Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 28: Các bên phản ứng



Chuyện dạy nội công cho chúng thuộc hạ, Tô Tín có muốn giấu cũng không giấu được.

Người biết đầu tiên hiển nhiên là Lý Cương - người vẫn đang ở trong Khoái Hoạt Lâm.

Sau khi Lý Cương nghe được tin này, phản ứng đầu tiên đó là ngưỡng mộ, nhưng liền sau đó là căm phẫn.

Tuy hắn không phải là người say mê võ học như Lý Hoại, những hắn cũng thuộc hàng người giang hồ cấp bậc thấp kém, sao lại không khát khao chuyện bản thân cũng có thể học nội công chứ?

Nhưng giờ thuộc hạ của Tô Tín ai ai cũng đều học được nội công, chỉ có mình Lý Cương hắn là không được, chuyện này không khiến hắn căm phẫn sao cho được?

Có điều hắn cũng biết tình thế lúng túng hiện giờ khi làm thuộc hạ dưới trướng Tô Tín, đừng nói Tô Tín không những sẽ không dạy hắn nội công, mà e là chuyện giữ hắn lại Khoái Hoạt Lâm hiện giờ cũng chỉ là vì nể mặt Hổ tam gia mà thôi.

Giờ các mối quan hệ của Lý Cương trong Khoái Hoạt Lâm đều rất tồi tệ.

Trước kia dựa vào thân phận là người của Hổ tam gia, thuộc hạ Tô Tín có ai là không cung kính với hắn?

Nhưng kể từ sau lần hắn công khai đứng ra phản đối chuyện Tô Tín đi thích sát Đới Xung, thì tất cả những bang chúng này đều bắt đầu tỏ vẻ khinh khi lạnh nhạt với hắn.

Lý Cương cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chuyện này, hắn không ngốc bởi đây là địa bàn của Tô Tín, một khi chọc giận Tô Tín, e là Tô Tín sẽ không màng tất cả mà giết hắn luôn.

Đối với người như Tô Tín, Lý Cương thực sự có chút nhìn không thấu.

Mỗi chuyện Tô Tín làm tuy nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng đằng sau lại đều có ý đồ khác.

Con người này nóng giận bất thường, lòng dạ thâm sâu, Lý Cương không dám đảm bảo rằng sau khi mình chọc giận hắn vẫn có thể ung dung rời khỏi Khoái Hoạt Lâm được.

Nhưng Lý Cương lại vô cùng khát khao có được nội công, suy nghĩ một hồi thế là Lý Cương liền quyết định đi tìm gặp Lý Hoại.

Tuy giờ Lý Hoại được Tô Tín trọng dụng, nhưng nói thế nào thì hắn ta vẫn là người của Hổ tam gia, vì còn mối quan hệ này tồn tại nên Lý Cương cảm thấy hắn có thể thử xem.

Bây giờ mỗi sáng, tất cả bang chúng đều tu luyện nội công và tôi rèn cơ thể ở sân tập võ.

Còn lúc này Lý Hoại cũng ở trong phòng mình tu luyện, đợi đến chiều hắn mới tới sân tập võ để chỉ dạy cho bang chúng kỹ năng chém giết.

Vì vậy Lý Cương vừa sáng đã lặng lẽ đi đến trước cửa phòng Lý Hoại, gõ nhẹ cửa hai tiếng.

- Vào đi.

Lý Cương đẩy cửa đi vào, Lý Hoại thì nhíu mày lại hỏi:

- Ngươi đến đây làm gì?

- Hì hì, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau bao năm nay rồi, có cần phải xa lạ như vậy không?

Khuôn mặt Lý Cương niềm nở, không hề quan tâm đến giọng điệu cứng rắn của Lý Hoại.

- Có chuyện thì nói, đừng lãng phí thời gian.

Lý Hoại lạnh lùng nói.

Nghe Lý Hoại nói như vậy, Lý Cương thu lại nụ cười giả tạo, nói vào chuyện chính:

- Được rồi, ta cũng không nói vòng vo với ngươi nữa, cho ta xem nội công mà Tô Tín dạy cho ngươi đi.

- Không thể được! Vì Tô lão đại không dạy cho ngươi, nên ta cũng không thể dạy cho ngươi được, nếu ngươi muốn học có thể trực tiếp đến tìm Tô lão đại.

Lý Hoại chẳng hề có chút do dự nào mà quả quyết từ chối ngay.

Lý Cương không ngờ Lý Hoại lại trả lời kiên quyết như vậy, hắn lạnh lùng nói:

- Lý Hoại! Ngươi phải biết rằng lão đại của ngươi không phải là Tô Tín mà là Hổ tam gia! Ta cần công pháp này cũng không phải vì bản thân muốn học mà là chuẩn bị mang nó giao cho Hổ tam gia thôi!

- Vậy thì bắt đầu từ bây giờ ông ta không phải nữa.

Lý Hoại liếc mắt lạnh lùng đáp.

- Ngươi…

Lý Cương chỉ vào Lý Hoại thấp giọng nói:

- Tô Tín làm ầm ỹ lên như vậy, ngươi hà tất theo hắn đi vào con đường sai trái? Nghe nói ở cuộc họp tại tổng đường, Tô Tín đã đắc tội với đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ đấy, đắc tội với vị này, ngươi cho rằng sau này Tô Tín có thể sống được tốt sao?

- Ta chỉ biết, đi theo Tô Tín ta có được rất nhiều, còn mấy năm nay theo Hổ tam gia ta có được gì chứ? Bao năm nay ta vì ông ta giết hơn trăm mạng người, nhưng số tiền thưởng ta có được cộng lại chưa đến một trăm lượng!

Lý Hoại lạnh lùng nói.

Lý Cương bỗng nghẹn lời, điểm này hắn ta không tài nào phản đối được, Hổ tam gia đúng là có chút keo kiệt với thuộc hạ.

Cũng không biết có phải vì lý do tuổi già không con cháu nên Hổ tam gia đặc biệt yêu thích tiền tài đến kỳ lạ không, nhưng ông ấy rất hà khắc với thuộc hạ của mình.

Lý Hoại vốn là tay chân số một của Hổ tam gia, nhưng mỗi lần kết thúc trận chiến, tiền thưởng hắn nhận được lại chẳng có lần nào trên mười lượng cả.

Giờ Tô Tín phát những mười lượng tiền lương tháng cho chúng thuộc hạ mình, chuyện này trong con mắt Lý Cương đồng nghĩa với việc tán gia bại sản.

- Chẳng phải ngươi không thích tiền sao?

- Ta không thích tiền, nhưng ta cũng cần ăn cơm!

Nhìn thấy Lý Hoại kiên quyết muốn đi theo Tô Tín, Lý Cương chỉ còn cách lạnh lùng quay người rời đi.

Có điều hắn không trở về phòng mình mà đi thẳng về hướng Hổ tam gia ở Thuận Ý phường.

Dù sao hắn cũng không lấy được nội công, vậy thì sớm mang tin tức này báo cho Hổ tam gia, chí ít cũng có được chút công lao.

Là thuộc hạ tâm phúc của Hổ tam gia, nên khi Lý Cương đến trạch viện của ông ta không cần phải chờ người đi thông báo mà được vào thẳng bên trong tìm Hổ tam gia.

Trong đại sảnh, Lý Cương chắp tay chào Hổ tam gia nói:

- Tam gia, mấy ngày nay Tô Tín đem nội công ra truyền lại cho bang chúng thuộc hạ hắn, bồi dưỡng thế lực một cách không kiêng dè gì, đúng là trong lòng hắn đang có ý đồ mà!

Hổ tam gia xua tay nói:

- Đừng ngạc nhiên như thế, những chuyện này ta đều biết cả rồi.

- Sao? Người biết hết rồi?

Lý Cương bỗng sững lại.

Hổ tam gia trầm mặc nói:

- Tiểu tử đó có động tĩnh lớn như vậy, ta cũng chẳng phải mắt mờ tai điếc gì, sao lại không biết được chứ.

Lý Cương liền cúi đầu xuống, xem ra ở chỗ Tô Tín, ngoài hắn ra có thể còn có người khác của Hổ tam gia trà trộn vào đó.

- Phải rồi tam gia, Lý Hoại hắn đi theo Tô Tín giờ đã có chút thân cận.

Lý Cương vốn không nói rõ ra Lý Hoại đã hoàn toàn đi theo Tô Tín, bởi như vậy ý tứ gây chia rẽ sẽ quá rõ ràng, chỉ cần hắn nói một câu như vậy, Hổ tam gia cũng sẽ biết được ý hắn là gì.

Quả nhiên sắc mặt Hổ tam gia chùng xuống, sau đó cười lạnh:

- Lý Hoại bất mãn với ta cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, có điều ta không ngờ đứa nghĩa tử này của ta lại có bản lĩnh lớn như vậy, đến Lý Hoại mà hắn cũng thu phục được.

- Tam gia, vậy chúng ta nên làm gì? Nhìn Tô Tín kiêu căng ngạo mạn như vậy sao?

Lý Cương hỏi.

Hổ tam gia vỗ tay, Lý sư gia từ đằng sau bước ra.

- Đưa cái này đến cho bang chủ, đồng thời nói rõ chuyện Tô Tín truyền thụ nội công cho bang chúng, không cần thêm mắm thêm muối.

Hổ tam gia lấy ra một xấp giấy đóng thành tập mỏng đưa cho Lý sư gia.

Lý Cương bỗng trợn tròn mắt:

- Đây là tâm pháp nội công mà Tô Tín truyền thụ xuống sao?

Hổ Tam Gia gật đầu nói:

- Một quyển nội công cấp thấp mà thôi, không có gì ghê gớm cả, mang nó đến cho bang chủ để ông ấy định đoạt đi.

- Vậy còn thuộc hạ thì sao đây tam gia?

Lý Cương hỏi.

- Đương nhiên ngươi vẫn phải trở về Khoái Hoạt Lâm để theo dõi Tô Tín.

Lý Cương nhăn nhó nói:

- Nhưng mà tam gia, thuộc hạ giờ đã hoàn toàn đắc tội với Tô Tín, nếu còn ở đó thuộc hạ lo rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Yên tâm, có ta ở đây, Tô Tín hắn không dám làm gì với ngươi đâu.

Hổ tam gia bảo đảm.

Lý Cương không còn cách nào nên cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, quay về lại Khoái Hoạt Lâm.

Có điều khi hắn rời khỏi trạch viện của Hổ tam gia lại bỗng cảm thấy lãnh đạm.

Hắn vốn nghĩ rằng mình là tâm phúc trong mắt Hổ tam gia, nhưng xem ra hoàn toàn chẳng phải như vậy.

Hổ tam gia có tai mắt khác trong Khoái Hoạt Lâm mà hắn cũng không biết.

Mà chuyện đi đưa tâm pháp và chuyển lời, Hổ tam gia cũng đặc biệt gọi Lý sư gia không biết võ công đi đưa chứ không phải hắn, vì ống ấy sợ hắn xem trộm tâm pháp trên đường đi.

Chuyện này khiến Lý Cương căm phẫn, thứ này đã có hơn hai trăm bang chúng của Khoái Hoạt Lâm học được, sớm đã truyền khắp các nơi, thế mà Hổ tam gia lại không cho hắn xem, rốt cuộc ông ấy xem hắn là người thế nào chứ?

Lý Hoại thực lực mạnh Hổ tam gia không yên tâm, người có chút ý đồ ông ấy cũng không yên tâm, e là chỉ còn những kẻ tay trói gà không chặt như Lý sư gia thì Hổ tam gia mới tin tưởng được.

Tuy trong lòng ấm ức, nhưng Lý Cương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về Khoái Hoạt Lâm, dù sao trước kia hắn đã đắc tội lớn với Tô Tín, nên giờ chỉ còn cách đứng về phía Hổ tam gia.

Còn lúc này Sa Phi Ưng và ba vị đường chủ cũng biết được chuyện này qua lời kể của Lý sư gia, Sa Phi Ưng ném quyển tâm pháp đó trên bàn, dùng giọng khàn khàn nói:

- Ngươi thấy chuyện này thế nào?

Đường chủ chiến đường Lâm Phục Hổ cười lớn nói:

- Tiểu tử này cũng biết đùa đấy, rất có suy nghĩ.

Lời ông nói cũng như không, thực ra trong lòng ông cũng tán thành chuyện truyền thụ tâm pháp nội công cho chúng đệ tử, vì dù sao nếu làm như vậy thì thực lực chiến đường bọn họ cũng tăng lên mạnh mẽ.

Đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ lại gằn giọng nói:

- Càn quấy! Rõ ràng là làm càn! Ai cho phép hắn truyền dạy tâm pháp nội công cho bang chúng chứ? Hổ Tam Nhi đúng là già rồi, ngay đến cả thuộc hạ của mình cũng quản không nổi!

- Quy tắc bang hình như cũng không nói là không được phép truyện thụ nội công nhỉ?

Lâm Phục Hổ ở bên tranh cãi, Đổng Thành Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến ông.

Đường chủ thiện sự đường Trang Lê cầm quyển “Nội công sơ cấp Toàn Chân Giáo” lên nhìn qua nói:

- Nội công cấp nhập môn của đạo gia, là thứ mà những tiểu đạo vừa mới học võ dùng để tu luyện, chẳng đáng mấy đồng.

Sa Phi Ưng hắng giọng nói:

- Tiểu tử này đúng là làm càn, dù là tâm pháp nội công cấp thấp cũng không thể dạy bừa được? Lát nữa đi nói với Hổ Tam trông coi tiểu tử này cho tốt, đừng để hắn gây ra chuyện gì khác nữa.

Đổng Thành Vũ gật đầu, ông ta hiểu ý của Sa Phi Ưng, lần này vẫn chưa xử lý Tô Tín.

Đương nhiên lần này Tô Tín thực sự đã thắng thế bọn họ, bởi vì bọn họ có muốn cũng xử lý không được.

Quy tắc bang thực sự không quy định không được dạy võ công cho thuộc hạ, hơn nữa Tô Tín dạy là dạy võ công của bản thân cậu, cũng không cản trở ai.

Nếu vì chuyện này mà xử phạt Tô Tín, sẽ dẫn đến việc bang chúng bất mãn.

Có điều Sa Phi Ưng bọn họ cũng không quá lo lắng, như Đổng Thành Vũ đã nói, Tô Tín chỉ là làm càn mà thôi.

Nếu võ sĩ dễ bồi dưỡng, dễ điều khiển như vậy, thì Phi Ưng bang bọn họ cũng đã không nằm kế chót trong tam bang tứ hội ở Thường Ninh phủ rồi.

- Phải rồi, tiểu tử này xuất thân từ Trường Lạc phường, vậy làm sao hắn có được nội công?

Đổng Thành Vũ bỗng nhiên hỏi.

Nơi như Thường Ninh phủ, võ sĩ ít đến tội nghiệp, võ công của những người trong Phi Ưng bang đều là học được từ chỗ Sa Phi Ưng.

Mà cả Thường Ninh phủ này ngoài bảy bang phái của tam bang tứ hội ra, nơi có thể còn có được võ sĩ chỉ là những bổ đầu ở chỗ quan phủ nha môn.

Trang Lê xoa cằm:

- Có lẽ là võ công gia truyền của bọn họ, ta đã điều tra qua Tô Tín, tiểu tử này không phải là người của Thường Ninh phủ, theo lời kể của hàng xóm thì khi nhà hắn vừa được chuyển đến Thường Ninh phủ, mẹ hắn nói giọng Thẩm Dương.

Đổng Thành Vũ gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.

Đất Tam Tương Nam Man ở Thường Ninh phủ bọn họ ít có võ sĩ, nhưng ở đất Thẩm Dương thì võ công lại rất phổ biến.

Loại tâm pháp nội công sơ cấp như của Tô Tín, tùy tiện tìm một võ quán là có thể học được, nếu cả nhà Tô Tín chuyển đến từ Thẩm Dương thì chuyện này cũng rất bình thường.

Sa Phi Ưng đứng dậy nói dửng dưng:

- Được rồi, không bàn bạc nữa, sau này chú ý tiểu tử này một chút cho ta, đừng để hắn gây thêm chuyện gì nữa.

- Tiểu tử này có chút danh vọng hơn so với người trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Phi Ưng Bang, nhưng nếu hắn khó dạy bảo quá thì, Thành Vũ, ngươi xử lý hắn luôn đi.

Nghe thấy những lời nói dửng dưng này của Sa Phi Ưng, Đổng Thành Vũ bỗng run lên một chút, dường như nhìn thấy lại được đêm của mười mấy năm về trước, bang chủ cũng từng nói lời này với ông.

Lúc đó Phi Ưng bang vẫn chưa có đường chủ mà có hơn ba mươi đại đầu mục, nhưng chỉ sau một đêm, gần một nửa số đó đã rơi đầu.

Ba bọn họ có thể trở thành đường chủ vốn chẳng phải vì bọn họ có thực lực mạnh nhất, mà là vì bọn họ biết nghe lời nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.