt khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xem ra hai người các anh là người mới đến không thể mới hơn. Vậy em không thể làm gì khác hơn là kể cho các anh một chút về việc săn bắn. Nói một cách đơn giản, trên thế giới này có thức tỉnh giả, dĩ nhiên là có các loại linh vật, yêu vật, ma vật còn có quỷ vật!”
Mục Trường Sinh nhíu mày lại, rất khéo, Khánh quốc cũng có những thứ đồ này.
Ứng Thiên hơi không kiên nhẫn mà vung vung tay, “Cái này chúng tôi biết, nói trọng điểm!”
Ứng Thiên làm sao có khả năng không biết đó là cái gì, cái gọi là linh vật, chính là các loại bảo vật sinh ra linh trí, yêu vật chính là các loại yêu quái có thể hóa thành hình người, ma vật là đồ vật hại người, bọn họ tàn nhẫn huyết tinh, còn quỷ vật, đương nhiên chính là oán khí người chết rồi ngưng tụ ra.
Y Thủy Mi nói: “Linh giới có rất nhiều thức tỉnh giả tạo thành đoàn đội săn bắn, săn những thứ gây hại nhất trong bốn loại không phải nhân loại kia.”
“Tôi chỉ muốn hỏi, công việc của chúng ta chính là săn bắn mấy thứ hại người này nọ sao? Săn được rồi thì làm sao bây giờ? Phong ấn? Tiêu diệt? Tiền công tính thế nào? Tính theo thời gian hay theo số lượng? Thời gian bao lâu thanh toán một lần? Hay là đều tích lũy lại cuối cùng thống nhất đổi thành tài liệu luyện khí? Nếu như đối tượng săn bắn hết sức lợi hại khó có thể đối phó, có phải là có thể xem tình huống tăng tiền lương?”
Ứng Thiên lập tức liền đem mấy vấn đề khẩn yếu nhất ra hỏi, Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, đối phương lập tức hướng hắn lộ ra một nụ cười tranh công.
“Tôi cũng có ý này.” Mục Trường Sinh vuốt cằm nói.
Đối mặt hai người “thuần” mới còn chưa bắt đầu công tác, không biết năng lực làm sao, đã bắt đầu tính toán tiền công, nụ cười trên khóe miệng Y Thủy Mi triệt để cứng lại rồi, cô không dám tin nói: “Cũng đã thức tỉnh năng lực đặc thù rồi, lẽ nào các anh không nghĩ thay trời hành đạo, cứu vớt rất rất nhiều đồng bào bị mấy thứ không phải nhân loại gây hại sao? Lẽ nào các anh không nghĩ tìm kiếm càng nhiều huyền bí liên quan với Linh giới, liên quan với thức tỉnh giả, liên quan với vận dụng năng lực sao? Thế mà lại lẫn lộn đầu đuôi đi tính toán một chút tiền công kia?”
Nghe tiểu cô nương này nói lời đại nghĩa lẫm nhiên, Ứng Thiên nghiêng đầu nhìn Mục Trường Sinh ngồi bên cạnh mình, “Mộc ca, anh muốn làm super hero cứu vớt nhân loại sao?”
Mục Trường Sinh lắc đầu, hắn chỉ muốn sớm làm đủ mười nhiệm vụ đổi lấy vật hắn muốn.
“Vậy thôi!” Y Thủy Mi có vẻ bất đắc dĩ mà tiếc nuối. Cô không có nói cho Mục Trường Sinh và Ứng Thiên là, kỳ thực bản thân cô cũng chỉ là một người mới, bất quá bởi vì quan hệ gia thế, thời gian tiếp xúc Linh giới tương đối sớm, cho nên biết không ít chuyện. Năm nay người mới thức tỉnh không ít, hơn nữa phần lớn năng lực cường hãn, so sánh với nhau, Y Thủy Mi trở thành một người yếu nhất, thời gian này, rất nhiều người mới tìm Lục gia gia làm xong pháp khí tùy thân, tổ đội đi rèn luyện, chỉ có cô vẫn luôn không tìm được đồng đội, nếu Mục Trường Sinh và Ứng Thiên không chịu cùng tổ đội với cô, cô cũng chỉ có thể một mình /(tot)/~~.
“Ngoại trừ nhiệm vụ đổi lấy tài liệu pháp khí, có nhiệm vụ nào mau kiếm tiền hay không?” Mục Trường Sinh hỏi.
“Có!” Y Thủy Mi gật đầu nói: “Cũng có thật nhiều nhiệm vụ kiếm tiền, chính là giúp những người bình thường có tiền kia đuổi tà ma và vân vân, một cái nhiệm vụ thưởng một ngàn khối.”
Một ngàn khối? Mục Trường Sinh thầm nghĩ, hơi ít. Bất quá dùng năng lực của hắn, rất nhanh thì có thể tích góp không ít, tiền lúc trước Vinh Thành mua quần áo cho hắn còn chưa trả lại.
Y Thủy Mi thấy Mục Trường Sinh cụp mắt không nói, còn tưởng rằng hắn ngại ít, vội vàng nói “Anh đừng nản, kỳ thực một ngàn khối là rất nhiều. Những người bình thường kia một tháng mới có bốn, năm ngàn a!”
Mấy người vừa đi vừa nói, lúc này đã rời khỏi thị trường giao dịch, đi tới đường cái người đến người đi, “Hơn nữa làm cái này kiếm tiền nhanh, những người có tiền kia ra tay lớn, chúng ta hoàn toàn có thể yêu cầu nhiều, không nên nản a!”
“Ân.” Mục Trường Sinh nhàn nhạt đáp một tiếng, chợt nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu nhìn về phía Ứng Thiên, ” Tiền ăn một ngày trong nhà là bao nhiêu?”
Ứng Thiên lộ ra thần sắc khó khăn, “Mộc ca muốn tôi nói thật hay là nói dối?”
“Cậu nói xem?” Mục Trường Sinh nhìn y.
Ứng Thiên nhỏ giọng nói, “Bình quân một ngày một ngàn đi!” Ứng Thiên không có giải thích là, vì chăm sóc thân thể Mục Trường Sinh, y mua nguyên liệu nấu ăn đều là tươi ngon nhất, hơn nữa G thị là thủ đô, vật giá cao, có lúc còn mua một ít đồ bổ thuần thiên nhiên, đều kể ra thì một ngày gần tới hai ngàn.
Mục Trường Sinh nghe vậy khẽ cau mày, nói cách khác hắn hai ngày đã ăn hết gần bằng một tháng tiền công người bình thường, mà một lần nhiệm vụ còn chưa đủ cho hắn tiêu một ngày.
“Sau này vẫn nên tiết kiệm một chút đi.” Mục Trường Sinh nhẹ giọng nói với Ứng Thiên. Trước đây Mục gia chủ trùng kiến Mục gia cũng không phải không trải qua cuộc sống khổ, có hưởng thụ tất nhiên tốt, điều kiện không cho phép cũng chả sao.
Nghe vậy Ứng Thiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, y lập tức nói: “Kỳ thực tôi còn có rất nhiều khoản để dành, hoàn toàn có thể chống đỡ tiêu dùng trong nhà.” Mấu chốt là không có mấy thứ nguyên liệu nấu ăn tốt kia thì sao y có thể thể hiện ra trù nghệ tinh xảo?
“Một ngày một ngàn, một tháng chính là 3 vạn, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Ứng Thiên tự nhiên không có chỗ để đi, cũng không có đi làm, tiền vẫn dùng mãi không hết, coi như Mục Trường Sinh không hoài nghi, chính y chẳng lẽ không cảm thấy không ổn sao?
Ứng Thiên: “Tôi là đầu bếp a, còn có trù nghệ tuyệt đỉnh! Không có tiền thì đi tìm cái nhà hàng làm một đoạn thời gian, liền có tiền.” Ứng Thiên đặc biệt nhấn mạnh mình làm đồ ăn ngon.
Mục gia chủ cảm thấy mình bị đả kích.
Bất quá loại cảm giác đó chỉ trong nháy mắt, người như Mục Trường Sinh vậy, xưa nay cũng sẽ không đem thời gian lãng phí ở ăn năn hối hận hoặc là nhớ thương ngày trước. Hắn hỏi Y Thủy Mi, “Mục tiêu của nhiệm vụ lần của chúng ta là ai?”
Y Thủy Mi nhìn về phía Mục Trường Sinh, ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào mặt hắn, khiến khuôn mặt ôn nhã tuấn dật kia tỏa ra ánh sáng oánh nhuận, trên mặt của hắn không có biểu tình, trong đôi mắt lại lộ ra ánh sáng bình tĩnh ung dung, tim cô nhảy lên ầm ầm, tay mau chóng rút điện thoại từ trong túi, “Anh chờ một chút, em tìm cho các anh nhìn xem.”
Ngón trỏ chạm vào màn hình mở ra một diễn đàn, cô đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Mục Trường Sinh cho hắn xem, “Chúng ta là người mới, có thể trước tiên tiếp một cái nhiệm vụ giúp người bình thường trừ tà luyện tay nghề một chút. Nhiệm vụ đồng minh ban bố chỉ có ở diễn đàn này mới có thể nhận. Diễn đàn chỉ có thức tỉnh giả mới có thể đi vào, chờ Lục gia gia đem tư liệu các anh lập thành hồ sơ xong trong đồng minh, anh sẽ được nhận một mã nghiệm chứng, có mã nghiệm chứng là có thể đăng ký một tài khoản, ngoại trừ diễn đàn này, còn có rất nhiều nhóm QQ, weixin, rất nhiều đại nhân vật trong đồng minh còn công khai weibo với công chúng. Đến lúc đó anh cũng có thể…” Y Thủy Mi vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Ứng Thiên không biết vào lúc nào chen vào giữa cô và Mục Trường Sinh, lúc này đang cúi đầu nhìn điện thoại di động của cô, Y Thủy Mi thấy thế có chút không cao hứng, đang muốn mở miệng, đã thấy trong tay Ứng Thiên bung ra một cái ô lớn, đem ba người bọn họ đồng thời che lấy.
Ứng Thiên trong tay giơ dù, cười nói: “Ngày hôm nay khí trời nóng quá, ánh nắng quá mạnh, may mà tôi mang dù cũng khá lớn.”
Hiện tại bên trái Ứng Thiên là Mục Trường Sinh, bên phải là Y Thủy Mi, y cầm dù đứng ở chính giữa.
Y Thủy Mi ban đầu bất mãn khi nhìn thấy cái dù liền biến mất, thậm chí hảo cảm với Ứng Thiên còn tăng nhiều, cảm thấy đối phương thật biết cách chăm sóc người, mới vừa là chính cô hiểu lầm, nhưng mà sau khi ba người đi một đoạn đường, Y Thủy Mi dần dần phát hiện, chỗ cô bị phơi nắng đến càng ngày càng nhiều, cô hơi nghi hoặc nhìn sang một chút, phát hiện Ứng Thiên đang ân cần đưa cho Mục Trường Sinh một bình nước, dù lớn trên tay y, hoàn toàn nghiêng về hướng Mục Trường Sinh.