Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1241: Độc cô thị nhúng tay



Lão tổ Tô gia vừa ra mặt đã làm khí thế thay đổi.

Tô Minh Kỳ nói thầm không tốt.

Bởi vì cái gọi là nhất cổ tác khí lại mà suy ba mà kiệt, hiện tại lão tổ Tô gia vừa lộ mặt, dũng khí của huyết mạch chi thứ giảm đi rất nhiều, lại lại để cho hắn nói cái gì đó, chỉ sợ khí thế kia cũng tựu tiết không có.

Cho nên Tô Minh Kỳ trực tiếp đứng ra trầm giọng nói:

- Lão tổ, lần này chúng ta chỉ muốn tranh thủ lợi ích huyết mạch chi thứ chúng ta nên có được mà thôi!

Lão tổ Tô gia nhìn Tô Minh Kỳ và phần đông huyết mạch chi thứ, hắn lạnh lùng nói:

- Lợi ích nên được? Các ngươi đều là người Tô gia, cái gì mà các ngươi không nên được?

- Qua nhiều năm như vậy, Tô gia ta có thiếu ăn thiếu uống của các ngươi hay không? Công pháp nên có các ngươi nên có, tài nguyên tu luyện cũng cấp đúng hạn cho các ngươi, các ngươi còn muốn cái gì nữa.

- Lòng tham là nguồn gốc tội lỗi lớn nhất, Tô Minh Kỳ, ta nhìn ngươi lướn lên, lúc trước ngươi nuốt riêng đan dược trong tộc, Tô gia niệm tình ngươi khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, cho nên không có trọng phạt ngươi.

- Nhưng không nghĩ tới ngươi bây giờ nổi lòng tham không nên có, lại còn muốn thêm thứ khác, có phải vị trí gia chủ Tô gia cũng nên cho ngươi làm hay không?

Lão tổ Tô gia vừa nói như thế, nội tâm đệ tử chi thứ kinh ngạc, lão tổ dùng khẩu khí nói chuyện như thế, rất rõ ràng lão tổ lần này đã tức giận thật sự.

Nếu là trước kia, Tô Minh Kỳ sẽ mang lòng sợ hãi lão tổ Tô gia, không dám nói điều kiện với hắn.

Hiện tại Tô Minh Kỳ đã hạ quyết tâm muốn triệt để vạch mặt với dòng chính Tô gia, đã thế còn có gì phải sợ?

Cho nên Tô Minh Kỳ trực tiếp nhìn lão tổ Tô gia, nói:

- Làm gia chủ? Vì sao ta không thể làm? Dựa vào cái gì ta không thể làm gia chủ!

Mọi người dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Minh Kỳ, hắn đang nói cái gì? Một đệ tử chi thứ muốn làm gia chủ, hắn điên hay sao?

Tô Minh Kỳ lúc này không quan tâm ánh mắt người khác, hắn chỉ nhìn lão tổ Tô gia và nói:

- Tô gia thiếu nợ những này huyết mạch chi thứ chúng ta quá nhiều, ngươi luôn miệng nói huyết mạch chi thứ chúng ta cái gì cũng có, đúng thế, cái gì chúng ta cũng có, nhưng nếu chúng ta so sánh với huyết mạch dòng chính thì sao?

- Những huyết mạch dòng chính có thể tự chủ chọn công pháp, còn có trưởng bối tham khảo cho bọn họ, cam đoan có thể học được công pháp thích hợp với mình nhất, nhưng những huyết mạch chi thứ chúng ta có được cái gì? Chúng ta còn không được quyền tự chủ chọn công pháp cho mình.

Bí văn này chỉ có người Tô gia tự mình biết, hiện tại Tô Minh Kỳ công khai nói ra làm đám môn khách Tô gia kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng huyết mạch dòng chính Tô gia làm quá mức.

Bọn họ cũng là võ giả, tự nhiên biết rõ một môn công pháp phù hợp quan trọng với võ giả cỡ nào, kết quả huyết mạch dòng chính Tô gia không cho đệ tử chi thứ tự lựa chọn công pháp, có thể nghĩ bọn họ có rắp tâm thế nào.

Có thể nói chiêu thức của dòng chính Tô gia có thể bóp chết tám phần sức chiến đấu và tiềm lực huyết mạch chi thứ, nhưng đồng thời cũng bóp chết sức chiến đấu và tiềm lực của Tô gia, dù sao huyết mạch chi thứ mạnh cũng đại biểu huyết mạch chi thứ mạnh.

Dòng chính Tô gia vì lợi ích chính mình không tiếc dùng thủ đoạn này với huyết mạch chi thứ, thậm chí dao động lợi ích cả Tô gia, mọi người nơi này không biết huyết mạch dòng chính Tô gia thông minh hay là ngu xuẩn.

Lúc này Tô Minh Kỳ lại tiếp tục nói:

- Còn tài nguyên, những huyết mạch chi thứ chúng ta cũng là một phần tử của Tô gia, thậm chí những đan dược kia đều là chúng ta luyện ra, binh khí cũng là chúng ta chế tạo ra, dựa vào cái gì mỗi tháng chúng ta được cấp tài nguyên không bằng một phần mười huyết mạch dòng chính?

- Đều là đệ tử Tô gia, dựa vào cái gì chi thứ chúng ta cả đời làm nô bộc? Dựa vào cái gì chúng ta kém một bậc?

- Vừa rồi lão tổ ngươi hỏi ta có muốn làm vị trí gia chủ hay không, hiện tại ta nói cho ngươi biết, cho dù ta làm gia chủ cũng mạnh hơn hạng người vô năng như Tô Minh Lễ cả trăm lần!

- Tô Minh Kỳ! Ngươi muốn chết!

Ánh mắt Tô Minh Lễ mang theo tức giận, Tô Minh Kỳ hôm nay điên hay sao? Tại sao hắn giống như chó điên.

Gặp ai cắn ai?

Tô Minh Kỳ cười lạnh nói:

- Ngươi còn không phục? Lúc trước Tô Tín vốn có thể gia nhập Tô gia, kết quả bởi vì ngươi tầm nhìn hạn hẹp mà bị trực tiếp ép hắn đi.

- Hơn nữa lần trước Tô gia ta dẫn tới toàn bộ tông môn võ lâm Bắc Nguyên đạo liên thủ vây công, tuy đầu sỏ gây nên là Tô Minh Viễn, nhưng trong đó không thiếu ngươi âm thầm trợ giúp.

- Loại người có ánh mắt thiển cận như ngươi đã mang đến bao nhiêu phiền toái cho Tô gia, ngươi chỉ là kẻ tài trí bình thường, dựa vào cái gì chiếm đoạt vị trí gia chủ?

- Đủ rồi!

Lão tổ Tô gia quát một tiếng, hắn cắt lời của Tô Minh Kỳ lời nói.

Lão tổ Tô gia lạnh lùng nhìn Tô Minh Kỳ, nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Tô Minh Kỳ mặt không đổi sắc nói:

- Ta nói rồi, ta chỉ muốn tranh lợi ích xứng đáng cho chi thứ Tô gia mà thôi, chúng ta không muốn khuất phục trước kẻ bình thường như Tô Minh Lễ, ta không thể nhìn hắn dẫn Tô gia đi vào tuyệt địa!

Lão tổ Tô gia thản nhiên nói:

- Là ta bổ nhiệm Tô Minh Kỳ làm gia chủ, cho dù hắn bình thường cũng là gia chủ Tô gia, còn chưa tới phiên người khác tới khoa tay múa chân!

- Về phần ngươi muốn lợi ích, nếu ta không cho, ngươi muốn thế nào?

Một loạt âm thanh rút đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên, một đám huyết mạch chi thứ Tô gia đều rút binh khí của mình ra.

Bọn họ rất sợ hãi lão tổ Tô gia là không sai, nhưng vừa rồi Tô Minh Kỳ đã nói ra những lời từ trong lòng của bọn họ, không phải huyết mạch chi thứ Tô gia căn bản không thể hiểu được ủy khuất trong nội tâm của bọn họ.

Tượng đất cũng có ba phần nóng tính, nếu bọn họ đã quyết định muốn vạch mặt, vậy hôm nay cho dù lưỡng bại câu thương thì bọn họ cũng động thủ!

Trong mắt Tô Minh Kỳ bắn ra tia sáng, nói:

- Đã từng có người nói cho ta biết, võ giả nên dựa vào thực lực nói chuyện, nếu ngươi không cho, chúng ta sẽ động thủ chém giết!

Đám môn khách Tô gia vây xem hít khí lạnh.

Từ những lời của Tô Minh Kỳ nói vừa rồi, lần này chi thứ Tô gia sẽ triệt để vạch mặt với dòng chính, hôm nay trên Ngô Đồng sơn chắc chắn máu chảy thành sông!

Vào lúc này, xen lẫn trong phần đông môn khách là một tên võ giả Tiên Thiên xuất ra một khối ngọc bội, hắn cắn nát ngón giữa và viết một loạt chữ nhỏ lên đó, quán chú nội lực vào trong đó, sau đó chữ biến mất không thấy gì nữa.

Trận pháp đưa tin như thế không phải võ giả tán tu nho nhỏ có thể có được, lai lịch của môn khách này có thể nghĩ.

Tô gia tuyển nhận môn khách không dò xét lai lịch và tâm tính, chỉ cần thực lực vượt qua kiểm tra là đủ, có thể nghĩ trong đám môn khách này có bao nhiêu người là gian tế.

Tô Tín dễ dàng xếp gian tế vào Tô gia, thế lực khác cũng làm vậy.

Mà lúc này Bắc Nguyên Độc Cô thị, gia chủ Độc Cô thị Độc Cô Diêm cầm ngọc bội trong tay, nhìn thấy tin tức bên trong, đôi mắt hắn sáng ngời.

Hắn lập tức đứng dậy phân phó:

- Triệu tập tất cả trưởng lão nghị sự!

Trong gia chủ lục đại thế gia, tuy Độc Cô Diêm chưa tính là xuất sắc nhất, thậm chí hắn còn có chút bình thường, nhưng hắn tốt xấu gì cũng ở trên vị trí gia chủ lâu như thế, hắn vẫn có năng lực nắm chắc cơ hội.

Tô gia xảy ra chuyện lớn như thế, hắn không tranh thủ cắn một cái, như vậy hắn làm gia chủ không hợp cách chút nào.

Huống hồ đại chiến Ngô Đồng sơn lần trước, Độc Cô thị bọn họ bị thương không nhỏ, lần này phải tranh thủ thu tổn thất mới được.

Tiêu Xước ở bên cạnh hắn lại thản nhiên nói:

- Độc Cô Diêm, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào vũng nước đục này mới tốt.

Độc Cô Diêm quay người cau mày nói:

- Tiêu Xước, ngươi có ý gì?

Lần trước con riêng của Độc Cô Diêm bị Tô Tín tính kế nên bị người Tô gia giết, từ đó phu thê bọn họ bằng mặt không bằng lòng.

Mặc dù nói bọn họ trước kia cũng như thế nhưng cũng còn nể mặt nhau, nhưng bây giờ có thể gọi thẳng tên nhau, cũng chỉ bảo trì mặt mũi phu thê trước mặt người ngoài.

Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì Độc Cô Diêm cho rằng nếu như Tiêu Xước không bá đạo như vậy, hắn có thể giữ Hoàng gia bên người, như vậy con của hắn sẽ không bị người Tô gia giết chết, tất cả nguyên nhân đều là vì nữ nhân này quá mức bá đạo tạo thành.

Tính cách của Tiêu Xước vô cùng cường thế, Độc Cô Diêm ngươi oán hận thì oán hận, ta cũng không cần đi nịnh nọt ngươi, dù sao hiện tại chính mình không sao cả, mà Độc Cô Diêm ngươi không thể rời bỏ ta.

Hiện tại hắn nghe Tiêu Xước nói một câu như thế, Độc Cô Diêm cũng có chút bất mãn, cho rằng Tiêu Xước quản quá rộng.

Nhưng hắn biết rõ tâm cơ tính toán và cái nhìn đại cục của Tiêu Xước lại hơn xa hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn quá nhiều, nhưng vấn đề hắn mới là gia chủ Độc Cô thị, là phu quân Tiêu Xước ngươi, lúc nào đến phiên ngươi tới quản ta?

Tiêu Xước dùng bàn tay trắng như ngọc vân ve cánh hoa:

- Ngươi cho rằng biến cố của Tô gia đơn giản như vậy sao?

- Những đệ tử chi thứ đã bị ức hiếp nhiều năm như vậy, lần trước thiên thời địa lợi nhân hoà đều đều ở bên bọn họ mới dám ép vua thoái vị, kết quả cuối cùng bị một câu của lão tổ Tô gia khuyên lui.

- Khi đó bọn họ không triệt để vạch mặt với dòng chính Tô gia, hiện tại là ai cho bọn họ dũng khí và can đảm đứng ra khiêu khích lão tổ Tô gia, thậm chí còn làm ra dáng vẻ thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, ngươi không cảm thấy có điểm kỳ quái hay sao?

Độc Cô Diêm cau mày nói:

- Ngươi nói có người đứng sau trợ giúp, là ai?

Tiêu Xước lười biếng nói:

- Triều đình vừa mới diệt Thanh Thành kiếm phái, bọn họ không tiện nhúng tay vào chuyện Tô gia, hiện tại chung quanh thành Thịnh Kinh lại có thế lực và động cơ nhúng tay vào sự vụ Tô gia, trừ Tô Tín còn ai vào đây?

- Ngươi cũng đừng quên, hắn xuất thân từ huyết mạch chi thứ Tô gia, lại có thù hận lớn với dòng chính Tô gia, Tô Tín châm ngòi là chuyện rất bình thường, thậm chí hắn cũng có thể tự mình tham dự vào trong đó.

- Đây là một vũng nước đục, Tô Tín tính toán tất cả, Độc Cô thị muốn nhúng tay cướp khối thịt trong miệng Tô Tín không phải chuyện đơn giản, cho nên ta khuyên ngươi đừng phí thời gian, thu tay lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.