Đêm khuya, thế lửa bốc lên tận trời, lửa chiếu sáng cả một vùng.
Sa Nguyên Đông bị thủ hạ bang chúng lay tỉnh, hắn vừa định tức giận, nhưng đã nghe thấy bang chúng hoảng sợ hô lớn:
- Thiếu bang chủ đi mau! Đường khẩu cháy rồi!
Sa Nguyên Đông lập tức bừng tỉnh, vội vàng hô lớn:
- Người đâu! Mau đi cứu hỏa cho ta.
Hắn vừa hô, vừa vội vàng lao ra ngoài mà cũng không kịp mặc y phục.
Khi hắn được bang chúng giúp chạy ra ngoài, tình cảnh trước mắt lập tức khiến hắn ngẩn ngơ.
Chỉ thấy trong bóng tối có vô số bang chúng Thanh Trúc bang được lửa chiếu sáng đang cầm vũ khí lao tới, khí thế hung tàn khiến bang chúng đang cứu hỏa chung quanh phải vội vàng quăng mũ cởi giáp, hoàn toàn không có một chút khả năng chống cự.
Bọn họ vốn bị hỏa diễm cháy bất ngờ làm hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là cứu hoả, làm sao nghĩ tới người Thanh Trúc bang lại đột nhiên xông ra chém giết như vậy? Đa số bọn họ đều không có binh khí trong tay, ngay cả quần áo cũng còn không mặc chỉnh tề.
Đầu óc Sa Nguyên Đông nổ vang, hắn cuồng vọng tự đại nhưng không phải ngu ngốc. Tình huống trước mắt kẻ đần cũng nhìn ra biển lớn như vậy không thoát khỏi liên quan tới Thanh Trúc bang!
- Hứa Thường đâu rồi? Hắn ở đâu? Bảo hắn mau dẫn người đánh lui Thanh Trúc bang!
Sa Nguyên Đông trong lúc hoảng sợ điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là tìm Hứa Thường, dù sao hắn trước kia là đại đầu mục, cũng có kinh nghiệm bang chiến.
Nhưng tiếng trả lời của bang chúng đã làm cho Sa Nguyên Đông như rơi vào hầm băng.
- Thiếu bang chủ, đại đầu mục đã sớm chạy, chúng ta cũng mau chạy đi thôi!
Sắc mặt Sa Nguyên Đông đen như đáy nồi, hắn lập tức chửi ầm lên:
- Cái quân Hứa Thường lão vương bát đản! Xảy ra chuyện lại bỏ chạy đầu tiên, chờ ta trở về nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Mắng xong Sa Nguyên Đông lập tức dẫn người lao ra ngoài, còn lại bang chúng tầm thường sống chết mặc bây, hắn không quản nhiều như vậy.
Sa Phi Ưng giao cho Sa Nguyên Đông những thủ hạ tuy nhân phẩm không tốt lắm nhưng thực lực lại không tồi.
Bọn họ cũng đã luyện ngạnh công nhiều năm, hơn nữa đều tu luyện nội công, rèn luyện ra một tia chân khí, xung phong liều chết chỉ trả giá vài cái mạng và dẫn Sa Nguyên Đông an toàn lao ra khỏi vòng vây của đám Thanh Trúc bang.
Vĩnh Lạc phường tiếp tục chiến đấu, động tĩnh lớn như thế Tô Tín bên này không cần nghe người báo cáo cũng có thể nhìn thấy.
Tô Tín mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, hắn nhìn thấy Hoàng Bỉnh Thành vội vã chạy tới, hưng phấn nói:
- Lão đại, quả nhiên Sa Nguyên Đông chơi ra lửa rồi.
- Đừng có gấp, từ từ nói, xảy ra hoả hoạn lại không phải chúng ta, chúng ta có thời gian.
Hoàng Bỉnh Thành cười hắc hắc, hắn nói rõ tình hình với Tô Tín.
Hai người hắn mua chuộc trong Vĩnh Lạc phường truyền tin tức không tồi, vậy mà có thể từ trong miệng tiểu nhị thủ hạ của Phương lão bản nghe được kế hoạch từ đầu tới cuối, bên kia vừa xảy ra chuyện thì bọn họ đã trốn ra, cũng nói rõ sự việc từ đầu tới cuối với Hoàng Bỉnh Thành.
Sau khi nghe xong Tô Tín cũng ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới đám thương nhân kia chơi lớn như vậy, lại vẽ cái bánh khiến cho Thanh Trúc bang nhảy vào.
Vốn theo như Tô Tín tưởng tượng, tên gia hỏa này có khả năng nhất chính là liên hợp với quan phủ gây áp lực trên trăm tên đại thương nhân, tài sản trong tay vượt qua ngàn vạn, cho dù là quan phủ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mà bây giờ đám thương nhân cũng dám chộn rộn vào đấu tranh của bang phái với nhau, nếu gây chuyện không tốt còn có thể mất mạng đấy.
Nhưng bọn họ dám làm như vậy, hiển nhiên cũng là do Sa Nguyên Đông bức tới đường cùng, nếu không đám thương nhân ấy chỉ dám vụng trộm mờ ám chứ tuyệt đối không dám chơi lớn như vậy.
- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?
Hoàng Bỉnh Thành hỏi.
Tô Tín cười lạnh lùng, nói:
- Đương nhiên là đứng nhìn rồi, hiện tại không phải thời điểm chúng ta ra tay cứu hỏa đâu, chờ chuyện này kết thúc, toàn bộ Vĩnh Lạc phường mất đi thì lúc đó chúng ta mới quay lại thu thập tàn cuộc.
Thời gian một tháng qua, Sa Phi Ưng thu nạp tất cả quyền lợi trong bang phái, hắn giao một phường thị và truyền công đường cho Sa Nguyên Đông, cũng xây cho hắn một tòa lầu cao, kết quả như thế nào?
Trong một tháng đó, lầu này đã sập, thậm chí còn sập triệt để không còn lại dấu vết gì.
Sa Nguyên Đông làm còn đẹp hơn cả Tô Tín tưởng tượng, chuyện lớn như thế, các đại đầu mục không nhịn được, ba người Đổng Thành Vũ đương nhiên cũng không nhịn được.
Lần trước bọn họ bởi vì uy thế trước đó của Sa Phi Ưng, thêm vào đó Tô Tín không xuất đầu lộ diện và buông tha quyền lợi trong tay, lần này cho dù Tô Tín không xuất đầu, bọn họ cũng sẽ không nhịn được đứng ra giành lại quyền lợi trong tay.
Thời gian một tháng Sa Nguyên Đông đã ném mất Vĩnh Lạc phường, tương lai Phi Ưng bang nếu thật sự giao cho Sa Nguyên Đông thì liệu sẽ có kết cục gì chứ?
Sa Phi Ưng cho rằng Phi Ưng bang là của hắn, nhưng đại đầu mục và đường chủ có thể cho rằng như vậy sao?
Phi Ưng bang là bọn họ ngày xưa dùng máu dựng lên, là chỗ sống yên phận của bọn họ ngày sau, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Sa Nguyên Đông tiếp tục cầm quyền.
Sa Phi Ưng vốn còn có cảm giác mông lung nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Vĩnh Lạc phường và giáp giới Khoái Hoạt Lâm của Trường Nhạc phường, lần này Thanh Trúc bang xuất động toàn bộ, trực tiếp phá hủy đường khẩu Vĩnh Lạc và giết không ít bang chúng Phi Ưng bang. Cũng không biết có phải đám gia hỏa này giết đến đỏ mắt hay không, một gã đại đầu mục vậy mà mang theo mấy trăm người chạy tới Khoái Hoạt Lâm.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức sai Lý Phôi đi trông coi, còn mình lại đi thông báo cho Tô Tín.
- Dám đến Khoái Hoạt Lâm làm loạn, gia hỏa này không thể còn sống mà rời đi.
Nét mặt Tô Tín không vui, tên gia hỏa này cho rằng mình là tên phế vật Sa Nguyên Đông kia hay sao?
- Đi, ta muốn xem đại đầu mục Thanh Trúc có lực lượng gì mà dám tới khiêu khích ta.
Tô Tín lập tức mặc vài món quần áo lên người và rời đi, tại giao giới Khoái Hoạt Lâm cùng Vĩnh Lạc phường, Lý Phôi kéo theo hơn một trăm người đang giằng co với người Thanh Trúc bang.
Đối phương nhân số nhiều hơn Tô Tín bảy tám lần nhưng thủ hạ của Tô Tín không có một chút sợ hãi nào.
Tu luyện nội công và vũ kỹ thời gian dài như vậy, bọ họ đang muốn thử công phu của bản thân, chỉ chút người này cũng làm bọn họ sợ ư?
Nhưng bởi Lý Phôi ngăn cản cho nên bọn họ mới không động thủ mà thôi.
Nhìn thấy Tô Tín đến, những bang chúng này lập tức kêu một tiếng lão đại, cung kính nhường đường cho Tô Tín.
Tô Tín không nhận ra đại đầu mục kia của Thanh Trúc bang, hơn nữa với thực lực của hắn hiện tại thì đại đầu mục kia cũng không có tư cách để Tô Tín phải nhận ra.
Khi nhìn thấy Tô Tín đi ra, tên đại đầu mục kia đang gào rống hống hách muốn chiếm Khoái Hoạt Lâm liền lập tức tịt ngòi, mấy trăm tên thủ hạ của hắn cũng không dám nói một câu.
- Cút!
Vẻ mặt Tô Tín vô cùng bình tĩnh, hắn chỉ nói ra một chữ.
Loại thái độ coi rẻ này làm đại đầu mục Thanh Trúc bang vô cùng tức giận, mặt hắn đỏ phừng phừng chỉ tay vào Tô Tín, đang định nói thì Tô Tín gằn giọng:
- Nếu ngươi còn dám nói nhảm một câu, ta sẽ giết ngươi luôn.
Tên đại đầu mục Thanh Trúc bang cuối cùng không dám mở miệng, hắn cũng bất chấp mất mặt, mặt mày xám xịt dẫn đám thủ hạ lục tục rời đi.
Hoàng Bỉnh Thành kinh ngạc nói:
- Gia hỏa này tới để tìm mắng sao? Bệnh tâm thần à.
Tô Tín lắc đầu:
- Chỉ sợ không phải hắn muốn tới, mà là có người ở phía sau phái hắn tới tìm hiểu hư thật. Lần này ta tặng Vĩnh Lạc phường cho hắn nhưng sớm muộn gì Vĩnh Lạc phường cũng sẽ bị ta thu hồi.
Nhìn thái độ của đại đầu mục Thanh Trúc thì Tô Tín đã biết rõ sau lưng chắc chắn có người sai sử, người nọ không cần phải nói cũng biết, tất nhiên chính là hai phó bang chủ Thanh Trúc bang.
Người này có thể lên làm đại đầu mục Thanh Trúc bang đương nhiên không phải người ngu, hắn biết rõ mình còn kém hơn Tô Tín bao nhiêu, nhưng hôm nay hắn lại không biết sống chết tới khiêu khích Tô Tín, thì chỉ có thể là hoặc hắn điên, hoặc có người ép hắn.
Trước kia Trần Hoành biết Tô Tín bị tước đoạt quyền lợi sung quân đến Khoái Hoạt Lâm dưỡng lão, nhưng hắn vẫn sợ Tô Tín đột nhiên ra tay cho nên liền sai tên đại đầu mục dẫn người tới đây để dò xét.
Nhưng đáng tiếc hắn đã tính sai, cho dù Tô Tín muốn ra tay cũng không phải hôm nay, thậm chí hắn còn ước gì hôm nay Thanh Trúc bang làm loạn hung ác hơn nữa kia đấy.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tín liền dẫn theo Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đi tới tổng đường.
Tuy Sa Phi Ưng không thông tri cho mọi người đến tổng đường để nghị sự nhưng xảy ra chuyện lớn như thế còn cần bang chủ đi thông tri sao? Đoán chừng đám người Đổng Thành Vũ đã sớm ngồi không yên.
Chờ Tô Tín đến tổng đường, ba người Đổng Thành Vũ liền tiến đến nghênh đón.
Trang Lê đi trước, thấp giọng hỏi:
- Tô đường chủ, ngươi biết chuyện hôm qua chứ?
Tô Tín cười nói:
- Nếu không biết thì hôm nay ta tới đây làm gì?
Trang Lê liếc hắn một cái nói:
- Tô đường chủ, nếu vậy ta cũng không thừa nước đục thả câu, kế tiếp ngươi muốn làm sao bây giờ?
- Vấn đề này không phải các ngươi hỏi ta, mà là ta hỏi các ngươi.
Tô Tín nhìn ba người Trang Lê, ba người này còn thiếu kiên nhẫn hơn cả hắn nghĩ đấy.
- Trang đường chủ, ta không nói đùa, các ngươi hiện tại có lẽ hiểu tình cảnh của mình rồi chứ? Giao tương lai của mình cho kẻ khác hay tự nắm giữ trong tay mình, các ngươi lựa chọn đi.
- Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, rốt cuộc Phi Ưng bang là của Sa gia Phi Ưng bang hay là Phi Ưng bang của mọi người?
Nét mặt Trang Lê kinh hãi nhìn Tô Tín, lời này nói ra quá dã tâm, hơn nữa còn nói trước mặt ba người bọn họ, gan của hắn lớn cỡ nào vậy?
Đổng Thành Vũ lúc này không nhịn được, phẫn nộ quát:
- Tô Tín ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta chia tách Phi Ưng bang?
Tô Tín cười nhạo nói:
- Đổng đường chủ, đừng chụp mũ linh tinh như thế. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nghĩ mình còn là đường chủ sao? Ngươi bây giờ chỉ có cái tên mà thôi, đừng xem mình là người quá quan trọng.
- Ngươi...
Đổng Thành Vũ vừa tức giận vừa sợ hãi, chỉ tay vào Tô Tín mà không nói được lời nào.
Vốn tính tình Đổng Thành Vũ tâm cơ thâm trầm, nhưng đáng tiếc chỉ cần đụng tới Tô Tín thì chỉ cần hai ba câu là có thể khiến hắn nổi trận lôi đình.
Bỏ qua ba người, Tô Tín quay người đi vào đường khẩu, nhưng còn nói lại một câu:
- Ba vị, ta không quan tâm lập trường của các ngươi là cái gì, cũng không cần phải quan tâm. Dù sao hôm nay ta đến để lấy lại đồ của ta, về phần các ngươi, ha ha, tùy ý đi.