Tự dưng chạy đến một đầu lợn rừng sau đó bị chính bản thân giết chết, Lăng Tu tự nhiên sẽ không phung phí của trời, cạo sạch bộ lông thật dày, sau đó cắt thịt heo rừng thành từng cục rồi đặt ở trên lửa nướng chín.
Đang trong quá trình xử lý, Lăng Tu phát hiện trên người lợn rừng có một dấu vết bị súng săn đả thương, giờ mới hiểu được, sao con lợn rừng này lại lao tới công kích hắn, là bởi vì trước đây bị người săn giết, cho nên hận nhân loại thấu xương, thấy người sống thì sẽ không chút lưu tình nào mà triển khai công kích.
Lăng Tu cũng không có vì vậy mà hối hận, hổ thẹn, lợn rừng báo thù là không có sai, mà hắn tự vệ phản kích, phản giết chết cũng không có sai, cá lớn nuốt cá bé mà thôi, mọi người, đều phải làm tốt việc chuẩn bị một ngày kia sẽ bị cường giả làm thịt.
Bất quá, hồi tưởng lại tình cảnh chiến đấu cùng con lợn rừng vừa rồi, Lăng Tu liền có loại cảm giác nói không ra lời, cổ thân thể này hiện tại bắt đầu hiển hiện ra vấn đề rồi, khi con lợn rừng cắn bị thương cánh tay hắn bị chọc giận triệt để, hắn đột nhiên tràn đầy khát vọng đối với huyết nhục, hắn thậm chí con sinh ra xung động muốn ăn thịt sống.
Chẳng lẽ mình đang biến thành Tang Thi sao?
Lăng Tu thực sự rất lo lắng chuyện hắn suy đoán sẽ thành sự thật.
"Này, Lăng lạnh lùng, ngươi ở đây ngây ngốc làm cái gì thế?"
Đường Tiểu Mạt đột nhiên đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, tay trái nâng má, mắt tò mò đánh giá hắn.
Lăng Tu đã tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhưng không để ý tới nàng, hắn thấy, lời của Đường Tiểu Mạt mười câu thì có một câu là nói nhảm.
Bị không để ý tới, Đường Tiểu Mạt cũng không để ý, bằng không Lăng Tu cũng sẽ không bị nàng gọi là Lăng lạnh lùng, nàng nhìn cánh tay phải Lăng Tu một chút, sau đó ngẩng đầu nói: "Lăng lạnh lùng, kỹ thuật ta băng bó vết thương có tốt không?"
Khá tốt?!
Vừa nói đến Lăng Tu liền giận không chỗ phát tiết, Đường Tiểu Mạt cầm bông vải dính nước khử trùng, một lần lại một chà lau vết thương, sau đó lấy thêm nước khử trùng dội hai ba lần vào nữa, bây giờ hắn vẫn còn cảm giác vết thương đang đau rát, tựa như bị một đàn kiến cắn rất thống khổ khó nhịn. Hắn dám nói, Đường Tiểu Mạt là cố ý, tuyệt đối là báo thù riêng.
Hung hăng trợn mắt nhìn nàng: "Thời điểm này không còn sớm, nhanh nghỉ ngơi, còn có, vị trí của ngươi ở bên kia."
"Nga, tốt, ngủ ngon!"
Đường Tiểu Mạt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy đi đến hướng vị trí mình, khi nghe thấy Lăng Tu bởi vì vết thương đau đớn mà hít hà một hơi, nàng nhịn không được mà lén cười, nghĩ thầm: Lăng lạnh lùng, ngươi cũng nếm được tư vị bị nước khử trùng rửa vết thương sao?, ha ha...
...
Đêm dần khuya, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng thấp, hoàn hảo là có lửa trại, ở bên cạnh đống lửa nghỉ ngơi lại rất ấm áp. Lăng Tu dựa lưng vào sườn dốc híp mắt ngủ, lại bị Đường Tiểu Mạt nói mớ cho đánh thức.
"Ba... Mụ... Các ngươi đừng ly hôn có được hay không, ta bảo đảm không chọc giận ngươi tức giận nữa, các ngươi đừng ly hôn, đừng rời đi ta..."
Trong lúc ngủ mơ Đường Tiểu Mạt nói rất nhiều, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Lăng Tu ngẩn người, lập tức thở dài một tiếng, xem ra Đường Tiểu Mạt ở lại Thành Hải Dương cũng không phải như bản thân nghĩ, mà có nỗi khổ tâm, nàng đang tự oán trách chính bản thân mình.
Phụ mẫu ly hôn, Đường Tiểu Mạt bị kẹp ở giữa cũng không qua tốt, sao lại không muốn về nhà?, bởi vì vừa về tới nhà sẽ đối mặt với tình cảnh cha mẹ tranh cãi, Đường Tiểu Mạt thật đáng thương.
Ngẫm lại chính bản thân, chính bản thân vừa sinh ra cũng không biết phụ mẫu là ai, nhịn không được thở thật dài một tiếng, thầm nghĩ: Đều là người đáng thương a!
Lúc này, Đường Tiểu Mạt đột nhiên lộn một vòng, thiếu chút nữa liền lăn đến đống lửa.
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đem hòm thuốc đặt ở giữa Đường Tiểu Mạt cùng đống lửa, phòng ngừa nàng thực sự lăn đến trên đống lửa. Lại không được như ý muốn, vừa đem hòm thuốc đặt xuống vừa muốn đứng lên rời đi, ánh mắt Đường Tiểu Mạt mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Tiểu Mạt còn nháy mắt mấy cái để xác nhận nàng không phải đang nằm mơ, đợi cảm thụ được sức nóng từ đống lửa truyền tới thì, nàng trực tiếp lớn tiếng kêu sợ hãi bò dậy từ dưới đất, khom lưng nhặt lên một cây củi gỗ đang cháy, như phòng lang vậy, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng chớ làm loạn, ta... Ta còn vị thành niên, ngươi nếu dám làm ra chuyện gì xấu với ta, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh."
Trên mặt Lăng Tu xuất hiện một tia hắc khí, xuất phát từ ý tốt làm chút biện pháp phòng ngừa Đường Tiểu Mạt lăn đến đống lửa, kết quả bị Đường Tiểu Mạt hiểu lầm, tâm tình buồn bực cỡ nào ah.
"Tính ta như người nhiều chuyện đi!"
Lạnh lùng bỏ lại một câu nói, Lăng Tu liền đi trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Tính ta như người nhiều chuyện đi!
Đường Tiểu Mạt nghe được như lọt vào sương mù, khi nàng định thần thấy cái hòm thuốc để dưới đất, đem tách chỗ nàng ngủ và đống lửa ra, nàng liền hiểu, lại suy nghĩ thật tốt lập tức hoàn toàn hiểu rõ, thì ra Lăng lạnh lùng sợ nàng ngủ rồi lăn loạn, không cẩn thận lăn vào trong lửa a.
Bỏ khúc cây xuống, chạy đến trước mặt Lăng Tu xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, Lăng lạnh lùng, ta... Ta hiểu lầm ngươi!"
Lăng Tu cũng không mở mắt, chỉ nhàn nhạt ném ra một câu nói: "Trở về chỗ nghỉ ngơi của ngươi đi."
Tiếp xúc một phen, Đường Tiểu Mạt coi như đã biết tính cách Lăng Tu, biết dây dưa nữa cũng không làm được gì, cho nên liền ngoan ngoãn nghe lời Lăng Tu trở về địa phương của mình rồi nằm xuống. Thấy cái hòm thuốc, trong long có cảm giác ấm áp, vì vậy nằm nghiêng, khuôn mặt gối lên trên mu bàn tay, ngọt ngào nhìn Lăng Tu, thầm nghĩ: Trong nóng ngoài lạnh Lăng lạnh lùng, hì hì... Còn thật đáng yêu nha!
Nếu như Lăng Tu nghe được câu này, không chừng sẽ thổ huyết mất.
...
Khi tia sáng chiếu xạ đến cả vùng đất thì, Lăng Tu tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cởi băng vải xuống, chỗ đêm qua bị lợn rừng cắn đã khỏi rồi, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại. Liếc nhìn Đường Tiểu Mạt vẫn còn ngủ say, lại nhìn mắt trên mặt đất là thịt heo rừng nướng thành thịt khô, Lăng Tu đi tới quốc lộ, ở trong đống ô tô tìm được một cái ba lô nữ, còn có một cái áo khoác nam, hắn liền thay cái áo khoác này.
Cùng đầu phải không muốn nội tạng Lợn rừng, khi loại bỏ xương, còn dư lại thịt heo cũng phải bảy tám chục cân, có thể cất vừa hai cái ba lô. Cân nhắc đến thân thể Đường Tiểu Mạt, Lăng Tu cho nàng một cái ba lô chừng ba mươi cân.
Lúc này, Đường Tiểu Mạt tỉnh lại, duỗi duỗi chân, sau đó đã đi tới: "Sớm a, Lăng lạnh lùng!"
Lăng Tu cũng không nói nhảm cùng nàng, chỉ chỉ ba lô nữ cùng cái hòm thuốc, nói: "Cái ba lô này cùng rương thuốc kia, ngươi phụ trách mang."
"A?"
Đường Tiểu Mạt thoáng cái bối rối, khom lưng nhấc cái ba lô lên, hai tay phải xuất khí lực thật là lớn mới miễn cưỡng nhắc nó lên.
"Thật là nặng, ta..." Nàng lập tức liền muốn phải đưa ra kháng nghị.
Mà Lăng Tu dường như sớm có dự liệu, khi nàng đang chuẩn bị mở miệng nói thì xong đầu lại ngắt lời không lưu tình chút nào: "Đường Tiểu Mạt, chúng ta ước định điều thứ hai nội dung là cái gì?"
Đường Tiểu Mạt khô khan thì thầm: "Đối với mệnh lệnh của ngươi thì phải chấp hành vô điều kiện, không được dị nghị!"
"Tốt." Lăng Tu có chút hài lòng gật đầu.
"Thế nhưng..."
"Ân?"
Đón nhận ánh mắt Lăng Tu hỏi thăm, Đường Tiểu Mạt nhất thời yếu đi, như đấu gà trống bại trận, trong lòng chửi bới Lăng Tu: Lăng lạnh lùng chết bắm, Lăng lạnh lùng thối, cuồng ngược đãi, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, đến bây giờ còn là một xử nam thật là đáng đời mà, hừ.