Gác lại việc của La Phù, Vinh Thành bị một cú điện thoại từ công ty gọi trở lại, hiện tại trong cửa hàng pháp khí chỉ còn dư lại Mục Trường Sinh, Ứng Thiên, Nhậm Thiên Lý cùng Lục lão.
Lục lão sờ sờ râu mép, vô cùng hòa ái bảo Nhậm Thiên Lý giúp ông đem một phần vật liệu sẵn sàng dùng làm pháp khí trong cửa hàng sắp xếp lại.
Nhậm Thiên Lý ước gì cách Ứng Thiên xa một chút, nghe nói như thế, lập tức vui sướng đáp một tiếng, đi tới phía sau quầy chỉnh lý đồ vật.
Lúc này đã gần chạng vạng, khí nóng ngoài trời đã dần dần tán đi, Lục lão sắp xếp trong cửa hàng xong thì pháp trận làm mát cũng tự động đình chỉ vận chuyển.
Trong cửa hàng không có đèn, vẫn như cũ sáng trưng giống như ban ngày, Lục lão ngồi trên ghế tựa tử đàn chạm trổ hoa văn, chậm rãi ngâm một ấm trà, nói với hai người trẻ tuổi trước mặt: “Đến, nếm thử, hiện tại có bao nhiêu người muốn cầu ông phao một chén trà, ông cũng không làm đấy!”
Ứng Thiên ngồi ở đối diện lườm một cái, một bộ dáng lão già ông cứ nói quá, nếu là thường ngày y lộ ra biểu tình này, Lục lão khẳng định thổi râu mép trừng mắt, cần phải đem hậu bối không lễ phép này ra dạy dỗ một lượt, nhưng là bây giờ, ông trái lại ngồi dựa vào lưng ghế gỗ lim, vô thanh vô tức, như là không nhìn thấy bộ dạng Ứng Thiên.
Thấy thế, đáy mắt Mục Trường Sinh hiện lên mấy phần nghi hoặc, hắn đè xuống không đề cập tới, hướng đến Lục lão nói tiếng cám ơn, nhấc lên cốc trà khẽ nhấp một miếng, mùi hương thơm ngát thanh nhã vào miện, ngào ngạt ngọt lim, trà hương quanh quẩn khoang miệng thật lâu không tiêu tan, lại nhìn vào trong chén, mấy miếng lá trà từng chiếc tỏa ra, mạch lạc rõ ràng, nước trà màu hổ phách nhàn nhạt, màu sắc này thêm một phần quá nồng, thiếu một phân quá nhạt, nắm giữ chi tiết thật vừa vặn. Công phu pha trà này, không có mười mấy năm sẽ không đạt thành.
“Trà ngon!” Mục Trường Sinh chân tâm thực lòng mà khen ngợi.
Ứng Thiên nghe vậy cũng cầm lấy cốc uống một hớp, cùng gật gật đầu.
Lục lão nhìn thấy tình cảnh này, bất mãn hừ ra một hơi từ chóp mũi hừ, thổi chòm râu dưới cằm giật giật, xem qua tư thế Mục Trường Sinh tao nhã uống trà thì khiến người ta vui tai vui mắt, nhìn lại một chút Ứng Thiên uống một hớp lớn như uống rượu, một bộ dáng trâu gặm mẫu đơn, Lục lão nhất thời cảm thấy trà ngon mình pha bị sỉ nhục.
Nếu là lúc thường, nhìn thấy thằng nhóc Ứng Thiên tiểu tử này chà đạp trà mình khổ cực phao ra, ông khẳng định đã sớm phát tác, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc thường, ai bảo Ứng Thiên là…
Ai! Lục lão không tiếng động thở dài, nhất thời không biết có nên hay không đem chuyện kia nói ra, dù sao hai thằng nhóc Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên này… Suy nghĩ một chút, Lục lão cảm thấy trước tiên cần nói điều khác, rồi chầm chậm đem sự tình dẫn ra, vì vậy ông hắng giọng một cái, liền hỏi: “Hai người các con, biết tại sao năm nay Linh giới cùng Yêu Ma giới xung đột mâu thuẫn càng ngày càng nghiêm trọng không?”
Mục Trường Sinh đi đến thế giới này mới bất quá mấy tháng, cũng không biết những năm qua là tình hình gì, bất quá nghĩ đến lúc đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, gặp phải yêu ma tuyệt đại đa số thích giết chóc tàn bạo mà không lý trí chút nào, rõ ràng đã ma hóa, đáy lòng hắn liền mơ hồ có một suy đoán.
Quả nhiên, Lục lão thở dài, nói: “Vốn dĩ Linh giới cùng Yêu giới quan hệ tuy rằng không phải rất tốt, nhưng cũng tính là hòa bình, những năm qua cũng không có rất nhiều nhiệm vụ săn giết yêu ma như vậy, nhưng mà năm nay, từ năm nay phong ấn Ma giới cùng Nhân giới có chút buông lỏng, đến nỗi ma khí tiết ra, rất nhiều ma vật từ Ma giới chạy ra. Ma vật từ trước đến giờ khát máu mà có tính truyền nhiễm, rất rất nhiều yêu vật vô tội thậm chí linh vật bị nhiễm phải ma khí, không thể không săn giết.”
Mục Trường Sinh nói: “Lục lão tiên sinh nói thẳng cũng không sao, tôi cũng muốn tìm hiểu nhiều chút tình huống Linh giới cùng Yêu Ma giới.”
Nghe lời này Lục lão vỗ tay nói: “Vậy lão già đây liền nói thẳng! Chuyện phong ấn Ma giới nới lỏng, chạy đến rất nhiều ma vật này, kỳ thực ảnh hưởng cũng không lớn, ngược lại ma vật cùng yêu vật ma hóa là giúp rất nhiều thức tỉnh giả Linh giới tích lũy kinh nghiệm thực chiến. Dù sao yêu ma mặc dù nhiều, mà nơi này vẫn là nhân giới, là đại bản doanh thức tỉnh giả, mấy thứ yêu ma chạy đến đây căn bản không chiếm được tiện nghi gì. Chỉ là làm cho cả Linh giới rơi vào hỗn loạn là, năm nay đột nhiên toát ra một thế lực yêu ma cổ quái, trong đó có yêu vật ma hóa, cũng có ma vật thuần túy từ Ma giới ra, bọn chúng đến nay đã ở các nơi trên toàn quốc gây nên hơn năm mươi vụ án, sát hại gần sáu mươi thức tỉnh giả. Trong đó có người của tứ đại gia tộc, cũng có không thiếu người của đồng minh chúng ta, đột nhiên năm nay đồng minh cùng tứ đại gia tộc hợp tác, cũng là vì hợp lực tiêu diệt nguồn thế lực này, nhưng đáng tiếc cho tới bây giờ vẫn như cũ không có hiệu quả gì, mỗi khi bắt được một yêu ma, nó liền lập tức tự bạo, căn bản không tra được thứ gì.”
Lục lão dừng một chút, lại nhìn về phía Ứng Thiên: “Chúng ta hoài nghi, người cầm đầu thế lực này, đã hóa thành hình người, ẩn giấu ở bên người chúng ta.”
Ứng Thiên lúc này đang ân cần cầm quýt, lột từng miếng từng miếng cho Mục Trường Sinh, chú ý tới tầm mắt Lục lão nhìn về phía mình, ánh mắt của y tối sầm lại, hàng lông mày anh khí bất mãn treo cao: “Lão già, ông nhìn tôi làm gì? Lẽ nào ông hoài nghi tôi là cái gì… người dẫn đầu yêu ma?”
“Khụ khụ.” Chuyện này cho tới bây giờ Lục lão cũng không dám xác định, lại không nghĩ rằng Ứng Thiên trực tiếp nói ra như vậy, ông chỉ có thể lúng túng ho khan hai tiếng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Thẳng thắn mà nói, trong nhiều hài từ năm nay như vậy, ông thích nhất chính là Ứng Thiên, thằng nhóc này lớn lên dễ nhìn, tính tình vừa đáng yêu, thực lực lại mạnh, mặc dù có khi cùng ông tranh cãi, nhưng là khi nào nên nói xin lỗi, khi nào nên dẻo mồm cũng rất rõ ràng, đúng là hậu sinh được người ta yêu thích, nhưng đáng tiếc y cố tình lại có thể là… Chỉ có thể hi vọng hết thảy đều là hiểu lầm đi!
Mục Trường Sinh liếc nhìn Lục lão một cái, âm thầm lưu tâm ông ngày hôm nay cử chỉ biểu hiện không giống bình thường, thấy Lục lão không có ý tiếp tục giải thích, hắn nghiêng đầu hướng Ứng Thiên nói: “Ứng Thiên, đem túi khóa yêu lấy ra cho Lục lão xem một chút đi!”
“Được!” Ứng Thiên vội vã từ trong túi đeo lưng lôi ra túi khóa yêu đã nhét ốc đồng vào, y tiện tay ném đi, túi khóa yêu kia chuẩn xác rơi vào lồng ngực Lục lão, “Lão già nhìn kỹ, đây là mục tiêu nhiệm vụ thứ mười của Trường Sinh, mau ghi lại, sau đó đem cái hộp kia cho Trường Sinh.”
Phàm là đồ vật Mục Trường Sinh nhìn nhiều, Ứng Thiên chưa từng buông tha qua, huống chi là hộp gỗ đàn hương bị Mục Trường Sinh nhìn rất nhiều lần kia.
Trải qua một hồi như thế, bầu không khí lúng túng vừa rồi bị quét đi sạch sành sanh, Lục lão cầm túi khóa yêu kia, mở ra kiểm tra một chút, thấy bên trong co ro một con ốc đồng nhỏ, hài lòng gật gật đầu, thầm nghĩ: Có Hà thị bỏ vốn, năm nay đồng minh muốn có vốn mua lại một ngọn núi xây học viện được rồi. Đến khi đó ông cũng không luyện khí, mở lớp học giảng bài, thu nhiều tiểu đồ đệ khả ái ha ha!
Tâm tình tốt, trên khuôn mặt già nua Lục lão cũng hiện ý cười, vui cười hớn hở nói: “Con yên tâm, đồ vật đáp ứng đưa cho lão già này chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
Nói xong ông cũng không trì hoãn, lập tức đứng dậy từ giá gỗ lim bên trái cầm lấy hộp gỗ đàn hương kia. Quay người đưa cho Trường Sinh, nói: “Chú văn phong ấn phía trên này con khẳng định có thể mở ra, ông cũng không quản. Chỉ là thân thể con suy yếu, nếu là muốn dùng, còn phải từ từ.”
Mục Trường Sinh hai tay tiếp nhận hộp, vuốt cằm nói: “Đa tạ.” Lúc trước hắn đích xác là rất muốn vật này, bất quá sau này Ứng Thiên cho hắn tâm đầu huyết bổ dưỡng, thân thể của hắn tốt hơn rất nhiều, đối với vật này ngược lại cũng không mong cầu như lúc trước, bất quá như loại linh vật có lợi cho cơ thể hắn, Mục Trường Sinh từ trước đến giờ là có thể lấy được đến tay liền lấy.
Nồng độ linh khí Đại Khánh so với thế giới này cao hơn không biết bao nhiêu, linh vật như Thiên Sơn ngọc tủy tự nhiên cũng không thiếu, nhưng đáng tiếc, từ khi hắn mười lăm tuổi trùng kiến Mục gia đến nay, có khả năng lấy được bất quá chỉ có ba phần, chỉ ba phần Thiên Sơn ngọc tủy như vậy, vẫn là nhờ hắn xoay sở khắp nơi mới đến tay.
Ngôn Linh của Mục gia chủ tất nhiên cường hãn, người sợ phần sức mạnh đáng sợ này tuyệt không phải số ít, khi đó, là người đều có thể nhìn ra được thân thể hắn suy yếu, thể lực không đáng kể, tâm lý mỗi người đều hận không thể khiến hắn chết sớm một chút, làm sao có khả năng dễ dàng đưa ra Thiên Sơn ngọc tủy vì hắn bảo dưỡng thân thể?
Ngược lại hắn có thể dễ dàng mà lệnh người đem linh thủy ngưng tụ dưới linh sơn đến, nhưng mà đồ vật dùng Ngôn Linh chiếm được, lại vĩnh viễn vô pháp dùng lên người hắn.
Thấy Mục Trường Sinh tiếp nhận ngọc tủy, tay trái sờ soạng phía trên hoa văn không biết đang suy nghĩ gì. Lục lão lắc đầu nói: “Không cần khách khí, ngược lại ông giữ thứ này cũng không có tác dụng gì, vừa vặn cho người trẻ tuổi như các con.”
===
Khi Mục Trường Sinh và Ứng Thiên rời khỏi cửa hàng pháp khí Lục thị, đã hơn sáu giờ, mùa hè ngày dài, lúc này trời vẫn chưa hoàn toàn tối, bầu trời vẫn là màu lam trong suốt, lại nhiễm lên một chút màu sắc ám trầm do màn đêm buông xuống, nắng chiếu tím nhạt vắt ngang chân trời, xinh đẹp như một thắt lưng mỏng thêu riêng.
Khí nóng dần dần tản đi, người đi lại trên đường cái cũng bắt đầu tăng lên. Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên sóng vai đi bộ dưới hàng cây bên đường ngoài phố đồ cổ.
Cây liễu cao to rũ xuống ngàn vạn cành, bị gió phất một cái liền hiện lên tư thái thướt tha phong lưu.
Ứng Thiên có chút mê đắm nhìn Mục Trường Sinh đi dưới hàng liễu, tóc dài bị gió phất động, bỗng nhiên mở miệng nói: “Trường Sinh, anh thật sự muốn đi tìm Vọng Hư kính kia sao? Cho dù nó rất có thể là một cái bẫy?”
Mục Trường Sinh nói: “Tôi không sợ cạm bẫy.” Dừng một chút, hắn liền nói một câu, “Có cậu ở bên, không sợ.”
Ứng Thiên bật cười, tâm tình có chút bất cũng yên tĩnh lại, y vỗ vỗ lồng ngực bảo đảm nói: “Anh yên tâm, có tôi ở đây, liều mạng cũng sẽ không cho anh gặp nguy hiểm!”
Nghe vậy, Mục Trường Sinh dừng bước, nghiêm túc nói: “Không cần liều mạng. Tôi không có việc gì.” Liền bỏ thêm một câu, “Cậu cũng sẽ không có nguy hiểm.”
Vừa dứt tiếng, trong một hẻm nhỏ bên cạnh bỗng nhiên truyền ra một chút động tĩnh khác thường, Mục Trường Sinh bị kinh động, theo bản năng muốn nhìn hướng bên kia, Ứng Thiên chợt dùng sức lôi kéo hắn, đem hắn kéo đến một bên kín đáo khác.
Chỗ này bị cây cối, biển quảng cáo che đậy, thanh niên khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ ôm hắn thật chặt, đôi môi hồng nhạt tiến tới.
Mục Trường Sinh sững sờ, hắn cấp tốc nhìn xung quanh, đem y thoáng đẩy ra, nói: “Đây là đang trên đường cái.”
“Nhưng tôi hiện giờ muốn vậy!” Ứng Thiên thấp giọng nói, trên gương mặt tuổi trẻ tuấn mỹ của y hơi ửng hồng, đôi mắt cực nóng thẳng thắn nhìn chăm chú vào mắt hắn.
Bên tai Mục Trường Sinh dần dần đỏ, nhưng mà dừng lại chốc lát, hắn cuối cùng lắc đầu một cái, cự tuyệt Ứng Thiên.
“Tôi không thích cậu như vậy.” Mục Trường Sinh nói.
“Sao?” Ứng Thiên sững sờ.
Mục Trường Sinh nói: “Biểu hiện của cậu quá bất ngờ, không giống cậu bình thường.”
Ứng Thiên dừng một chút liền hiểu ý trong lời Mục Trường Sinh, y muốn như bình thường cười ha hả cho qua, ai ngờ hôm nay Mục Trường Sinh cũng không như thường ngày mặc y lừa gạt.
Mục Trường Sinh nhìn chăm chú vào Ứng Thiên, thần sắc nghiêm túc ít khi có hiện trên mặt, âm thanh cũng không giống ngày xưa mang theo nhàn nhạt nhu hòa, mà là dùng một loại khẩu khí chất vấn, “Cậu đến cùng đang giấu giếm tôi cái gì?”
Mà Ứng Thiên biết Mục Trường Sinh cũng không thật sự tức giận, bởi vì hắn cũng không có dùng Ngôn Linh, điều này nói rõ hắn còn để lại chỗ trống cho hai người, nói rõ hắn đối phần tình cảm này vẫn rất để ý. Nhưng mà cũng là bởi vì như vậy, Ứng Thiên mới không thể nói.
Ứng Thiên không nói, Mục Trường Sinh đương nhiên sẽ không ép y, hắn hơi thở dài, nói: “Ứng Thiên, cậu như vậy khiến tôi rất lo lắng, cũng rất bất an. Tôi luôn cảm thấy, đột nhiên có một ngày, tôi sẽ mất đi cậu.”
Ứng Thiên vội vã nắm chặt hắn tay, bảo đảm nói: “Anh không cần lo lắng, không cần bất an, cho dù bây giờ anh muốn đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không đi! Anh càng sẽ không mất đi tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn cùng anh! Anh đi đâu tôi liên đi đó!”
Ánh mắt của đối phương như hiện lên một tầng ánh sáng sáng ngời nóng rực, chói mắt nhưng không chướng mắt, bên trong chiếu ra hình ảnh nho nhỏ của mình, như là có thể bao dung tất cả của hắn, dung mạo tuấn mỹ loá mắt của người này là gì, tính tình hi hi ha ha là giả, thế nhưng ánh mắt y nhìn mình chưa từng thay đổi, chân thành nóng bỏng, trực tiếp thẳng thắn như vậy, cố gắng chen vào trong thế giới bình tĩnh nhạt nhẽo nguyên bản của Mục Trường Sinh, hắn nắm trụ lại tay Ứng Thiên, nhẹ giọng nói: “Được.”
Ứng Thiên lộ ra nụ cười thật to. Nhưng mà y không biết, chính là bởi vì y thề son sắt bảo đảm như vậy, mới khiến cho Mục Trường Sinh càng thêm bất an…
Sau khi về đến nhà, Ứng Thiên tâm tình khoái trá đi nhà bếp làm cơm tối, lại không biết Mục Trường Sinh đang lấy điện thoại di động, lợi dụng Ngôn Linh xem phát sóng trực tiếp tình huống trong hẻm nhỏ kia.