Sương mù trước mắt dần dần tiêu tan, con đường trước mặt cũng càng ngày càng rõ ràng, một bước, hai bước, ba bước… Mười bước, đi xuống thềm đá, hắn hơi giương mắt, liền nhìn thấy tấm biển treo trên cửa, hai chữ “Minh Tâm” cứng cáp hào hiệp, là bút tích phụ thân hắn.
“Đại lang! Đứng ở cửa làm gì, mau vào!” Thanh âm quen thuộc từ trong sân truyền đến, viền mắt Mục Trường Sinh đột nhiên nóng lên, hắn hơi dừng lại một chút, đang muốn cất bước, lại phát hiện thân thể của chính mình bất tri bất giác rút nhỏ, biến thành tướng mạo mình khi sáu tuổi.
Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy mình nhẹ nhàng đáp một tiếng, trong thanh âm mang theo đồng âm lanh lảnh mà non nớt, sau đó thân thể của mình liền không khống chế được bước nhanh vào chính viện.
Cả viện bị hồ sen tách ra, lúc này một vùng lá sen chen chúc, một cây cầu gỗ nhỏ nối liền hai bên, bên cạnh ao một gốc thụ hoa nở rộ, đối diện hồ sen, cha mẹ hắn và đệ đệ ngồi dưới tàng cây, nói cười vui vẻ, khuôn mặt so với trí nhớ khi mình còn bé giống nhau như đúc.
Nhìn tình cảnh này, Mục Trường Sinh có chút sững sờ, cho dù sau này trùng kiến Mục gia, hắn cũng chưa từng tới sân viện cha mẹ khi còn sống cư ngụ bao giờ, càng chưa bao giờ lợi dụng Ngôn Linh tái hiện hình ảnh khi bọn họ còn sống, chỉ sợ tức cảnh sinh tình.
Cho dù tình cảnh trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng hắn thấy vậy vẫn như cũ không khống chế được viền mắt nóng lên, trong lòng nhấp nhô.
Đệ đệ Trường Phong của hắn lúc này trên đầu còn cột cái bím tóc, thời điểm di động thì lay lay, cậu nhìn thấy Mục Trường Sinh ngơ ngác đứng ở đối diện, hướng về hắn làm cái mặt quỷ, “Trường Sinh, sao không tới a!”
Cha mẹ hắn cũng nhìn lại hướng hắn. Mục Trường Sinh vẫn cho rằng cha mẹ hắn là nhân vật ưu tú nhất thiên hạ.
Phụ thân hắn Mục Chiêu niên thiếu thành danh, tuấn dật phong lưu, thực lực mạnh mẽ, mẫu thân Phong Nhược Ngôn chỉ là bình dân nữ tử, lại ôn nhu hiền thục, tâm địa hiền lành (thực ra là lòng có thất khiếu, nhưng mà Nguyệt không hiểu là gì nên chém đại cụm khác vào). Bọn họ kết hợp là giai thoại lưu truyền thật lâu truyền khắp Đại Khánh, cũng là tấm gương tốt nhất trong lòng Mục Trường Sinh lúc đó tuổi nhỏ.
Nhìn thấy Mục Trường Sinh vẫn luôn ngơ ngác đứng tại chỗ, Mục Chiêu ngồi trên ghế trúc dưới tàng cây hướng hắn ngoắc ngoắc tay, “Đại lang, làm sao không tới?”
“Phụ, thân.” Mục Trường Sinh vài bước đi qua cầu nhỏ, đi tới trước mặt Mục Chiêu, hắn ngửa đầu nhìn phụ thân rõ ràng chỉ là rất tùy ý dựa ngồi ở trên ghế trúc, lại có vẻ phong lưu bất kham, phong độ nhẹ nhàng, thầm nghĩ, bộ dáng chính mình sau khi lớn lên, cùng phụ thân lúc còn trẻ thật đúng là giống a!
“Con ngoan, ngày hôm nay ở lớp học được gì a?” Mục Chiêu sờ sờ đầu của hắn, cười hỏi.
Mục Trường Sinh mím mím môi, không nói gì.
Mục Trường Phong ngồi ở một bên thấy Mục Trường Sinh không đáp lại được, cười ha ha, “Trường Sinh là ngu ngốc, hôm nay tiên sinh rõ ràng giảng Kinh Thi!” Như là chỉ lo Mục Trường Sinh nhớ tới, tiểu Trường Phong vội vã nói tiếp: “Tiên sinh ngày hôm nay giảng ( Quan Thư).” Nói xong, cậu đắc ý liếc mắt nhìn Trường Sinh một cái, giống như mình vừa chiến thắng.
“Quan Thư? Đây chính là thơ hay a! Cùng cha nói một chút, tiên sinh các con giảng Quan Thư thế nào với các con?” Mục Chiêu hỏi.
“Tiên sinh muốn chúng con thuộc lòng bài thơ, còn nhiều lần nhắc đến câu thơ ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’.” Trường Phong bé ngoan nói.
“A, tiên sinh các con thật đúng là có ý tứ!” Mục Chiêu cầm lên một khối cao hạch đào trên bàn bên cạnh ném vào trong miệng, hỏi: “Vậy tiên sinh các con có hay không nói cho các con biết, câu nói này là có ý gì?”
“Ách…” Trường Phong không đáp lại được, vẻ mặt đau khổ vô cùng đáng thương mà nhìn hướng Mục Trường Sinh.
Ánh mắt Mục Trường Sinh nhu hòa, hắn kề sát vào bên tai Trường Phong thấp giọng nói: “Ý là, thục nữ và quân tử là cặp đôi hoàn hảo.”
Ánh mắt Trường Phong sáng lên, vội vã lớn tiếng nói: “Cha, con biết rồi, ý tứ của những lời này nói là con và quân tử là cặp đôi hoàn hảo!”
“Khụ khụ!” Mục Chiêu suýt chút nữa bị nước trà mới vừa uống vào miệng sặc chết, Phong Nhược Ngôn ngồi ở một bên săn sóc mà vỗ vỗ lưng hắn, trên mặt hai người đều mang vẻ bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn con thứ.
Tiểu Trường Phong không hề hay biết nói sai chỗ nào, rất có tư thế cây ngay không sợ chết đứng, “Cha, nương, hai người làm sao vậy? Con không có nói sai a! Mới vừa Trường Sinh nói với con chính là, nói ngươi và quân tử là cặp đôi hoàn hảo a! Hắn nói ‘Ngươi’ không phải là con sao?”
Mục Trường Sinh:…
Cha mẹ:…
“Ha ha ha…” Mục Chiêu chỉ vào Trường Phong cười to lên, sau khi không kiêng kị mà cười nhạo con thứ một trận, hắn cười giải thích: “Ngày hôm nay cha liền cố gắng giải thích cho các con một chút, ‘Yểu điệu thục nữ’ là nói cô nương thiện lương xinh đẹp, tỷ như nương các con.”
Phong Nhược Ngôn nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, có chút oán trách mà liếc mắt nhìn Mục Chiêu một cái. Mục Chiêu cười ha ha, nói tiếp: “Mà ‘Quân tử’ đây, là chỉ nam tử dáng vẻ đoan chính, đức hạnh tốt, tỷ như cha các con đây!”
Mục Chiêu không vui, hắn nhìn thê tử nói: “Nàng cười cái gì a? Lẽ nào ta nói không phải sự thực? Đừng nói ở Mục gia, chính là trong toàn bộ Đại Khánh này, phu quân nàng cũng là mỹ nam tử nổi danh lừng lẫy, năm đó trên Thanh Nguyên hội hoa đăng, nàng không phải bởi vậy đối với ta nhất kiến chung tình?”
Bị thê tử nện cho hai lần, Mục Chiêu liền khoa trương kêu ra tiếng, hắn một phát bắt được tay vợ, trưng ra khuôn mặt khổ sở nói: “Ôi chao, phu nhân nhẹ chút, đánh đau vi phu, đau lòng nhưng là nàng a!”
Không biết xấu hổ mà nói ra lời này, Mục Chiêu quay đầu về phía hai hài tử đã xem đến sững sờ, lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Nghe cho kỹ, ý tứ cả câu thơ, chính là cô nương tốt cùng nam nhi tốt là cặp đôi hoàn hảo, tỷ như nương còn, cùng cha con là cặp đôi hoàn hảo.” Dứt lời, hắn cầm lấy tay Phong Nhược Ngôn, nhẹ nhàng xoay một cái, liền đem người ôm vào trong lồng ngực.
Mục Chiêu toàn thân áo đen, Phong Nhược Ngôn toàn thân áo trắng, trắng đen tôn nhau, đối lập rõ ràng lại hài hòa cực kỳ, hai người hai mắt nhìn nhau, một người bình thản nhiệt liệt tình thâm như biển, một cái nhu tình muốn nói lại vẫn e thẹn, quả nhiên là một đôi không thể hợp hơn.
Mục Trường Sinh nhìn hai người, đáy mắt chậm rãi hiện lên ý cười ấm áp, chính là như vậy, khi hắn còn thơ bé, cha mẹ hắn chính là ân ái như vậy, trước khi gặp Ứng Thiên, trong lòng Mục Trường Sinh quan hệ vợ chồng chính là vẫn luôn dùng cha mẹ làm bản gốc.
Mục Chiêu đem Phong Nhược Ngôn ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu, tại trên mặt nàng hôn lên vài cả, bộp một tiếng, Trường Phong cả kinh đứng ở một bên phát ra một tiếng “Ồ”.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phong Nhược Ngôn đã hồng thấu, nàng giãy dụa ra khỏi lòng Mục Chiêu, giận trách: “Chàng người này… Làm sao có thể ở hài tử trước mặt làm chuyện như vậy? Có biết hổ thẹn không?”
“Không biết xấu hổ không biết nóng nảy mới sinh sống tốt cùng nhau nha!” Mục Chiêu lấy ra một cái quạt giấy phẩy phẩy cho thê tử, “Nàng xem, ta đây không phải là làm mẫu cho hai đứa bé sao? Cho đám nhỏ biết hai chúng ta ân ái cỡ nào, biết gia đình chúng ta có bao nhiêu hài hòa ha ha!”
“Không biết xấu hổ!” Phong Nhược Ngôn mắng một câu, nhìn hai hài tử nhìn nàng chằm chằm, dậm chân một cái liền quay người rời đi.
Ở trong mắt Mục Trường Sinh tuổi nhỏ, mẫu thân Phong Nhược Ngôn của hắn hiền thục hào phóng, dịu dàng ôn hòa, mà bây giờ xem ra, lại cảm thấy được người như tiểu cô nương được nuông chiều, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn.
“Ha ha!” Nhìn bóng lưng thê tử rời đi, Mục Chiêu lắc quạt nở nụ cười hai tiếng, sau đó mới nói với hai đứa bé: “Nhìn thấy chưa? Như ta và mẫu thân các con như vậy, mới gọi là vợ chồng, các con sau này tìm được bạn lữ, cũng phải chân thành đối đãi, duy nhất đến chết. Cuối cùng, cũng không thể hoa tâm như gia chủ Công Tôn gia a!”
“Cha, hoa tâm là cái gì?” Trường Phong tò mò hỏi.
“Hoa tâm chính là đồng thời có thật nhiều nữ nhân, còn gặp một người yêu một người.” Mục Chiêu trả lời ngắn gọn như vậy.
Trường Phong kỳ quái, “Tại sao không là nam nhân?”
“Nam nhân?” Mục Chiêu sắc mặt cổ quái nhìn con thứ, hỏi: “Làm sao? Nhị lang chúng ta còn nhỏ như vậy đã muốn học theo một số đại gia chủ phong nhã, lấy nam tức phụ a?”
“Ồ? Không thể được sao?” Tiểu Trường Phong khờ dại hỏi.
Mục Chiêu lắc quạt, cười nói: “Nếu như khi con lớn lên thật tâm yêu thích, cưới một yêu ma ta cũng không quản con, đừng nói chỉ là nam nhân.”
Nghe vậy, Mục Trường Sinh ánh mắt hơi động, chăm chú nhìn Mục Chiêu, khi còn nhỏ đã xảy ra đối thoại như vậy, thế nhưng sau đó phụ thân nói cái gì, hắn đã hoàn toàn nghĩ không ra.
Chỉ nghe Mục Chiêu nói tiếp: “Bất quá nam nhân không thể cho Mục gia chúng ta góp một viên gạch, không quá tốt.”
Mục Trường Sinh bắt đầu lo lắng.
Lại nghe Mục Chiêu thở dài, “Bất quá chuyện tình ái này nói cũng không chuẩn, ai biết hai tiểu tử các con có thể hay không thú nam tức phụ nhi về hay không? Vậy ta liền sớm chỉ rõ cho các con, vạn nhất hai người các con cưới nam tức phụ lại muốn sinh con, liền đi Đại Ô Sơn tìm Ngũ Châm hòa thượng, nói hắn cho các con một hạt giống sinh mệnh quả, dùng máu các con nuôi nấng lớn lên, đã thời điểm, quả nứt ra, oa oa bên trong chính là hài tử của các con.”
Mục Trường Sinh tâm thần chấn động, vạn vạn không nghĩ tới còn có loại biện pháp này, người dĩ nhiên có thể từ trên cây mặt mọc ra!
Trường Phong lại oa một tiếng nhảy lên, vừa nghĩ tới muốn cắt máu của mình uy trái cây cậu chỉ sợ không chịu nỗi, vội vã hét lên: “Không muốn không muốn, con mới không cần nam tức phụ nhi, chảy máu quá đau rồi!”
Mục Chiêu cười ha ha, cầm quạt giấy gõ gõ đầu con thứ, nói: “Không muốn là tốt nhất, bằng không ta còn muốn lo lắng cho con tính tình này sẽ bị người khi dễ đây!”
Trường Phong đau đến bưng đầu, “Cha người bất công, mỗi lần đều đánh con cũng không đánh Trường Sinh!”
Mục Chiêu cười nói: “Đại lang với con sao có thể giống nhau, đánh nó không ý tứ, đánh con thì không giống như vậy.” Nói rồi hắn lại gõ con thứ một chút. Nhìn cậu ôm đầu kêu to thảm thiết, hắn liền bắt đầu cười ha hả, “Xem, thế này cực kỳ có ý tứ…”
“Phụ thân, Trường Phong…” Mục Trường Sinh giơ tay muốn chạm vào bọn họ, trước mắt lại một lần nữa nổi lên sướng trắng mông lung, cảnh tượng nói nói cười cười dần dần cách xa hắn, hắn đứng tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi bóng người của bọn họ hoàn toàn biến mất, mới thu tầm mắt lại…
Nhưng mà cái ảo cảnh này còn chưa kết thúc, đang lúc sương mù trước mắt lại tán đi, xuất hiện ở trước mặt hắn, là cung điện tại Cửu Trọng Thiên chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Dưới chân của hắn không còn là thổ địa Mục gia, mà là một đám mây huyền phù giữa trời, bốn phía có không ít hòn đảo huyền phù trong biển mây, phân tán thành hình quạt bảo vệ xung quanh Cửu Trọng Thiên Cung ở giữa. Một thác nước trắng như tuyết từ tầng cao nhất Thiên Cung tầng cao đổ xuống, sau khi ánh sáng màu vàng chói mắt từ Thiên Cung bay lên, Phượng Hoàng Ngũ Sắc trên dưới bay lượn vờn quanh Thiên Cung. Rất nhiều Tường Thụy thần thú chỉ tồn tại trong thần thoại nhàn nhã đạp mây, đi qua bên cạnh hắn.
Mục Trường Sinh hơi suy nghĩ, mây huyền phù dưới chân theo ý hắn cấp tốc bay đến hướng Thiên Cung, nhìn Thiên Cung gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời, Mục Trường Sinh chỉ cảm thấy đám mây dưới chân phi hành thật lâu, vẫn không chạm tới được Thiên Cung.
Tiên Sơn đẹp không thể tả bên người từng cái từng cái lùi ra sau, rõ ràng là đang trong phi hành cấp tốc, nhưng mà áo bào và tóc hắn không có một phần lay động. Đột nhiên trong một khoảnh khoắc, chân áo bào hắn không biết bị thứ gì nho nhỏ mà lôi kéo một chút. Trong lòng hơi động, đám mây dưới chân hắn nhất thời dừng lại, hắn quay đầu lại, đã thấy một thiếu niên mười một, mười hai tuổi đứng ở phía sau mình, đang ngửa đầu nhìn mình.
Tuy rằng mặt mày còn non nớt, nhưng này đường nét dung mạo kia, rõ ràng chính là Ứng Thiên bản thiếu niên…