Vừa rạng sáng ngày thứ hai, một tiếng rú lên phá vỡ yên tĩnh trong toa tàu.
Một nữ thức tỉnh giả mới vừa đi vào nhà vệ sinh mặt trắng bệch, lảo đảo từ trong nhà vệ sinh đi ra, sau đó liền không khống chế được mà nôn ra một trận trong hành lang.
Người đã tỉnh rồi vội vã qua xem một chút chuyện gì xảy ra, người vẫn còn ngủ say bị động tĩnh lần này đánh thức, mặt đầy mơ màng không biết chuyện gì xảy ra, có người bị quấy rầy giấc ngủ vô cùng khó chịu mà chửi ầm lên, trong toa rối như tơ vò, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên cũng bị đánh thức.
Hai người bọn họ tối hôm qua kể chuyện xưa đến rất muộn, Mục Trường Sinh bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Ứng Thiên tinh lực dồi dào, mấy ngày không ngủ cũng không vấn đề, nhưng nhìn thụy nhan của Mục Trường Sinh, y bất tri bất giác cũng cùng ngủ thiếp đi.
Lại không nghĩ rằng sáng sớm chưa tới bảy giờ đã bị người đánh thức.
Ứng Thiên cũng không sao, nhưng mà thấy Mục Trường Sinh cũng bị đánh thức trong lòng y liền vô cùng không thoải mái.
Vào lúc này rất nhiều người đều chen lại nhà vệ sinh, trong long Ứng Thiên rõ ràng bọn họ đang nhìn cái gì. Bởi vậy cũng không có hứng thú, mà là nói với Mục Trường Sinh: “Trường Sinh, bên kia quá nhiều người, chúng ta đi một đầu khác rửa mặt đi!”
Đột ngột bị đánh thức, Mục Trường Sinh có chút đau đầu mà ấn ấn mi tâm, hỏi: “Bọn họ đang nhìn cái gì?”
“Há, thức tỉnh giả ngày hôm qua chết rồi, bọn họ lại nhà vệ sinh đó xem người chết! Tôi tối hôm qua…” Nói chuyện một nửa, Ứng Thiên lập tức bưng kín miệng của mình, mở to hai mắt nhìn Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh mới vừa bị đánh thức có chút mê man không tự chủ dùng tới Ngôn Linh:…
Thanh âm này nhẹ vô cùng, Ứng Thiên lại lập tức nghe hiểu trong đó có mấy phần đè nén, y liền vội vàng lắc đầu nói: “Không phải tôi ra tay.”
“Vậy chính là cậu để cho người khác ra tay?” Mục Trường Sinh nói.
Ứng Thiên cúi đầu, không nói gì.
Mục Trường Sinh thấy thế cái gì đều hiểu. Trên thực tế, Ứng Thiên tuy rằng vẫn đối với hắn vô cùng tốt, nhưng người này bản tính trừng mắt tất báo, Mục Trường Sinh vẫn nhìn rõ. Ngày hôm qua Ứng Thiên không có bất kì động tác gì, việc này có chút không bình thường.
Quý Trạch đã từng đánh một trận với hắn thậm chí còn thua, cũng bị Ứng Thiên đánh cho vào bệnh viện, nam nhân kia ngày hôm qua rõ ràng nhục mạ hai người bọn họ, Ứng Thiên làm sao có thể nhịn được cơn giận này?
Nhưng hắn không thể trách Ứng Thiên, dù sao Ứng Thiên không phải là người, cứ xem thân thể cùng sức mạnh cường hãn của y, y thậm chí có thể là một đại yêu ma thập phần cường đại, mà mọi người đều biết, yêu ma không có đạo đức quan của loài người, bởi vì một lời không hợp liền đem người sát hại tàn nhẫn thực sự quá bình thường, mà Mục Trường Sinh cũng không vì điểm ấy trách y.
Nhìn Ứng Thiên rủ đầu, dáng dấp có chút ủ rũ, tâm Mục Trường Sinh mềm nhũn, hắn đến gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ứng Thiên, nhìn đối phương ngẩng đầu nhìn mình, khóe mắt uốn cong, động viên nói: “Cậu an tâm, tôi cũng không phải đang trách cậu. Chỉ là phàm là làm qua sẽ lưu lại vết tích, tôi sợ cậu bởi vậy gặp liên lụy.”
Nhìn đôi mắt Ứng Thiên từng chút sáng lên, hắn do dự chốc lát, nghiêng đầu hôn khẽ một cái lên trán của đối phương.
Chút tâm tình tiêu cực nho nhỏ của Ứng Thiên quét đi sạch sành sanh, y nhếch môi, lộ ra một nụ cười thật lớn, cũng ôm lấy vai Mục Trường Sinh vai, càng thêm dùng sức mà hôn trở lại.
Bẹp một tiếng, Mục Trường Sinh nghe tiêng vang giòn giã kia, cảm thụ được xúc cảm còn chưa tản đi giữa trán, bên tai đỏ một chút, hắn tránh né ánh mắt Ứng Thiên, lại sợ y nghĩ nhiều liền vội vã quay lại, mắt lại đối diện Ứng Thiên đang mỉm cười.
Mục Trường Sinh dừng một chút, tâm tư trở lại chuyện ngày hôm qua, lông mày nhăn lại, nói với Ứng Thiên: “Không quản như thế nào, sau này đều không thể lại giết người, gặp phải người như ngày hôm qua, dạy dỗ một trận được rồi, không cần thiết gây ra sát nghiệt.” Để tránh khỏi ảnh hưởng tới số mệnh bản thân, bẻ đi phúc duyên ngày sau.
Nghe vậy, ánh mắt Ứng Thiên tối sầm, sau đó trịnh trọng nói: “Anh yên tâm, sau này chỉ cần những người kia không đến hại chúng ta, tôi nhất định sẽ không động thủ.”
Lúc hai người nói chuyện, toa tàu này đã bị phong bế, nhân viên trên tàu phụ trách toa này chính là người ngày hôm qua đứng ở cửa toa, hai tay rắn chắc mạnh mẽ đẩy ra đoàn người, đi tới trong cùng.
Liếc mắt liền thấy được Lưu Mang co quắp ngồi ở bên bồn cầu, hai mắt hoảng sợ trợn lên, trong miệng há to bị chất đầy phân, càng thêm thảm không nỡ nhìn là thân thể của hắn ta, tứ chi vặn vẹo bất quy tắc, khoang ngực cùng bụng đều bị móc rỗng, chỗ tim đen thùi lùi, máu tươi trên người đã sớm biến thành màu đen.
Đây là đang ngồi trong toa tàu quốc gia an bài, hơn nữa trong toa nhiều thức tỉnh giả như vậy, thế mà không có một người phát hiện Lưu Mang chết thảm!
Nhận thức việc này khiến hết thảy người ở chỗ này đều sắc mặt trắng bệch, bọn họ nhỏ giọng bắt đầu nghị luận, đối với toa tàu vốn đang cảm thấy hết sức an toàn lại sinh ra từng tia sợ hãi, phảng phất như có một tồn tại bí ẩn đang ẩn núp bên trong một góc khác toa tàu, đang dò xét nhất cử nhất động của bọn họ, lúc nào cũng có thể nhào lên cướp đi tính mạng của bọn họ!
Nhân viên trên tàu đi tới trước mặt người chết ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát một chút vết thương Lưu Mang, ánh mắt của anh ta trở nên âm trầm, trên khuôn mặt ngăm đen nổi lên nộ khí.
“Thời gian hồi tưởng.” Anh nhẹ giọng đọc lên câu này, lùi lại mấy bước.
Thức tỉnh gia chen chúc trên hành lang vốn là muốn trở về, sau khi nghe câu này lập tức nghiêng đầu lại xem.
“Thời gian hồi tưởng? Loại năng lực này… Lẽ nào nhân viên trên tàu kia là Triệu Thành An?” Có người bỗng nhiên nói.
“Triệu Thành An? Hí! Anh ta không phải dòng chính Triệu gia sao? Sao lại đến làm một nhân viên nho nhỏ trên tàu?”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, trước tiên nhìn kỹ hẵng nói!”
Bên trong toa lập tức yên tĩnh lại, mọi người chen trong hành lang nho nhỏ hành lang, vội vã thò cổ ra thăm dò hướng nhà vệ sinh.
Cái gọi là “Thời gian hồi tưởng” cũng không phải lệnh đảo ngược thời gian, mà là để chiếu lại cảnh tượng một lúc nào đó, là lợi khí tra xét án kiện tốt nhất!
Trong tiếng tàu hỏa vận hành ầm ầm, trong WC không thấy Lưu Mang, nhà vệ sinh bị làm cho lung ta lung tung cũng khôi phục dáng dấp lúc trước. Từ từ, một bóng mờ Lưu Mang xuyên qua thân thể của mọi người, mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, mà khi bước qua bậc cửa, dưới chân hắn ta lảo đảo một cái, vừa vặn cả đầu chìm vào trong bồn cầu.
Mọi người lộ ra biểu tình nghẹn họng, cơ hồ không hẹn mà cùng tán đồng người này xui xẻo, âm thầm suy đoán người nọ là trước tiên chết chìm trong bồn cầu, sau đó mới không có động tĩnh gì mà bị yêu ma ăn hết nội tạng.
Song kế tiếp Lưu Mang mạnh mexd đứng lên, hùng hùng hổ hổ súc miệng, lại khi đi đập cửa WC, bị một yêu ma từ ngoài cửa sổ chui vào giết!
Yêu ma kia cả người bao bọc một tầng hắc vụ, sử dụng tứ chi, hai cái đuôi ở sau lưng vung qua vung lại. Hai con ngươi màu đỏ tươi thôi bạo tàn ác, mang theo đặc thù cố hữu của yêu ma.
Lưu Mang thân là một thức tỉnh giả coi như có thực lực, khi nhìn thấy yêu ma dĩ nhiên nhớ không nổi sử dụng năng lực của mình, lại dùng tay không theo yêu ma đánh nhau, cuối cùng bị yêu ma kia một móng vuốt móc đi tim.
Nhìn Lưu Mang không ngừng kêu thảm, cuối cùng lại bị yêu ma đè lên ăn sạch hết nội tạng, mọi người trên mặt một mảnh xanh trắng, một trận buồn nôn, đồng thời cũng không nhịn được lộ ra thần sắc sợ hãi. Bởi vì xem dáng vẻ như vậy, Lưu Mang lúc đó phải la lên vô cùng lớn tiếng, nhưng mà bọn họ, không có một người nghe thấy…
Một màn xuất hiện càng buồn nôn hơn, yêu ma kia móc ra trái tim Lưu Mang, sau khi ăn sạch hết nội tạng của hắn ta còn chưa đi, lại duỗi móng vuốt từ trong bồn cầu mạnh mẽ móc ra đồ vật, sau đó nhét vào trong miệng Lưu Mang…
Nôn! Lần này đừng nói mấy nữ hài tử, ngay cả nam nhân cũng bị tình cảnh ác tâm này công phá, dồn dập quay đầu nôn khan một trận.
Yêu ma kia xử lý xong Lưu Mang lập tức mở cửa sổ chạy ra ngoài.
Triệu Thành An vung tay lên, xua tan huyễn ảnh thời gian hồi tưởng mang tới, sắc mặt của anh âm trầm đến đáng sợ. Xoay người, anh đồng thời đem cửa WC kéo lại, sau đó nói với nhóm thức tỉnh giả trên hành lang: “Tình huống bây giờ chắc chắn tất cả mọi người đã rõ ràng, tàu hỏa còn năm tiếng mới đến G thị, khoảng thời gian này xin mọi người yên tĩnh ngồi ngốc trên giường ngủ của mình, nếu là muốn đi lại, thỉnh ít nhất hai người đồng hành. Hiện tại, đều trở về đi thôi! Những chuyện khác, đợi đến G thị lại xử lý.”
Nếu như nói lời này chỉ là một nhân viên phổ thông trên tàu, nhóm thức tỉnh giả hiện tại chỉ sợ đã nháo lên, nhưng mà bây giờ đứng trước mặt bọn họ là Triệu Thành An, dòng chính Triệu gia! Tuy rằng không biết anh ta tại sao đột nhiên biến thành một nhân viên trên tàu, thế nhưng người ở chỗ này đều không lắm miệng, dồn dập biểu thị chính mình đã rõ, liền lục tục quay người rời khỏi.
Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên cũng ở trong đoàn người, bất đồng là, bọn họ là tại khi Triệu Thành An sử dụng “Thời gian hồi tưởng” mới lại đây, nhìn thảm trạng sau cùng của Lưu Mang. Mục Trường Sinh có chút trách cứ liếc nhìn Ứng Thiên một cái, Ứng Thiên liền vội vàng lắc đầu, một mặt ta cái gì cũng không biết ta rất vô tội.
Mục Trường Sinh bất đắc dĩ.
Triệu Thành An quét mắt nhìn đám thức tỉnh giả này một cái, khi chú ý tới Mục Trường Sinh anh dừng một chút, hướng về hắn gật gật đầu, Mục Trường Sinh đồng dạng gật đầu đáp lễ.
Triệu Thành An đang muốn quay người, lại chú ý tới Ứng Thiên bên người Mục Trường Sinh, không biết tại sao, trong phút chốc nhìn thấy Ứng Thiên, anh bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an vô cùng quỷ dị.
Triệu Thành An đem cảm giác này ghi vào lòng, xoay người đến phòng nghỉ, dùng điện thoại chuyên dụng ở đó bấm điện thoại nhà.
Sau một trận âm thanh đô đô đô, đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm nam tử già nua, “Là Thành An sao, gần đây có tin tức gì sao?”
Có điện thoại chuyên dụng, Triệu Thành An cũng không sợ có người lợi dụng dị năng nghe trộm, liền đem chuyện mới vừa phát sinh nói một lần.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, âm thanh già nua kia nổi giận đùng đùng nói: “Hẳn là những tên kia, bọn họ rốt cuộc muốn giết chết bao nhiêu thức tỉnh giả mới cam tâm!”
Triệu Thành An nói: “Trước đây chúng nó mục tiêu săn bắn đều là thức tỉnh thời gian dài hoặc là người mới thiên phú vô cùng xuất chúng, hiện tại lại đột nhiên tập kích Lưu Mang khắp mọi mặt đều rất phổ thông, không biết là chúng nó cải biến mục tiêu kế hoạch, hay là đây chỉ là ngoại lệ.”
Đối phương nói: “Con gần đây chú ý nhiều một chút, nếu như chỉ là ngoại lệ, vậy thì dễ làm rồi.”
“Vâng.” Triệu Thành An đáp, “Còn có một việc, con ngày hôm nay nhìn thấy một người trẻ tuổi, cảm giác y có chút kỳ quái.”
“Kỳ quái như thế nào?” Đối phương hiển nhiên rất lưu ý, vội vã hỏi.
“Không biết phải hình dung như thế nào.” Triệu Thành An dừng một chút, tiếp tục nói: “Là một loại cảm giác đặc biệt bất an.”
“Tra một chút tư liệu người trẻ tuổi kia, chú ý cẩn thận một chút.”