Đám người Vệ Trường Đông thuận lợi lẻn tới gần nhà của Tô Minh Kỳ, cũng may mắn chung quanh nhà của Tô Minh Kỳ không có cường giả Tô gia ở lại, cho nên bọn họ không bị phát hiện.
Trước kia, địa vị của Tô Minh Kỳ trong Tô gia không cao, hơn nữa hắn từng phạm sai lầm lớn, cho nên hắn là kẻ bị xa lánh trong Tô gia.
Nơi ở trên Ngô Đồng sơn không phải là nơi mọi người có thể tự chọn, mà là cao tầng huyết mạch dòng chính phân phối.
Dùng thân phận Tô Minh Kỳ, nhà cửa của hắn chỉ là bình thường nhất, chung quanh là khu vực nhà kho.
Đám người Vệ Trường Đông thở ra một hơi, vào lúc này có uy áp cường đại hàng lâm, hấp lực cực lớn hút bọn họ vào trong.
Tô Minh Kỳ đứng trước mặt ba người bọn họ, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhưng vô cùng mênh mông, thậm chí bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
Trên mặt Tô Minh Kỳ lộ ra nụ cười khinh thường:
- Ba con kiến cảnh giới Tiên Thiên dám đi loạn chung quanh đây, là Tô Trọng Viễn hay Tô Minh Lễ bảo các ngươi tới? Cho dù ai phái các ngươi tới cũng không sao cả, lúc này ta thua nhưng không phải tiểu nhân vật như các ngươi có thể làm càn!
Đối đãi ba người Vệ Trường Đông, trong lòng Tô Minh Kỳ lại sinh ra một tia sát cơ.
Ban ngày bọn họ ép vua thoái vị thất bại, là huyết mạch chi thứ bại, thậm chí hắn cũng đoán được, những đệ tử huyết mạch dòng chính khẳng định sẽ trào phúng Tô Minh Kỳ không biết tự lượng sức mình, một đám gia nô chi thứ lại muốn xoay người thành chủ nhân?
Cho nên nhìn thấy ba người Vệ Trường Đông, bọn họ lén lén lút lút tới nơi này, Tô Minh Kỳ nhận định ba người là kẻ Tô Minh Lễ hoặc là Tô Trọng Viễn phái tới giám thị hắn hoặc tìm hiểu tin tức, xem hắn có âm thầm giở trò quỷ khác hay không.
Dù sao những môn khách Tô gia hiện tại chỉ nghe lệnh huyết mạch dòng chính, những huyết mạch chi thứ bọn họ là quản sự trên danh nghĩa nhưng không thể quản những môn khách kia.
Kể từ đó trong nội tâm Tô Minh Kỳ mới tức giận, bọn họ cho rằng mình không dám xuống tay hay sao?
Đối với những huyết mạch dòng chính kia, Tô Minh Kỳ không dám xuống tay, bởi vì hắn cũng không muốn làm lớn việc này.
Ba người này chỉ là môn khách Tô gia mời chào, tương đương với tay sai của đối phương, hắn không dám giết những huyết mạch dòng chính, chẳng lẽ còn không dám giết ba con con sâu cái kiến hay sao?
Ba người Vệ Trường Đông vô cùng hoảng sợ, cho dù bọn họ cps kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ nhiều hơn nữa, nhưng trước mặt tử vong, phản ứng của bọn họ là giống nhau.
Tô Minh Kỳ còn chưa động thủ nhưng khí thế cường đại trên người hắn đang nghiền ép, xương cốt đám người Vệ Trường Đông bọn đang vỡ ra.
Trong lúc nguy cấp, Vệ Trường Đông vội vàng hô:
- Tiền bối tha mạng! Ngươi giết chúng ta, những đệ tử chi thứ Tô gia các ngươi không có cơ hội xoay người.
Tô Minh Kỳ sững sờ một lúc, hắn buông áp lực cho đám người Vệ Trường Đông thở ra một hơi.
Ngay sau đó Tô Minh Kỳ cười lạnh nói:
- Các ngươi cho rằng đầu nhập vào đám người Tô Minh Lễ là có thể bảo toàn các ngươi hay sao? Hôm nay ta giết ba con sâu cái kiến các ngươi, ta muốn xem đám người Tô Minh Lễ có vì vài tên môn khách cảnh giới Tiên Thiên mà làm gì ta hay không!
Nhìn thấy Tô Minh Kỳ còn muốn ra tay, ba người Vệ Trường Đông vội vàng hô:
- Chúng ta không phải người Tô gia!
Lúc Tô Minh Kỳ nói ra lời cuối cùng thì bọn họ hiểu rõ, thì ra Tô Minh Kỳ tính sai, xem bọn họ thành tai mắt của đám người Tô Minh Lễ.
May mắn bọn họ phản ứng nhanh, nếu không lần này bọn họ sẽ chết vô ích.
Bọn họ sẽ chết thay kẻ khác, kết quả người ta không cho bọn họ cơ hội nói rõ đã xuống tay giết người, khi đó bọn họ có khóc cũng không ra nước mắt.
Tô Minh Kỳ cau mày nói:
- Không phải người Tô gia? Các ngươi là người phương nào?
Vệ Trường Đông nhìn bốn phía, ý tứ rất rõ ràng.
Nơi này có thể nói chuyện hay không?
Tô Minh Kỳ thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, người khác không thể dò xét ra tình huống gì.
Vệ Trường Đông thở ra một hơi, nói:
- Tô tiền bối, thật ra là thế này, chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi, cần ngài xuống núi một chuyến.
Vệ Trường Đông lưu lại tâm nhãn, hắn cũng không có nói thẳng tên của Tô Tín.
Dù sao chuyện này liên quan cực lớn, nói thẳng ra tên của Tô Tín, vạn nhất Tô Minh Kỳ có ý khác thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa hắn cũng không có gọi Tô Tín là đại nhân, dù sao xưng hô đại nhân này có chút đặc thù, chỉ có người triều đình mới dùng, cho nên hắn trực tiếp đổi thành chủ nhân.
Trên mặt Tô Minh Kỳ lộ ra một tia không hiểu, cười lạnh nói:
- Chủ nhân nhà ngươi muốn gặp ta? Dấu đầu lộ đuôi, che che lấp lấp, hắn cho rằng Tô Minh Kỳ ta là người nào, chỉ cần gọi là ta sẽ tới?
Tô Minh Kỳ không có trực tiếp cự tuyệt hay giết bọn họ lại là tín hiệu tốt cho nên Vệ Trường Đông khom người nói:
- Tô tiền bối, không phải chủ nhân nhà ta dấu đầu lộ đuôi, mà là việc này liên quan trọng đại, cho nên nhất định phải tự mình gặp ngài mới được.
- Ngài cũng biết quan hệ giữa dòng chính và chi thứ như thế nào, lúc ban ngày, đệ tử chi thứ liên thủ ép vua thoái vị nhưng lão tổ Tô gia không nhượng bộ một phần, nhưng chủ nhân nhà ta lại có thể giúp chi thứ Tô gia xoay người!
Vệ Trường Đông nhìn Tô Minh Kỳ, nói:
- Tô tiền bối, dù sao ta đã nói rồi, đây là một cơ hội, có thể nắm chắc hay không phải do ngươi lựa chọn.
- Dù sao chỉ cần xuống núi một chuyến, với thực lực của ngài, không có cường giả Dương Thần Cảnh ra tay, người nào có thể giữ ngươi lại chứ? Huống hồ có người dám ra tay chung quanh Ngô Đồng sơn, người Tô gia sẽ không bỏ mặc, cho nên ngài cũng không cần lo lắng có lừa dối.
- Dù sao ta nói đến thế thôi, nếu như ngài đồng ý gặp mặt chủ nhân nhà ta, ta sẽ thông báo thời gian gặp mặt.
- Nếu như ngài không cần ý, cứ giết chúng ta mang tới gia chủ Tô gia lĩnh thưởng đi.
Nói xong, ba người Vệ Trường Đông làm ra dáng vẻ chờ chết.
Trong mắt Tô Minh Kỳ lộ ra một tia không vui, ba người Vệ Trường Đông lén lén lút lút và lai lịch khả nghi, nhưng nếu chủ nhân bọn họ thật sự có thể giúp chi thứ xoay người hay sao?
Tô Minh Kỳ là người huyết mạch chi thứ, qua nhiều năm như vậy, hắn đều âm thầm ẩn nhẫn và mưu đồ, hắn muốn giúp chi thứ đạt được tôn nghiêm và địa vị.
Nếu như nói hắn có dã tâm gì, kỳ thật dã tâm của Tô Minh Kỳ chính là muốn trở thành người có quyền nói chuyện trong Tô gia, mà không phải giống như nô bộc, chỉ có điều Tô Minh Kỳ không cam lòng.
Dựa vào cái gì những huyết mạch dòng chính sinh ra đã hưởng thụ tốt nhất, mà những này huyết mạch chi thứ bọn họ lại kém một bậc?
Những ý nghĩ này đã sinh ra trong lòng Tô Minh Kỳ khi còn nhỏ, hơn nữa theo tuổi tác càng lớn, suy nghĩ như vậy càng mạnh.
Cho nên hắn năm đó mới nuốt riêng đan dược tăng cường thực lực của chi thứ.
Đương nhiên đó là hậu quả đau đớn, nếu như hắn lúc trước không có thực lực Hóa Thần Cảnh, chỉ sợ đã sớm bị lão tổ Tô gia đánh chết tại chỗ.
Cho nên về sau Tô Minh Kỳ không đưa ra quyết định lỗ mảng như thế, hắn vẫn âm thầm tích lũy lực lượng, đang âm thầm ẩn nhẫn.
Ngay cả Cầm Long công không thích hợp với hắn cũng bị hắn tu luyện tới mức tuyệt hảo, có thể nghĩ Tô Minh Kỳ ẩn nhẫn đến cỡ nào.
Chỉ có điều Tô Minh Kỳ định tiếp tục ẩn nhẫn thời gian rất lâu, ẩn nhẫn đến khi chính mình tấn chức Dương Thần Cảnh có có thể khiêu chiến lão tổ Tô gia.
Nhưng lần này Tô gia tái xuất giang hồ lại cho Tô Minh Kỳ nhìn thấy một ít hi vọng, những này huyết mạch chi thứ bọn họ không phải ti tiện từ khi sinh ra!
Trên giang hồ đều dựa vào thực lực nói chuyện, cho dù là lục đại thế gia, mặc kệ tộc nhân của bọn họ là dòng chính hay chi thứ, chỉ cần thực lực ngươi đầy đủ, ngươi sẽ trở thành người có quyền nói chuyện trong thế gia.
Với thực lực của Tô Minh Kỳ đặt trong các thế gia, hắn có thực lực trở thành người cầm quyền và có khả năng lên tiếng, kết quả hắn lại thành nô bộc trong Tô gia.
Việc này càng làm Tô Minh Kỳ không cam lòng, cho nên sau khi nhìn thấy cơ hội, Tô Minh Kỳ liền quyết đoán triệu tập phần đông huyết mạch chi thứ đồng loạt ra tay, muốn ép vua thoái vị, nhưng kết quả lại là thất bại.
Sau khi thất bại, không chỉ bọn họ bị phạt một tháng bổng lộc đan dược, còn có dòng chính Tô gia cảnh giác với chi thứ bọn họ.
Hôm nay chắc hẳn người Tô gia đều nhìn ra, những huyết mạch chi thứ bọn họ không phục quản giáo, còn dám liên thủ ép vua thoái vị.
Cho nên về sau bọn họ chắc chắn quản lý huyết mạch chi thứ như Tô Minh Kỳ nghiêm khắc hơn, đặc biệt là Tô Minh Kỳ, có lẽ lão tổ Tô gia sẽ theo dõi hắn.
Tô Minh Kỳ không chút nghi ngờ, nếu mình thực sự có dấu hiệu tấn chức Dương Thần Cảnh, hơn phân nửa lão tổ Tô gia sẽ xuất hiện chém giết hắn.
Tô gia có thể chứa được hai võ giả Dương Thần Cảnh nhưng không chứa nổi Dương Thần Cảnh một dòng chính và một chi thứ.
Tô Minh Kỳ đang suy nghĩ việc này, không nghĩ tới bây giờ còn có một cơ hội không biết đưa tới cửa.
Hiện tại Tô Minh Kỳ cũng mặc kệ cơ hội này là thật hay giả, hắn đã bị ép vào tuyệt lộ, lúc này hắn quyết định đánh cược một lần!
Im lặng nửa ngày, Tô Minh Kỳ nói với Vệ Trường Đông:
- Nếu chủ nhân nhà ngươi thật sự có thành ý, như vậy bảo hắn giữa trưa ngày mai tới Phượng Hoàng lâu dưới Ngô Đồng sơn chờ, ta sẽ ở phòng chữ Thiên số sáu chờ hắn.
Đám người Vệ Trường Đông áp chế hưng phấn trong lòng của mình, vội vàng nói:
- Tiền bối yên tâm, chúng ta nhất định sẽ truyền tin tức.
Nói xong, đám người Vệ Trường Đông vội vàng rời khỏi nhà của Tô Minh Kỳ.
Sau khi ra khỏi nhà thì bọn họ thở ra một hơi, lần này xem như hữu kinh vô hiểm, bọn họ ghi một phần mật báo suốt đêm, chờ đến hừng đông bọn họ đi xuống núi giao cho mật thám Lục Phiến Môn, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất giao cho Tô Tín.
Ngô Đồng sơn cách thành Thịnh Kinh rất gần, hơn nữa Lục Phiến Môn có con đường bí mật, nửa canh giờ sau, tin tức của đám người Vệ Trường Đông đã xuất hiện trên bàn của Tô Tín.
Xem nội dung trên mật báo, khóe miệng Tô Tín xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Chỉ cần Tô Minh Kỳ chịu đến, như vậy kế hoạch của hắn đã thành công.