Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 32: Tiến đánh thanh trúc bang



Trong tổng đường Phi Ưng bang, bang chủ Sa Phi Ưng và ba vị đường chủ nghe xong chuyện Ngụy Phong bị người thích sát xong đều sững sờ.

- Rốt cuộc là ai phái người đi chứ!?

Ánh mắt Sa Phi Ưng quét qua Đổng Thành Vũ và Trang Lê, rồi dừng lại ở chỗ Lâm Phục Hổ.

Trong ba người cũng chỉ còn ông ta có tính cách nóng nảy nhất, làm việc gì cũng không suy nghĩ đến đại cục.

Hơn nữa cũng chỉ có người ở chiến đường chỗ ông ta mới có đủ thực lực một mình đi đến Thanh Trúc bang thích sát Ngụy Phong.

- Oan ức quá mà bang chủ! Thực sự không phải người của ta đâu! Bọn thỏ đế Thanh Trúc bang tuy làm ra chuyện quá đáng, nhưng ta vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, sao có thể sai người đi báo thù vào lúc này chứ?

Lâm Phục Hổ mang vẻ mặt oan ức nói.

Sa Phi Ưng nhìn hắn một cái, không gặng hỏi nữa.

Lâm Phục Hổ là người lỗ mãng, không phải hạng có thể giấu được chuyện, hắn nói không phải người hắn sai khiến, thì có lẽ là không phải thật.

Trang Lê nói:

- Bang chủ, giờ truy xét việc do ai sai người đi cũng không ích gì, dù sao giờ Thanh Trúc bang cũng mất hết mặt mũi rồi, đến bang chủ còn suýt chút nữa bị chết trong tay thích khách, lần này dù thế nào thì cũng phải đánh một trận rồi.

Sa Phi Ưng gật đầu:

- Không sai, đúng là phải đánh một trận, nhưng nếu đã đánh thì chúng ta không thể chịu thua được, thông báo xuống bên dưới, toàn thể mọi người trong Phi Ưng bang chuẩn bị chiến đấu toàn diện, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công! Lần này chúng ta không thể thua được!

- Vâng, bang chủ!

Ba người gật đầu, quay người rời khỏi tổng đường.

Sau khi Đổng Thành Vũ trở về hình đường, liền gọi một bang chúng vào hỏi:

- Hai ngày trước ta bảo các ngươi theo sát Tô Tín, vậy hai ngày nay hắn có động tĩnh gì không?

Tên bang chúng đó đáp:

- Tô Tín làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, ngoài việc đi tuần tra Khoái Hoạt Lâm vào sáng và tối, thời gian còn lại hắn đều ở nhà.

- Ngươi chắc chắn hôm nay hắn không rời khỏi Khoái Hoạt Lâm chứ?

- Chắc chắn không có, chúng tiểu nhân nghe theo lời căn dặn của đường chủ người, đã sắp xếp tai mắt ở lối ra của Khoái Hoạt Lâm, chỉ cần Tô Tín đi ra sẽ có người bẩm báo ngay.

Đổng Thành Vũ xua tay, bảo tên bang chúng đó lui ra, hắn sờ cằm hoài nghi nói:

- Chẳng lẽ không phải hắn làm thật?

Lúc này trong đường viện Khoái Hoạt Lâm, Tô Tín đã cởi bỏ y phục và mặt nạ ra mang đi đốt.

Xưa nay Tô Tín làm chuyện gì cũng thận trọng, thân phận này đã dùng qua một lần nên tốt nhất vẫn cứ hủy bỏ đi.

Hoàng Bính Thành gõ cửa đi vào, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Lão đại, trong bang đã phát ra thông báo, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiến đánh Thanh Trúc bang!

- Kế hoạch thành công, không uổng phí công sức của ta, chiến lợi phẩm tính thế nào?

- Vẫn là quy tắc cũ, ai đánh được địa bàn nào sẽ sở hữu địa bàn đó, mỗi tháng nộp lên tiền thuế là được.

Tô Tín gật đầu, quy tắc Phi Ưng bang cũng có điểm tốt, chiến công rõ ràng thì sẽ không có ai giành giật được.

Địa bàn là do ta đánh chiếm có được, nên nơi này là của ta, có điều tiền mà địa bàn kiếm được mỗi tháng, dù nhiều hay ít cũng phải giao nộp lên hai phần.

Thu nhập tiểu đầu mục có được sẽ giao nộp lên cho đại đầu mục hai phần, sau đó đại đầu mục sẽ giao nộp lên hai phần trong tổng thu nhập cho bang.

Tháng đầu tiên Tô Tín kiếm được mười tám vạn lượng từ Khoái Hoạt Lâm, cậu đã giao nộp cho Hổ tam gia gần một nửa, nhưng đó chỉ là vì muốn bịt miệng ông ta lại, thực ra thường thì không cần phải nộp nhiều như vậy.

- Đi thông báo cho Lý Hoại chuẩn bị hành động, tập hợp tất cả thuộc hạ lại, đêm nay chúng ta sẽ ra tay.

Tuy giờ hành động có thể chiếm được thời cơ, nhưng đáng tiếc là quy tắc không cho phép.

Ở đây là Thường Ninh phủ, thế nên dù các bang phái lớn gây chuyện hung dữ ra sao thì cũng vẫn là địa bàn của triều đình.

Vì vậy xưa nay Thường Ninh phủ đều có một quy tắc ngầm, các cuộc bang chiến quy mô lớn phải đợi đến lúc trời tối mới được tiến hành, đến lúc đó các của tiệm lớn đều đóng cửa hết cả, ai muốn đánh thế nào thì đánh.

Nếu có người dám không tuân thủ quy tắc, vậy thì sẽ đến lượt bổ khoái nha môn dạy cho kẻ đó cách làm người.

Vào lúc chạng vạng, khi sắc trời đã dần chuyển tối, hơn hai trăm bang chúng thuộc hạ của Tô Tín đã tập hợp đầy đủ ở đường viện, tay cầm binh đao, đợi mệnh lệnh của Tô Tín.

Bọn họ đều đã biết tối nay cần đi đâu nên sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng, dù sao đa số người ở đây đều là lần đầu tham gia bang chiến.

Tô Tín tay cầm trọng kiếm, đứng trước mặt mọi người nói to rõ:

- Lúc trước ta đã từng nói qua với các ngươi rằng muốn giành được sự giàu có, vậy thì cần phải chiến đấu! Chém giết! Giờ cơ hội đã đến, chỉ còn xem các ngươi có nắm lấy được hay không mà thôi! Đêm nay tấn công Vĩnh Lạc phường, cứ giết được một mạng sẽ được thưởng mười lượng!

Tiền bạc động lòng người, Tô Tín không nói nhiều, chỉ dùng lời hứa nhưng đã khiến cho bang chúng đỏ mắt.

Với vật giá của Thường Ninh phủ, một lượng bạc nếu tiêu tiết kiệm cũng có thể sống được một tháng, giờ mỗi bang chúng đều có mười lượng tiền lương mỗi tháng, tuy có thể khiến bọn họ sống thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn chưa thể đầy đủ!

Một mạng người mười lượng bạc, nếu đêm nay có thể giết được mười người, bọn họ sẽ có thể mua nhà lấy vợ ngay!

Khi Khoái Hoạt Lâm còn đang đèn đuốc sáng trưng thì Vĩnh Lạc phường phía đối diện đã tối đen một mảng, tất cả các cửa tiệm đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, chỉ còn để lại chiếc đèn lồng trước cửa.

Ánh đèn tối mờ chiếu xuống con đường, sương đêm mù mịt nhìn rất quỷ dị, trường đao trong tay bang chúng của Thanh Trúc bang đang canh gác ở lối vào con đường dài cũng sáng lên sắc nhọn.

Thường Ninh phủ có bốn mươi chín phường và Thanh Trúc bang chiếm ba phường trong số đó.

Ngoài Trường Lạc phường nằm sát Vĩnh Lạc phường còn có Thuận Ý phường đã thuộc về Hổ tam gia.

Vì vậy bang chúng của Vĩnh Lạc phường cũng chia làm hai nhóm người, một nhóm canh gác ở phía đầu Thuận Ý phường, còn một nhóm gác ở lối vào Khoái Hoạt Lâm.

Cả Vĩnh Lạc phường có đến hơn một nghìn năm trăm bang chúng Thanh Trúc bang, nhưng chỉ có một phần ba số này canh gác ở Khoái Hoạt Lâm, toàn bộ đều là người của vị Trần lão đại dưới trướng Ngụy Phong.

Có thể nói Trần lão đại này cũng là một đóa hoa lạ, lúc xảy ra bang chiến vẫn còn tỏ vẻ thông minh.

Hắn biết thuộc hạ Hổ tam gia cũng có đến gần cả nghìn người, không dễ gây chuyện, nhưng Trường Lạc phường có con đường dài Khoái Hoạt Lâm lại chỉ có một tiểu đầu mục với gần hai trăm người trấn thủ.

Có chút ít người như vậy hắn còn không thắng nổi sao? Vì vậy hắn liền xin bang chủ cho hắn đến chỗ này.

Mà Ngụy Phong cũng không ngốc, hắn cũng sợ Mã Thanh Nguyên và Trần Hồng biến người của hắn thành kẻ chết thay nên liền đồng ý với Trần lão đại.

- Lấy lại tinh thần hết cho ta! Diệt bọn thỏ đế Phi Ưng bang, sáng ngày mai thưởng mỗi người một trăm quan tiền!

Trần Đáo cầm đao, đứng giữa đám đông hét lớn, cũng cổ vũ được chút sĩ khí.

Phía con đường đối diện, Tô Tín dẫn người từ từ đi qua, địch bên đó đông hơn gấp bội cậu, cậu chỉ vung kiếm lên hét lớn một tiếng:

- Giết!

Hai bang đối chiến tuy không như chiến tranh, nhưng ai ai cũng xông lên chém giết ở con đường nhỏ này, họ chỉ nghe theo câu nói: Oan gia ngõ hẹp, kẻ mạnh thắng!

Rõ ràng sĩ khí của thuộc hạ Tô Tín cao hơn nhiều so với Thanh Trúc bang, dù địch phía trước đông hơn gấp đôi phe mình nhưng không một ai lùi bước.

Lý Hoại cũng xông lên trước, nhưng lại bị Tô Tín ngăn lại:

- Khoan ra tay, trận chiến này mới là sự cọ xát thực sự của bọn họ, không thấy máu, không liều mạng, dù có học nội công và võ kỹ thì cũng là phế vật mà thôi.

Tranh giành sự sống, kinh nghiệm này còn hữu dụng hơn so với việc khổ luyện ở nhà, bởi sự thực cho thấy thực lực của Tô Tín trước và sau khi đi thích sát Đới Xung cách biệt rất lớn.

Trên đường lúc này bang chúng hai bang đã bắt đầu đánh giáp lá cà.

Vừa giao đấu thì ưu thế người đông thế mạnh của Thanh Trúc bang thể hiện rõ.

Cứ hai ba bang chúng bên địch lại vây đánh một người của Phi Ưng bang, khi trường đao trong tay chém mạnh xuống thì lúc này khuyết điểm của việc không có kinh nghiệm chém giết tranh giành sự sống được thể hiện rõ.

Phần đông bang chúng chân tay loạng quạng, thậm chí còn quên đi mình từng được học Đả Cẩu Bổng Pháp, quên cả việc ba người cùng kết trận, trong chốc lát, phe bọn họ chết rất nhiều người!

- Lão đại, chúng ta lên thôi!

Hoàng Bính Thành ở bên sốt ruột nói.

- Đợi thêm chút nữa, nếu ải này còn không qua được, vậy ta bồi dưỡng bọn họ có tác dụng gì?

Tô Tín không hề có ý ra tay.

Hoàng Bính Thành đã từng nói, những bang chúng này gặp được Tô Tín đúng là phúc từ kiếp trước bọn họ tu hành mà có được, nhưng Tô Tín lại nói, cũng có thể là tạo nghiệt.

Vậy những người sống sót chắc hẳn được xem là có phúc.

Còn nếu chết, có lẽ là họ trả nợ cho nghiệt đã tạo từ kiếp trước.

Tô Tín hao tâm tổn trí bồi dưỡng cho những thuộc hạ này, không phải vì cậu nhân từ nhường nào, mà là muốn để cho những thuộc hạ này tăng thế lực cho bản thân, cậu cần những người này trở thành con dao nhọn trong tay cậu.

Nếu bọn họ có thể tỏ rõ giá trị bản thân, vậy Tô Tín cũng sẽ không ngần ngại tốn thêm chút tiền, bỏ thêm chút tâm huyết.

Nhưng nếu bọn họ không có tiến bộ, vậy sẽ giống như Tô Tín nói vậy, cậu không nuôi thuộc hạ phế vật.

May mà những người này còn biết phấn đấu, sau phút hoảng loạn ban đầu, mọi người dần dần tìm được cảm giác, vài người bắt đầu kết trận bảo vệ mình, đồng thời cũng bắt đầu phản công.

Luận về tố chất cá nhân, hiển nhiên những bang chúng được tu luyện nội công và Đả Cẩu Bổng Pháp của Tô Tín mạnh hơn nhiều, một khi đứng vững, phe Thanh Trúc bang liền bắt đầu hoảng loạn.

Tuy phe Thanh Trúc bang có hơn năm trăm bang chúng, nhưng trong số đó chỉ có một vài người biết đánh đấm ra trò một chút.

Khi đánh thuận lợi thì dũng mãnh vô cùng, nhưng một khi gặp phải trở ngại thì thế lực lập tức giảm sút.

Trần lão đại thực nghĩ không ra, đối phương chỉ là một tiểu đầu mục của Khoái Hoạt Lâm mà thôi, làm sao bồi dưỡng ra được những thuộc hạ thậm chí được gọi là cấp tinh anh như vậy được?

Nhìn phe mình chỉ mới chết đi mười người nhưng thế dường như sắp tan tác, Trần lão đại nghiến răng, rút đao ở hông xông lên trước.

Nhìn thấy Trần lão đại ra tay, Tô Tín nói:

- Lý Hoại! Mở đường cho ta!

Hai đoạn kiếm trong tay Lý Hoại rít lên, lao thẳng vào đám đông, đoạn kiếm bay qua bay lại, chốc lại đã cắt đứt cổ họng nhiều bang chúng, những người đằng trước bị dọa cho sợ hãi lập tức tránh ra để lại một lối đi.

Tô Tín theo sát đằng sau, trọng kiếm trong tay chém thẳng về hướng Trần lão đại!

Tiếng gió rầm rít thổi đến, đao của Trần lão đại đỡ về trước, hắn bỗng cảm nhận được cỗ sức mạnh truyền đến, cả người tê lên lùi về sau ba bốn bước mới dừng lại được.

Nhìn lại thanh đao trong tay, bên trên đã bị mẻ một vết bằng ngón tay cái!

- Sức mạnh hắn sao có thể ghê gớm như vậy!

Trần lão đại thầm khổ não, không ngờ một tiểu tử nhìn có vẻ hỉ mũi chưa sạch lại có sức mạnh lớn đến như vậy!

Một kiếm đánh văng Trần lão đại xong, Tô Tín không hề dừng lại mà cầm kiếm lao lên tiếp, lần nữa chém vào Trần lão đại.

Khi Đại Tu Di Kiếm Pháp được thi triển ra, Trần lão đại bỗng cảm thấy bản thân như đang đối diện với một ngọn núi to lớn, nặng nề khó so bì, sức lớn thế mạnh!

Mỗi kiếm chém ra đều mang theo sức mạnh khôn cùng, khiến khí huyết hắn chấn động sôi trào.

Tuy hắn muốn phản kích nhưng trọng kiếm của Tô Tín múa lên hoàn toàn kín kẽ, không cho hắn bất cứ cơ hội nào, dường như đó là một cái lưới lớn, dần dần nhốt hắn vào trong vậy!

Ý nghĩa của Đại Tu Di Kiếm Pháp đó là giới tử nạp Tu Di, dùng trên khắc dưới, lấy yếu thắng mạnh, có ưu thế về mặt phòng thủ.

Nhưng thực lực Trần lão đại quá yếu, Tô Tín đoán chừng hắn chưa đả thông được đến mười huyệt vị.

Giờ lại chẳng phải là giới tử nạp Tu Di mà đã thành Tu Di nạp giới tử rồi!

Kiếm ảnh của trọng kiếm vung bốn phương tám hướng, kín không khe hở, trực tiếp khóa Trần lão đại ở bên trong!

Lúc này Trần lão đại mới nhớ lại, hình như đây chính là tiểu tử đã thích sát Đới Xung vào tháng trước!

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần lão đại đã không còn ý nghĩ muốn chiến đấu nữa, nên hắn trực tiếp ném đao về phía Tô Tín rồi quay người bỏ chạy.

Nhưng chưa đợi đến khi hắn quay hẳn người thì một tia hàn quang đã quét qua trước mắt hắn, đâm vào trong cổ họng hắn!

Thanh kiếm mảnh trong tay trái Tô Tín đã từ từ được rút ra từ cổ họng Trần lão đại, cậu nhìn vẻ không cam lòng dần tan biến trong ánh mắt hắn.

Hắn thực sự không cam lòng bởi vì đến lúc chết, hắn vẫn không biết được Tô Tín làm thế nào để đâm ra đường kiếm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.