Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1002: Dị bảo xuất thế (2)



Trong quán rượu hiện tại có vài tên võ giả đang vây quanh một nam tử tướng mạo hào phóng để nghe ngóng tin tức.

Thời điểm dị bảo ở Ngô Đồng Sơn xuất thế, nam tử tướng mạo hào phóng cũng ở nơi đó, hắn đã tận mắt nhìn thấy tràng cảnh dị bảo xuất hiện.

Một tên võ giả hơn ba mươi tuổi kính hắn một chén rượu, cười ha hả nói:

- Ngô huynh, nghe nói lúc trước ngươi tận mắt nhìn thấy dị bảo xuất thế, không biết tình huống lúc ấy như thế nào, ngươi nói cho chúng ta biết được chứ?

Võ giả tướng mạo hào phóng tên là Ngô Trùng, chỉ có thực lực cảnh giới Hậu Thiên, lúc ấy hắn may mắn ở chung quanh Ngô Đồng Sơn, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng dị bảo xuất hiện.

Cho nên từ đó đến nay thường xuyên có một ít võ giả có giao hảo chỉ sơ giao mời hắn uống rượu, cũng nghe ngóng tin tức lúc ấy.

Hơn nữa không chỉ những người này, thậm chí còn có một chút võ giả tông môn thế gia cũng cho hắn không ít chỗ tốt, bảo hắn nói lại tình huống lúc đó một lần, cho nên trong khoảng thời gian này Ngô Trùng sinh hoạt rất thoải mái.

Bây giờ nghe những người khác hỏi như vậy, Ngô Trúng uống một ngụm rượu bắt đầu nói khoác.

- Các ngươi không nhìn thấy tình huống lúc ấy, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, quỷ thần kinh hãi, một tiếng Phượng gáy chấn kinh thiên địa, thậm chí giữa hư không còn có phong lôi chấn động giống như diệt thế.

- Lúc này ta nhìn thấy trong Ngô Đồng Sơn có một con Phượng Hoàng toàn thân đỏ như lửa phóng tới mặt trời, chậc chậc, cảnh tượng vô cùng rung động, thậm chí ta cũng cảm giác thể ngộ võ đạo tăng lên rất lớn.

Ngô Trùng khoác lác tràng cảnh lúc đó rất hùng vĩ, không chỉ vài tên võ giả ngồi cùng bàn cảm thấy hứng thú, ngay cả võ giả khác trong quán rượu cũng vãnh tai lắng nghe.

Cũng có một ít võ giả Tiên Thiên thực lực hơi mạnh lại cười cười khinh thường.

Bọn họ cũng nghe được phiên bản bình thường, tự nhiên sẽ không nghe Ngô Trùng nói hưu nói vượn.

Còn thể ngộ võ đạo tăng lên rất lớn, ngươi chỉ là tiểu lâu la Hậu Thiên thì có võ đạo gì đáng nói?

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Ngô Trùng lại cười đắc ý, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

- Kỳ thật lúc trước có không ít người dị nhìn thấy dị tượng, chuyện này không tính là bí mật.

- Nhưng ta lại có một tin tức tuyệt mật, chính là thân phận chân chính của dị bảo.

Đột nhiên Ngô Trùng nói những lời này lại hấp dẫn võ giả trong quán rượu chú ý.

Chuyện đã qua vài ngày, mọi người thảo luận nhiều nhất chính là thân phnaja của dị bảo.

Căn cứ dị tượng lúc trước, mọi người chỉ có thể xác định một điểm, loại vật này khẳng định có quan hệ với thần thú Phượng Hoàng thời điểm thượng cổ.

Trong truyền thuyết thượng cổ, thần thú như Long Phượng không thuộc về Yêu tộc, mà là tồn tại áp đảo vượt qua Yêu tộc.

Lúc Nhân Hoàng thành lập nhất thế hoàng triều quyết chiến Yêu tộc, Long Phượng cũng đã biến mất, thế gian chỉ tồn tại một ít man hoang cự thú hoặc Yêu tộc có huyết mạch Long Phượng.

Cho nên đại bộ phận người cũng hoài nghi dị bảo xuất thế là lông vũ Phượng Hoàng hoặc lợi trảo hóa thành tiên thiên thần binh.

Nhưng đây chỉ là suy đoán, dù sao Phượng Hoàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai thấy qua, trên người đối phương có chí bảo gì, công hiệu cụ thể là cái gì, mọi người căn bản không đoán ra được.

Cho nên bây giờ nghe Ngô Trùng nói như vậy, tất cả mọi người sinh ra hứng thú.

Lúc này vài tên võ giả Tiên Thiên đi đến trước mặt Ngô xông và lạnh lùng nói:

- Ngươi thật sự biết thân phận của dị bảo sao?

Ngô Trùng sợ hãi kêu to một tiếng, vội vàng nói:

- Các vị tiền bối, nói thật ta cũng không biết chính xác là thật hay giả, ta chỉ nghe tin vỉa hè mà thôi.

- Nhưng ta nghe nói tin tức từ một tiểu thế gia truyền thừa từ rất lâu.

- Tiểu thế gia địa vị thật không đơn giản, nghe nói lịch sử có thể so với Ninh Viễn Đường Tô gia hiện tại, chỉ có những năm gần đây chìm nổi trên giang hồ và xuống dốc.

- Tuy tiểu thế gia xuống dốc, nhưng trong gia tộc có không ít điển tịch truyền thừa, bọn họ nhìn thấy tin tức này trên điển tịch, nói có lý có cứ, cũng có độ tin cậy vài phần.

Vài tên võ giả Tiên Thiên liếc nhau, một người trong đó xuất ra một lọ đan dược giao cho Ngô Trùng, nói:

- Nói tất cả những gì ngươi biết, hi vọng ngươi không nên lừa bịp chúng ta, nếu không hậu quả ngươi biết.

Đôi mắt Ngô Trùng sáng ngời, vội vàng cầm lấy đan dược nhét vào trong áo:

- Các vị tiền bối yên tâm, ta lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt các ngươi, huống chi các vị tiền bối có thể đi nghe ngóng một chút, Ngô Trùng ta không phải phong môi, nhưng luận tin tức linh thông và tin cậy cũng không kém gì những phong môi giang hồ.

Các võ giả ngồi cùng bàn gật đầu, Ngô Trùng không có nói khoác về bản thân mình.

Tuy hắn làm người hào phóng nhưng tính cách lại thích chuyện bát quái, cho nên đối với một ít bí văn giang hồ, hắn hiểu không kém gì những phong môi kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.