Huống chi cho dù Độc Cô thị thu lưu những tông môn võ lâm Bắc Nguyên đạo, trừ thu được thanh danh ra cũng không có chỗ tốt gì cả.
Địa bàn Độc Cô thị chỉ lớn như vậy, trên địa bàn Độc Cô thị địa bàn cũng có hơn mười thế lực võ lâm giao hảo với Độc Cô thị.
Bởi như vậy, nếu như Độc Cô thị thu lưu những người này nhất định sẽ phát sinh xung đột với một ít thế lực võ lâm địa phương, đây chính là một chuyện rất phiền toái.
Huống chi cho dù Độc Cô thị muốn chiếm đoạt bọn họ cũng vô dụng, nơi này chính là Bắc Nguyên đạo, dưới chân thiên tử, người Bắc Nguyên Độc Cô thị đã đủ nhiều, hiện tại ngươi lại chiếm đoạt nhiều người như vậy muốn làm gì?
Niên Bang có trên trăm vạn bang chúng, nhưng bởi vì trời cao hoàng đế xa, hơn nữa đại bộ phận đều là võ giả cấp thấp thậm chí là người bình thường, thậm chí triều đình đều lười quản.
Nhưng hiện tại huyết mạch Bắc Nguyên Độc Cô thị cộng thêm môn khách, hạ nhân gì đó có hơn vạn người, người như vậy đủ nhiều, nhiều hơn nữa, chỉ sợ ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo sẽ tự mình tìm đến nói chuyện với lão tổ của bọn họ.
Cho nên sau khi nói xong, Độc Cô Nguyên trực tiếp xoay người rời đi, chỉ lưu lại một đám người há hốc mồm.
Trong mắt La Thông và Diêu Bân lộ ra vẻ tuyệt vọng, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra Độc Cô thị thực lực mạnh nhất Bắc Nguyên đạo lại thỏa hiệp với tay sai triều đình Tô Tín đôi tay đầy máu tươi, cũng bởi vì đối phương cam đoan không động tới lợi ích của Độc Cô thị!
Đám đệ tử Tạo Hóa Đạo Môn bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin
Hai người Độc Cô Nguyên và Tô Tín nói mấy câu liền quyết định sinh tử của trên trăm thế lực phân nửa Bắc Nguyên đạo.
Cũng bởi vì Tô Tín hứa hẹn không đi động lợi ích Độc Cô thị, cho nên Độc Cô thị liền bỏ mặc những thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo, thái độ lạnh lùng làm lòng người lạnh giá.
Phong Lâm Tử thản nhiên nói với Nhạc Dương:
- Sư đệ, nhìn thấy chưa? Đây chính là giang hồ các ngươi muốn gặp, giang hồ chỉ có lợi ích.
- Thế gian này không phải không có anh hùng, nhưng lại không tới phiên ngươi sính anh hùng, Tạo Hóa Đạo Môn ta có thể truyền thừa lâu như vậy dựa vào cái gì? Không phải thực lực cường đại, mà là bớt lo chuyện người khác.
- Từ trước nay tông môn võ lâm trên giang hồ ưa thích xen vào việc của người khác đều không có kết cục tốt..
Hiển nhiên vài tên đệ tử Tạo Hóa Đạo Môn không thừa nhận nổi tình huống như vậy.
Bọn họ trước khi xuống núi lịch lãm rèn luyện đã muốn cầm trường kiếm hát vang, giác mộng hành hiệp trượng nghĩa, kết quả lại bị sự thật giáo huấn một trận.
Trên giang hồ chỉ có lợi ích, trước mặt lợi ích, cho dù tiền bối một khắc trước còn đang nói lời hiên ngang lẫm liệt, một khắc cũng sẽ lập tức trở mặt.
Sau khi giáo dục ba tên đệ tử xong, Phong Lâm Tử chắp tay nói với Tô Tín:
- Tô huynh ngày khác gặp lại.
Tô Tín gật gật đầu, Phong Lâm Tử trực tiếp mang người rời đi.
Thiết Thạch lại hỏi Tô Tín:
- Đại nhân, xử lý hai người này như thế nào?
La Thông cùng Diêu Bân nghe được Thiết Thạch nói tới chính mình, trong ánh mắt tuyệt vọng của hai người sáng lên.
Bọn họ vì báo ân có thể hi sinh tánh mạng mình không sai, nhưng vấn đề là hiện tại Từ Thần đã chết, bọn họ báo ân cho ai?
Trước kia bọn họ nghĩ sẽ dốc sức liều mạng với Tô Tín, nhưng bọn họ lại bi ai phát hiện, khi Tô Tín chính thức đứng trước mặt bọn họ, bọn họ lại không có dũng khí dốc sức liểu mạng.
Cho nên bây giờ nghe Thiết Thạch hỏi kết quả xử lý bọn họ, hai người bọn họ lập tức khẩn trương, dù sao có thể còn sống, không có người nào nguyện ý chết.
Tô Tín quay đầu nhìn hai người, hắn dựng thẳng một ngón cái với hai người, nói:
- Hai vị lúc trước vì ân huệ với Từ gia đã dám hung hãn không sợ chết đối nghịch với bổn quan, là hảo hán tử.
Tuy được địch nhân khen nhưng La Thông và Diêu Bân nhưng không biết vì sao trong nội tâm sinh ra đắc ý.
Đồng thời trong nội tâm bọn họ cũng thở ra một hơi, Tô Tín nói như vậy, xem ra không định giết bọn họ.
Ai biết Tô Tín lại nói:
- Nhưng mọi người phải trả giá thật nhiều trước quyết định của mình, các ngươi đối nghịch với ta nhưng kết quả không bị trừng phạt, người khác nhìn Tô Tín ta thế nào? Có phải sẽ có thêm nhiều người nhảy ra đối địch với ta hay không?
Tô Tín lại làm ra biểu lộ lực bất tòng tâm với hai người La Thông và Diêu Bân, nói:
- Cho nên, vẫn phải ủy khuất hai vị đi chết đi.
Vừa dứt lời, một đám bộ đầu Lục Phiến Môn Thần Cung Cảnh liền xông lên, thậm chí không cho hai người cơ hội nói chuyện.
Sau khi xử lý xong chuyện Từ gia, Tô Tín cũng làm phần đông thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo biết rõ mình tàn nhẫn quả quyết thế nào.
Đương nhiên bọn họ không biết chuyện Độc Cô thị, người ngoài ở đây đã chết, Phong Lâm Tử sẽ không lắm miệng, nếu không chính là đắc tội Lục Phiến Môn cộng thêm Độc Cô thị.
Cho nên Độc Cô thị trong mắt thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo chỉ lạnh lùng mà thôi, cũng không có duỗi tay viện thủ thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo khác.
Thật sự có một ít thế lực đi vào địa bàn Độc Cô thị tị nạn nhưng lại bị đuổi đi.
Ra tay đương nhiên không phải người Độc Cô thị, mà là thế lực võ lâm trong địa bàn Độc Cô thị.
Những thế lực võ lâm này trên danh nghĩa là tồn tại độc lập, nhưng kỳ thật căn bản là phụ thuộc vào Độc Cô thị.
Khu trục thế lực võ lâm bên ngoài, nếu như Độc Cô thị tự mình động thủ sẽ quá bất cận nhân tình, có tổn hại thanh danh Độc Cô thị.
Nhưng do thế lực phụ thuộc Độc Cô thị làm thì không có vấn đề gì, dù sao đối với bọn họ mà nói ôm chặt đùi của Độc Cô thị là trọng yếu nhất, thanh danh gì đó chỉ là mây khói.