Trời đã tối rồi, trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh vàng ấm áp.
Mục Trường Sinh vừa mở mắt, nhìn thấy chính là bộ dáng Ứng Thiên nằm úp sấp ở bên giường, cánh tay gối đầu ngủ. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn ngủn của y, tâm yên tĩnh cùng mềm mại.
Thực sự là khó mà tin nổi. Hắn thầm nghĩ, từ khi gặp Ứng Thiên, tâm tình của hắn liền trong lúc vô tình phát sinh biến hóa, cho tới bây giờ, dĩ nhiên đã không thể rời bỏ y. Nhớ tới cái hôn lúc trước trong ảo cảnh, Mục Trường Sinh mím mím môi, đôi mắt thêm thâm thúy, tâm bỗng nhiên bay lên một luồng khát vọng xa lạ. Lông mày hắn hơi cau lại, tay chạm đến hai má Ứng Thiên lập tức thu lại rồi.
“Trường Sinh, anh tỉnh rồi!” Ứng Thiên mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt Mục Trường Sinh chưa kịp thu về, con ngươi y toả sáng, vui vẻ nói: “Anh đói bụng sao? Tôi đi lấy cho anh ăn!”
Mục Trường Sinh nhẹ nhàng gật đầu, Ứng Thiên ngay lập tức xông ra ngoài.
Hà Hư Chu cùng Dịch thư ký vẫn cứ trông coi ở bên ngoài, nhìn thấy Ứng Thiên đi ra, Hà Hư Chu liền vội vàng tiến lên hỏi: “Như thế nào như thế nào, Trường Sinh có phải là tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi.” Ứng Thiên âm thanh bình thản, mặt không đổi sắc đem cửa phòng đóng lại, nói với hai người: “Bất quá Trường Sinh hiện tại rất suy yếu, các anh tốt nhất không nên đi vào quấy rối hắn.”
Dịch thư ký đè lại Hà Hư Chu, hơi mỉm cười nói: “Tất nhiên như vậy.”
Mắt thấy Ứng Thiên quay người đi hướng nhà bếp, Hà tổng bất mãn hết sức nói: “Cậu mới vừa rồi tại sao không cho tôi nói chuyện?” Hà Hư Chu ở phương diện đạo lí đối nhân xử thế từ trước đến giờ ỷ lại Dịch thư ký, trước đây cách làm Dịch thư ký cũng vô cùng khiến anh thoả mãn, nhưng mà hôm nay, hành vi Dịch thư ký lại làm cho tâm Hà Hư Chu cảm giác vô cùng không đúng, luôn cảm thấy Dịch thư ký có chuyện gạt mình.
Đối diện ánh mắt hoài nghi từ Hà Hư Chu, Dịch thư ký mặt không đổi sắc đẩy kính mắt, nói với Hà tổng: “Tổng tài, anh theo tôi tới đây một chút, tôi có chuyện nhất định phải nói cho anh.”
Đối mặt thần sắc Dịch thư ký nghiêm túc, thái độ Hà Hư Chu cũng thận trọng, anh liếc mắt một cái nhìn gian phòng Mục Trường Sinh, gật gật đầu, cùng Dịch thư ký đi xuống lầu.
“Anh biết tại sao hai người Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên trong giới trừ yêu gọi là ‘Tổ hai người quạ đen’ không?” Ngồi ở ghế salon phòng khách, Dịch thư ký thần thần bí bí nói với Hà Hư Chu.
Hà tổng tài đầy mặt ngờ vực, “Tại sao muốn gọi quạ đen? Thật khó nghe a?”
Dịch thư ký nói: “Có lời đồn rằng, Mục Trường Sinh có một cái miệng xui xẻo.”
Dịch thư ký tâm lý hận không thể đem Tổng tài đại nhân mê muội sắc đẹp một tát đánh tỉnh, nhưng mà bề ngoài anh như trước rất bình tĩnh, nói tiếp: “Miệng xui xẻo là đặc điểm gì?”
Hà tổng tài thử dò xét nói: “Nói mấy thứ xui xẻo rất linh?”
Dịch thư ký: “Không sai, tục truyền hắn có một loại năng lực đặc thù, chính là nguyền rủa! Chỉ cần bị hắn nguyền rủa qua, đều… Kết cục thê thảm! Bởi vậy có mấy người liền cho hắn danh hiệu quạ đen, Ứng Thiên là cánh quạ, hắn là miệng quạ.”
Hà tổng mắt lộ ra sùng bái, “Thật mạnh! Quả thực giống như đại nhân vật phản diện trong hoạt hình tôi thích xem! Bất quá tại sao nguyền rủa lại gọi miệng xui xẻo?”
Dịch thư ký thầm nghĩ nghe đồn chính là như vậy, anh làm sao biết? Anh mặt không thay đổi sắc bỏ thêm một câu, “Anh hẳn phải biết chuyện tổng tài tập đoàn Chu thị đi!”
Hà tổng tài nghi hoặc, “Nhắc hắn ta làm gì?”
Dịch thư ký: “Nghe đâu vị Chu tổng kia có một lần mời Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên đi đến nhà trừ tà, trừ tà xong lại ném ra một tấm chi phiếu trăm vạn muốn Mục Trường Sinh cùng hắn một đêm.”
“Họ Chu quả thực là quá sỉ nhục người!” Hà tổng tài sục sôi căm phẫn, “Ít nhất cũng phải cho một triệu a!”
Dịch thư ký:…
Anh giờ khắc này vô cùng vui mừng bọn họ lúc nói chuyện cố ý tránh né hai người kia. Anh nhìn chằm chằm tổng tài của mình, nói tiếp: “Nghe đâu lúc đó Mục Trường Sinh nói ra một câu.”
Hà Hư Chu: “Nói cái gì?”
Dịch thư ký: “Hắn nói, ‘Lời không thể nói lung tung, không quản ta sau này có nguyện ý hay không, anh đều lại không có năng lực kia ‘.”
Hà Hư Chu: “Sau đó thì sao?”
Dịch thư ký: “Sau đó Chu tổng từ đó về sau cũng chỉ có thể làm thụ.”
“Ối!” Tổng giám đốc Hà sợ hết hồn, “Đáng sợ như vậy!”
Dịch thư ký: “Cho nên anh tuyệt đối không nên ở Mục Trường Sinh trước mặt nhắc tới việc anh thích hắn, muốn làm bạn trai hắn các loại, này sẽ khiến hắn nhớ tới lần không vui kia, nói không chừng…sẽ nguyền rủa tập đoàn chúng ta trời lạnh phá sản.”
Tổng giám đốc Hà vô cùng do dự, “Nhưng là… Nhưng là tôi thật sự là phi thường thích hắn, tôi đối với hắn nhất kiến chung tình.”
Dịch thư ký không chút lưu tình vạch trần anh, “Là đối với tóc hắn nhất kiến chung tình đi!”
Hà tổng tài:…
Không sai, Hà tổng là tên luyến tóc!
Nhìn dáng dấp Hà tổng như đưa đám, Dịch thư ký vỗ vai anh an ủi, “Đừng mất hứng, anh lẽ nào không nhìn ra hai người bọn họ là một đôi? Phá nhân duyên người ta là phải xuống địa ngục!”
Vừa nghe đến sẽ xuống địa ngục, mặt Hà tổng càng trắng hơn…
===
Ứng Thiên mới vừa vừa đi vào nhà bếp, liền gặp được Lạc Điền bị trói gô, bỏ vào trong phòng bếp. Lạc Điền vừa thấy Ứng Thiên, sợ đến lập tức lui về sau. Há miệng run rẩy không nói nên lời.
Ứng Thiên cũng không để ý tới cậu, ở trong phòng bếp vội vã nấu chút cháo liền rời đi, chỉ là trước khi đi, y cũng không quay đầu lại quăng dao phay hướng Lạc Điền.
Xèo một tiếng, lưỡi dao sát qua mặt Lạc Điền đâm trên vách tường, Lạc Điền vốn hơi rục rịch sợ đến sắc mặt trắng bệch, cũng không dám động đậy nữa.
Ứng Thiên bưng cháo đi trở về phòng, lại phát hiện Mục Trường Sinh vốn nên nằm trên giường ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ.
Nghe động tĩnh, Mục Trường Sinh xoay người, nhìn thấy Ứng Thiên bưng cháo đi vào, hai mắt hắn ấm áp, vài bước đi tới trước mặt Ứng Thiên, tiếp nhận cháo trên tay y mấy hơi húp sạch, sau đó nói: “Theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Ứng Thiên cũng không có hỏi đi chỗ nào, nghe vậy lập tức gật đầu đáp lại.
Trán Mục Trường Sinh hơi nhíu, nhìn qua có chút lo lắng, bất quá hắn chẳng hề vô cùng sốt ruột, để Ứng Thiên mang theo Lạc Điền, liền từ biệt bọn Hà Hư Chu.
Lạc Điền bị Ứng Thiên dùng dây thừng quấn trên cổ kéo đi, ban đầu còn sợ đến không dám phản kháng, thế nhưng khi nhìn thấy Hà Hư Chu, cũng không biết cậu lấy dũng khí từ đâu, bỗng nhiên dùng sức nhào tới hướng Hà Hư Chu.
Ứng Thiên thấy thế đơn giản buông lỏng tay ra, để cho Hà tổng cũng thể nghiệm một hồi cảm giác bị ốc đồng đánh gục.
Đụng một tiếng vang trầm thấp, gáy Hà Hư Chu đụng vào đất, may mà lúc này bọn họ ở phòng khách, trên đất trải một tầng thảm trải sàn dày, Hà tổng tài mới không đau đến ngất đi.
Lạc Điền cưỡi trên người Hà Hư Chu, hai tay chặt chẽ nắm lấy không tha, khóc lóc hô lớn: “Lúc trước rõ ràng là anh ngỏ lời với tôi, anh rõ ràng nói qua yêu thích tôi muốn cùng tôi giao du! Tên lừa gạt tên lừa gạt!”
Hà tổng cảm thấy mình cũng bị oan uổng chết rồi, anh đồng dạng vẻ mặt đau khổ hét lớn: “Tôi vào lúc nào ngỏ lời qua với cậu a! Rõ ràng là chính cậu trước tiên quấn lấy tôi không tha!”
Dịch thư ký liền vội vàng tiến lên gỡ ra Lạc Điền quấn ở trên người Hà Hư Chu, cũng may Lạc Điền trước đó bị Ứng Thiên mạnh mẽ đánh cho một trận, yêu lực bị Ứng Thiên phế bỏ hơn nửa, lúc này trên người cũng không còn bao nhiêu khí lực, bằng không Dịch thư ký còn thật không biết làm sao bây giờ!
Nhìn Lạc Điền khóc sưng mắt, Dịch thư ký nói: “Được rồi! Chuyện ngỏ lời này hoàn toàn là hiểu lầm, tổng tài uống rượu say sau đó nhìn thấy người liền ngỏ lời, tôi bên cạnh anh ta công tác bảy năm đã bị anh ta ngỏ lời qua hơn năm mươi lần!”
Hà Hư Chu:…
Lạc Điền:…
Hà Hư Chu: “Cậu nói bậy, cậu tóc không hề dài sao có khả năng tôi sẽ ngỏ lời?”
Dịch thư ký nghe vậy thái dương hằn lên gân xanh, nội tâm hận không thể đem Hà tổng kéo ra ngoài bắn chết. Thế nhưng ở bề ngoài, anh vẫn như cũ vô cùng tỉnh táo đem Lạc Điền khóc sướt mướt kéo đến bên bọn Ứng Thiên.
Ứng Thiên bàng quan nhìn trò khôi hài vừa rồi xì cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu nghiêm túc đối Mục Trường Sinh nói: “Trường Sinh, tôi sẽ không như Hà Hư Chu, tôi đời đời kiếp kiếp đều chỉ ngỏ lời với một mình anh.” Từ khi biểu lộ cõi lòng lẫn nhau, Ứng Thiên ở trước mặt Mục Trường Sinh nói chuyện không bao giờ cảm thấy gò bó, quả thực là hận không thể biểu lộ ở mọi thời khắc a!
Mục Trường Sinh nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, nhàn nhạt đáp một tiếng. Nhân tiện nói: “Mang theo Lạc Điền đi thôi!” Hắn từ trước đến giờ sẽ không dính líu vào chuyện của người khác, nhìn thấy sự tình cơ bản chấm dứt tất không dự định lưu lại nữa.
Ứng Thiên thấy Mục Trường Sinh thẹn thùng, càng là cười đến thấy răng không thấy mắt, dưới tầm mắt Hà Hư Chu cùng Dịch thư ký đưa tay kéo sợi dây trên người Lạc Điền một cái, vô cùng thô bạo kéo cậu ta ra ngoài.
Đối với ốc đồng chỉ suýt chút nữa hại Mục Trường Sinh, y không hề có chút thiện cảm.
Vừa đi ra khỏi biệt thự Hà gia, Mục Trường Sinh nhân tiện nói: “Đi hướng đông!”
“Được!” Đi ra khỏi tầm mắt Hà Hư Chu và Dịch thư ký, Ứng Thiên liền dùng túi thu yêu đem Lạc Điền bỏ vào, sau đó ném vào túi đeo sau lưng. Cùng Mục Trường Sinh đi về hướng đông.
Biệt thự Hà gia xây ở S thị gần một hương thôn, nơi này cũng là nơi Hà gia lập nghiệp, lúc trước xung quanh biệt thự khi Hà gia mua có mấy ngọn núi cùng một rừng cây, nơi Mục Trường Sinh muốn đi chính là rừng cây phía đông biệt thự.
Lúc trước ở trong biệt thự Hà gia, hắn liền nghe thấy tiếng kêu cứu truyền tới từ hướng kia, từ sau khi thức tỉnh Ngôn Linh, vì để tránh cho lại xảy ra bất trắc, Mục Trường Sinh đã nói, phàm là người hắn quen biết, chỉ cần không bị cái gì che đậy, tiếng cầu cứu của bọn họ vô luận cách bao xa Mục Trường Sinh đều có thể nghe được, mà khi Ứng Thiên đi nhà bếp, hắn lại nghe được tiếng Nhậm Thiên Lý cầu cứu.
Từ cái ngày âm khí nhập thể, sau khi Nhậm Thiên Lý cùng Y Thủy Mi đến thăm hắn, hắn cũng không còn gặp lại hai người này, Lục lão nói bọn họ tổ đội đi tiền tuyến làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ hắn chỉ nghe được tiếng một mình Nhậm Thiên Lý cầu cứu…
Cũng không lâu lắm hai người liền đi vào rừng cây phía đông kia. Cánh rừng này diện tích không nhỏ, cây cối không những vô cùng cao to lại cành lá sum xuê, là vì mười mấy năm trước hưởng ứng khẩu hiệu bảo vệ thực vật của quốc gia mà tạo nên rừng cây, mỗi một thân cây cách nhau khá đều.
Đạp lên bùn đất ướt át, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên mới vừa vào rừng cây, liền nghe thấy được cách đó không xa truyền đến động tĩnh ầm ầm kịch liệt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng đi đến nơi phát ra âm thanh.
Thấy mấy nam nhân thân hình cao to, cơ bắp cuồn cuộn vây công một cự xà! Vũ khí sắc bén ở trên người cự xà xé ra vô số vết thương máu me đầm đìa, cự xà kia phun ra nuốt vào xà tín, phát ra thanh âm tê tê, đầu cùng đuôi không ngừng du tẩu lay động, nỗ lực phá vòng vây.
Mục Trường Sinh nhìn chằm chằm cự xà kia, ánh mắt dừng hồi lâu trên vảy màu đen cùng vết tích bị ngọn lửa gây thương tổn.
Cự xà này, cùng cái khi còn bé cứu hắn kia, quả thực giống nhau như đúc!