Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 40



Ứng Thiên đi tới gần, mới phát hiện Mục Trường Sinh sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, hô hấp y cứng lại, khàn giọng nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Mục Trường Sinh muốn lắc đầu nói cho y biết không có gì nghiêm trọng, nhưng mà sau một khắc, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, thân thể như rơi vào vực sâu vô biên, cái gì cũng không cảm giác được…

Nhìn thấy hắn bỗng nhiên ngã xuống, đồng tử Ứng Thiên co rụt lại, lập tức đưa tay ra đem người ôm vào trong lồng ngực, vừa đến tay, nhiệt độ thấp đến hù người của Mục Trường Sinh liền truyền đến trên người y, ánh mắt Ứng Thiên chìm xuống, sắc mặt khó coi giống như muốn đem ai ăn luôn.

Không chút do dự, y lập tức mang Mục Trường Sinh xông về nhà trọ, tốc độ nhanh đến mức lưu lại tàn ảnh tại chỗ cũ.

Bảo vệ vừa vặn đem tình cảnh này nhìn thấy cùm cụp một tiếng, kính mắt rơi mất…

Trở lại nhà trọ, Ứng Thiên ngay cả cửa cũng không kịp đóng, lập tức đem Mục Trường Sinh thả lên trên giường, tung ra chăn bông đem người quấn vào trong.

Nếu như Mục Trường Sinh vừa nãy là sắc mặt tái nhợt, thì hiện tại đã cóng đến xanh mét, cho dù bao bọc hai tầng chăn bông nằm trong phòng mở lò sưởi, vẫn cóng đến hàm răng run lên.

Ứng Thiên cau mày.

Mới vừa rồi là quan tâm tất loạn, hiện tại tỉnh táo lại, Ứng Thiên mới phát hiện Mục Trường Sinh là bị âm khí nhập thể, phương pháp giữ ấm bình thường căn bản là vô dụng!

Y ngồi bên giường, lấy ra hai tay Mục Trường Sinh ở dưới chăn, nắm thật chặt trong tay.

Ấm áp từ trong tay Ứng Thiên cuồn cuộn không ngừng truyền đưa tới, đem âm khí xâm nhập trong cơ thể Mục Trường Sinh trục xuất từng chút.

Đôi mày nhíu chặt của Mục Trường Sinh chậm rãi giãn ra, thân thể vô ý thức hướng về Ứng Thiên, hắn không vừa lòng với chút ấm áp trong lòng bàn tay, tay bị Ứng Thiên nắm chặt giãy ra, sau đó liền vòng lấy eo y.

Ứng Thiên cả người cứng đờ, sau khi chờ một chút thì phát hiện Mục Trường Sinh cũng không tỉnh lại nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau một thoáng do dự, y nhẹ nhàng đẩy tay Mục Trường Sinh ra, sau đó cởi giày, chui vào trong chăn, ôm chặt Mục Trường Sinh vào trong lồng ngực.

Thân thể bị âm khí xâm lấn lạnh như băng, Mục Trường Sinh thể chất yếu, lần này bệnh, một chút thịt thật vất vả nuôi lên kia khẳng định lại mất.

Ứng Thiên đem người ôm chặt vào lòng ngực, cụp mắt nhìn sắc mặt hắn dần dần khôi phục, khuôn mặt sắc bén càng ngày càng nhu hòa, đôi môi vẫn luôn hơi mở ra, gọi khẽ, “Trường… Sinh, Trường Sinh, Trường Sinh, Trường Sinh…”

Y một lần lại một lần mà kêu, cũng không quan tâm người trong ngực không có phản ứng.

“Trường Sinh…”

“Ừm.”

Ứng Thiên sợ hết hồn, tay vòng qua trên vai hắn thoáng chốc buông lỏng ra.

Mục Trường Sinh hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, nhưng mà so với bộ dáng tái xanh vừa nãy rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Ứng Thiên không hề động đậy nhìn hắn chằm chằm, cả người đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngay lúc hắn định mở mắt ra thì nhảy xuống giường, sau một hồi khá lâu mới phát hiện đối phương căn bản không có tỉnh, thở phào nhẹ nhõm.

Thân thể thanh tĩnh lại, Ứng Thiên nhìn hắn đóng chặt hai mắt, đột nhiên rất muốn chạm chạm vào, nhưng mà bàn tay giơ lên một nửa ngoặt chuyển hướng, rơi xuống trên trán hắn.

“Vẫn còn lạnh quá.” Ứng Thiên nỉ non một câu, đem người chặt chẽ ôm vào lòng, khí âm tà vào cơ thể, nếu là để cho y biết là ai hại hắn, cho dù đối phương chạy trốn tới tận cùng vũ trụ, y nhất quyết sẽ không bỏ qua…

Thời gian trở lại một khắc Mục Trường Sinh rời đi công viên kia.

Hai tráng hán đang đè lên một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi giữa một con hẻm chật hẹp hẻo lánh.

Con hẻm này đã rất lâu đời, hai bên là nhà lầu cũ kỹ sắp phá bỏ dời đi, chỉ vẻn vẹn có ánh sáng yêu ớt từ hai ngọn đèn đường, chớp sáng chớp tối, chỉ chốc lát sau thì hoàn toàn tắt.

Trong hẻm nhó mất đi ánh sáng yên tĩnh không hề có một tiếng động, đứng ở đầu hẻm nhìn hướng bên trong, chỉ thấy đen sì sì khiến người sởn cả tóc gáy, cứ như đây không phải là một cái hẻm nhỏ bình thường, mà là lối vào cửa địa ngục.

Đôi nam nữ trẻ tuổi vừa nhìn bên trong, sợ hãi lui về phía sau hai bước, tâm lý tràn đầy cannr giác bất an mãnh liệt. Nam vội vã nhìn tráng hán bên cạnh cười nịnh nói: “Vị đại ca này, có thể hay không đi đường khác a, nơi này đen thùi lùi thật đáng sợ.”

Nữ thì lại hướng về phía hai tráng hán nở nụ cười quyến rũ, cơ thể nhích tới trước, muốn dựa vào cánh tay một trong hai người.

Đối với hai nam nữ trẻ tuổi quanh năm chơi ma túy, thân thể sớm đã bị ma tuý móc rỗng, sắc mặt xanh vàng, gầy trơ xương, đừng nói bây giờ là buổi tối, cho dù ban ngày thấy cũng phải khiến người giật mình.

Hổ lão nhị thấy người phụ nữ kia muốn dựa vào trên người mình, tâm không hề thấy nửa điểm kiều diễm, trái lại bị khuôn mặt giả vờ quyến rũ đó giày vò đến buồn nôn gần chết, quạt hương bồ như bàn tay vỗ qua, bộp một tiếng, đem người phụ nữ kia tát đến mắt nổ đom đóm, da mặt ngay lập tức sưng lên.

“Thao con mẹ mày, cả mặt hàng này còn tưởng rằng mình là hoa sao! Đàng hoàng lại cho lão tử, còn dám chơi trò gian xảo lão tử liền quất chết mày!”

Người phụ nữ kia bị tát một bạt tai lập tức đàng hoàng không ít, bưng mặt nóng hừng hực không dám khóc ra tiếng, chỉ liên tiếp nhìn hướng bạn trai mình.

Bạn trai ả không thèm liếc mắt một cái, còn đang năn nỉ Hổ lão đại đi một con đường khác. Hắn ta cũng không ngu xuẩn như người phụ nữ kia, hắn biết Hổ lão đại tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần vừa mở miệng Hổ lão nhị nhất định sẽ làm theo.

Ai ngờ Hổ lão đại căn bản không để ý tới hắn ta, một cước liền đá hắn vào hẻm nhỏ, tên đàn ông bị đá một cước như0 lục phủ ngũ tạng đã rời vị trí, đau đến nói cũng không nói được.

Hổ lão nhị thấy đại ca dẫn đầu đi vào ngõ hẻm, mình cũng đẩy nữ nhân kia đi vào.”Mẹ ơi, cái hẻm nát này cả cái đèn cũng không có, nếu không phải con đường này gần nhất, lão tử mới không thèm đi!”

Nhưng mà mới vừa đẩy nữ nhân vào ngõ hẻm, còn chưa đi được hai bước, Hổ lão nhị liền thấy đại ca ngừng lại. Đại ca hắn cũng là nhân vật lợi hại, Hổ lão nhị đối với đại ca mình từ trước đến giờ sùng bái cực kì, vừa thấy Hổ lão đại dừng lại, bộ dáng sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, hắn ta lập tức cùng ngừng lại.

“Đại ca, sao rồi? Ngõ hẻm này có gì quái lạ?” Hổ lão nhị kề sát vào Hổ lão đại, hạ thấp giọng hỏi. Hổ lão đại nghe vậy xoay đầu lại nhìn hắn, trưng ra khuôn mặt gầy gò hắn quen thuộc nở nụ cười, sau đó, liền ở trước mặt hắn bể thành hai nửa!

“A a a a a!” Nữ nhân đứng bên cạnh Hổ lão nhị nhìn thấy tình cảnh này sợ đến lớn tiếng rít gào lên.

Hổ lão nhị trừng hai mắt, lập tức lui về phía sau một bước dài, đồng thời quay người liều mạng chạy hướng đầu hẻm, nhưng mà đầu hẻm thoạt nhìn gần ngay trước mắt làm thế nào chạy cũng chạy không tới! Hắn ta vừa chạy vừa la lớn: “Đại ca, đại ca anh ở đâu!”

Hổ lão nhị căn bản không tin cái đầu mới vừa bị chém thành hai khúc là đại ca hắn.

Cũng không lâu sau, thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền tới, “Anh không sao, em mang theo nữ nhân kia, chúng ta đồng thời lao ra.”

Tâm Hổ lão nhị như thả xuống khối đá lớn, nghe nói như thế lập tức quay đầu bắt nữ nhân sợ đến co quắp ngã trên mặt đất, thấy vật thể không rõ từ cái đầu mới vừa vỡ thành hai mảnh từ dưới đất bò dậy, đầu vỡ thành hai mảnh, chỉ có một chút da thịt dính liền trên cổ đi tới hướng hắn, đồng thời một tay dùng sức, đem một cánh tay người phụ nữ còn sống sờ sờ kia kéo xuống.

Tiếng thét chói tai của nữ nhân lập tức biến mất, ả ta đã đau đến hôn mê bất tỉnh!

Nhưng mà thứ kia kéo một cánh tay nữ nhân vẫn không vừa lòng, thân thể của nó bỗng nhiên vỡ thành vài mảnh, từ phương hướng khác nhau vọt tới hướng Hổ lão nhị.

Rõ ràng trong hẻm nhỏ tối đến không thấy rõ gì, thế nhưng Hổ lão nhị có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng nữ nhân kia máu phun tung tóe cùng quái vật kia tách ra tứ chi đầu lâu dữ tợn xông về phía hắn.

Lá gan to hơn nữa cũng bị cảnh này doạ hư!

Hổ lão nhị không kịp chờ đợi kéo theo nữ nhân đã ngất, tự mình liều mạng chạy về hướng Hổ lão đại.

Ngõ hẻm chật hẹp như là lớn ra vô số lần, Hổ lão đại bên kia cũng gặp phiền phức, hắn thét một tiếng, “Đáng chết! Là ma vật!”

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm nổ tung, Hổ lão nhị nhìn thấy hỏa diễm bên người lão đại nhảy lên rất cao, lập tức đem đống đen thùi lùi bên cạnh hắn hù chạy.

Trong mắt hắn ta dựng lên ánh sáng sùng bái, lập tức nhảy qua vòng lửa, cùng Hổ lão đại hội họp.

Hổ lão đại trên vai gánh nam nhân đã sớm ngất đi, thần sắc nghiêm túc, nhìn thấy Hổ lão nhị hai tay trống trơn lại đây, bắt đầu lo lắng, hỏi: “Nữ nhân kia đâu?”

Hổ lão nhị ngượng ngùng nói: “Bị vật kia ăn.”

Hổ lão đại nhất thời sắc mặt khó coi, bất quá hắn không có trách cứ, mà chỉ nói: “Đi ra ngoài trước!”

Nói rồi hơi vung tay, hai chùm hỏa diễm quét ra phía ngoài, trong con hẻm nhỏ làm ra một đường đi an toàn.

Trên vai hắn khiêng người, trong tay lôi Hổ lão nhị, tốc độ cực nhanh mà theo đường nhỏ giữa lửa xông ra ngoài.

Trong lúc đó Hổ lão nhị quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy vô số thứ đen thui có đôi mắt phát ra hồng quangg đuổi lại đây, miễn cưỡng đem lửa Hổ lão đại tạo nên giẫm tắt! Có một con chạy đặc biệt nhanh, đã sắp nhào lên mặt hắn!

Hổ lão nhị gan mật đều nứt, đột nhiên nhìn thấy thứ kia đụng phải một tầng bình phong không nhìn thấy, hét lên quái dị ngã trở lại.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngã ngồi trên đất. Lúc này mới phát hiện mình cả người mồ hôi lạnh, tim còn ầm ầm ầm nhảy cực nhanh, run chân không khí lực đứng lên.

Ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi lâu, Hổ lão nhị mới bớt đau, hắn quay đầu nhìn lại Hổ lão đại, phát hiện hắn đã đem người trên vai ném xuống đất, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Trách? Hổ lão nhị vừa muốn hỏi, lại phát hiện nam nhân kia mắt mở thật to, nhãn cầu giống như là muốn từ trong hốc mắt nhảy ra, bên trong miệng mở ra chảy xuống mật vàng xanh, rõ ràng là bị hù chết.

Mới vừa rồi thực sự quá hung hiểm, cả Hổ lão đại cũng không phát hiện tên này không phải ngất đi, mà là đã chết. Lông mày hắn nhăn đến giống như là muốn đem ai ăn thịt, sắc mặt càng ngày càng đen.

Hổ lão nhị nhìn thấy bộ dạng đại ca, tâm thấp thỏm, thăm dò nói: “Đại ca, hai người này bất quá là hai súc sinh ngay cả con mình cũng nhìn chết đói, chết thì chết, chúng ta lại tìm mấy tên liền xong.”

“Lại tìm! Lại tìm! Em cho rằng người như vậy dễ tìm?” Hổ lão đại mắng: “Không còn hai người này, bên trên nhất định sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, không thể thiếu cho chúng ta ăn một trận đắng.”

“Vậy… Vậy làm thế nào a!” Hổ lão nhị nhất thời hoảng hồn.

Hổ lão đại tầm mắt xẹt qua Hổ lão nhị, nhìn về phía ngõ hẻm đen sì sì kia, hỏi: “Vùng này là địa bàn của ai?”

Hổ lão nhị không chút do dự nói: “Là Trương lão đầu!”

“Trương lão đầu?” Hổ lão đại trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta nhớ hắn ta là thủ hạ Quý công tử.”

“Dạ phải” Hổ lão nhị gật đầu liên tục.

Hổ lão đại đang muốn nói chuyện, máy truyền tin hắn ta để trong túi bỗng nhiên chấn động một chút, Hổ lão đại vội vã đem máy truyền tin trong túi tiền lấy ra.

Từ trong máy truyền tin chỉ to bằng ngón cái truyền ra thanh âm khàn khàn quyến rũ của một người phụ nữ, “Danh hiệu 434, nhiệm vụ có hoàn thành hay không, nghe được xin trả lời.”

Hổ lão đại nhẹ giọng nói: “Danh hiệu 434 báo cáo, nhiệm vụ thất bại, mục tiêu bị người Quý công tử đoạt đi rồi.”

Nghe Hổ lão đại nói, Hổ lão nhị trợn to hai mắt, hô hấp như ngừng lại.

Trong máy truyền tin im lặng một hồi, giọng nữ lại vang lên: “Danh hiệu 334 thu được, thỉnh 434 bảo trì điệu thấp, chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo.”

Hổ lão đại đáp: “Danh hiệu 434 thu được!”

Xác định máy truyền tin đã tắt, Hổ lão nhị mới cẩn thận nói: “Đại ca, như vậy được không? Nếu là… Nếu để cho bên trên biết…”

Hổ lão đại âm trầm nhìn hắn, “Chỉ cần em không nói, còn có ai có thể biết?”

Hổ lão nhị đối với gương mặt lão đại âm trầm, không nhịn được rùng mình một cái, lập tức gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.