Khi ý thức được bản thân sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi đây, đi ra đối mặt với cái thế giới này, Lăng Tu liền bắt đầu rèn đúc thể thân bản thân, chỉ khi bản thân có lực lượng mạnh mẽ, hắn mới có thể giải quyết mọi nguy hiểm.
Hắn cho mình một kế hoạch rèn luyện, mỗi ngày năm trăm cái chống đẩy, năm trăm cái gập người, cùng với năm trăm cái nhảy ếch, còn có một tiếng đồng hồ trung bình tấn.
Ngày đầu tiên, sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ đó, trực tiếp nằm luôn xuống đất mà ngủ, đến nửa đêm bị lạnh quá mới tỉnh lại bò lên giường.
Ngày thứ hai, hắn kéo cả người đang vô cùng đau nhức tiếp tục rèn luyện, lại một lần nữa mệt mỏi ngất đi.
Ngày thứ ba, mệt mỏi choáng váng như trước...
Thẳng đến ngày thứ sáu, cảm giác thân thể đau nhức liền biến mất, lần đầu không vì mệt mỏi mà ngất đi.
Lăng Tu thở dốc, mặc dù mệt, nhưng trên mặt hắn cũng tràn đầy vui sướng, bởi vì hắn biết mình thành công rồi, hắn phá vỡ cực hạn thân thể của chính mình.
Sáu ngày cực kỳ hà khắc, để cho hắn thống khổ, vai, phần eo đau nhức không chịu nổi, lúc đi nhà cầu là thống khổ nhất, ngồi xổm xuống thì hai chân đau đớn tựa như gãy xương vậy.
Bỏ ra thì có hồi báo, Lăng Tu có thể cảm giác rất rõ ràng thân thể của mình càng rắn chắc hơn, cũng càng có lực lượng. Rảnh rỗi thì, hắn liền loay hoay với cái đài radio, mưu đồ có thể thu được tin tức của bên ngoài, thế nhưng hắn thất vọng rồi, trong radio chỉ là tiếng "Sàn sạt sa", cũng không có bất kỳ thanh âm của người nói nào.
"Lẽ nào chính phủ thực sự đã luân hãm sao?"
Lăng Tu kinh ngạc bỏ radio xuống, nếu như nói trước đây vẫn tồn tại một sự mong chờ nào đó, suy nghĩ một ngày nào đó trong tương lai sẽ có một đám quân đội xuất hiện ở cuối ngã tư đường quét dọn sạch sẽ đám tang thi, giải cứu bọn họ những người may mắn còn sống sót, nhưng hiện tại giấc mộng này đã tan vỡ.
Bởi vì nếu vẫn tồn tại chính phủ mà nói, bọn họ nhất định đã thông qua vô tuyến mà phát ra tin tức trấn an người sống sót, hoặc là cung cấp tin tức hữu dụng, nhưng bây giờ không có gì cả, chẳng phải là chính phủ đã luân hãm rôi sao?
Giấc mộng đã tan vỡ, tâm tình Lăng Tu liền hoang mang, tuy rằng hắn trước cũng không có ôm hi vọng quá lớn, nhưng đến một khắc này, hắn vẫn có cảm giác có chút không tiếp thụ được.
Nhưng không quá một ngày, hắn liền lấy lại tinh thần, từ nhỏ đã là cô nhi hắn không có học được cái gì khác, lại học được sự kiên cường, tự lập, mỗi khi gặp phải trở ngại, hắn nghĩ tới không phải là tìm kiếm trợ giúp từ người khác, mà là dựa vào chính bản thân.
...
Thời mạt thế có uy hiếp lớn nhất chính là tang thi, chỉ có thấu hiểu được đối thủ thì mới có thể bách chiến bách thắng, Lăng Tu bắt đầu tìm hiểu tang thi. Ở trong phòng khác Lăng Tu tìm được một cái kính viễn vọng, khi rèn luyện thân thể xong, liền chạy lên mái nhà dùng kính viễn vọng quan sát tang thi.
Trải qua quan sát, Lăng Tu xác định tang thi có thị giác, thính giác cùng khứu giác, nhưng ba loại cảm quan trở nên chậm chạp và thoái hóa rất nhiều, bằng không lúc hắn trên đường trở về từ vọng gác gặp phải con tang thi kia cũng sẽ không thể không phát hiện được hắn.
Thính giác cũng thoái hóa, Lăng Tu ném điện thoại từ lầu bảy xuống, đúng là không có hấp dẫn một con tang thi nào, mà khi ném một con cái chén xuống, "Loảng xoảng" thì, tang thi lập tức liền náo động lên, điên cuồng hướng về phía cái chén bị bể.
Tang thi chỉ cảm thấy hứng thú đối với người sống, đối với động vật thì cũng không nghe không thấy không để ý, chó và mèo có thể thoải mái hoat động dưới mắt chúng nó, thậm chí một đám chó méo đói bụng còn phát điên trực tiếp cắn xé máu thịt của bọn nó mà chúng nó cũng không phản ứng, đương nhiên, giữa tang thi cũng tình cờ phát sinh một ít ma sát, Lăng Tu từng chính mắt thấy được một con tang Thi phát cuồng đánh nổ đầu một con tang thi khác.
Mà đám chó và mèo, chúng nó gặm huyết nhục tang thi thì cũng không phát sinh biến dị, Lăng Tu rất buồn bực, lẽ nào chúng nó có kháng tính đối với Virut X? Nhưng lúc trước ở hành lang con chó kia lại bị như vậy?
Tỉ mỉ nhớ lại tình cảnh lúc con chó kia thay đổi thành Tang Thi, Lăng Tu cuối cùng phát hiện một chi tiết, con kia con chó bị hắn dùng cây thương bằng gỗ đâm thủng bụng mà chết, mà cây thương bằng gỗ của hắn lúc trước đã giải quyết tang thi lão Trương, dính óc tang thi, có mang theo Virut X, nói cách khác động vật cũng không phải là miễn dịch đối với Virut X, mà Virut X không có trực tiếp tiếp xúc cùng huyết dịch của bọn họ, một khi tiếp xúc trực tiếp cùng huyết dịch, động vật cũng sẽ thay đổi thành Tang Thi.
Phía sau có hai con chó vì tranh đoạt huyết nhục tang thi mà cắn xé thành bị thương, cuối cùng thay đổi thành Tang Thi, bởi vì chúng nó ăn huyết nhục tang thi, hàm răng lại mang theo Virut X.
...
Ngày 8 tháng 2, lê hội mùa xuân.
Khí trời vẫn lạnh như trước, Lăng Tu mặc vào một cái áo lông, bên ngoài lại thêm một món áo lông mới có thể giữ ấm. Đến chạng vạng, bắt đầu mưa, tích tích lịch lịch nước mưa rơi xuống, vũ trang dày như vậy mà Lăng Tu vẫn phải run lên vì lạnh.
Đem chân giò hun khói cắt thành miếng, nấu cùng gạo thành một chén cháo nóng, đây là giao thừa đó.
Nhìn chén cháo trên bàn, Lăng Tu nhịn không được cười khổ, hắn còn nhớ rõ tình cảnh tết năm ngoái, rất náo nhiệt, cũng rất có ý nghĩa, bởi vì hắn về tới cô nhi viện đã dưỡng dục hắn, tuy rằng lão viện trưởng đã tạ thế, nhưng nơi đó vẫn là nhà của hắn, nơi đó vẫn có thân nhân của hắn.
Cùng đều là bằng hữu cô nhi cùng ăn cơm tất niên, vui chơi, xem tiết mục cuối năm, hắn cảm thấy nhanh vô cùng vui sướng và hạnh phúc, đặc biệt là với nàng...
"Không thể quay lại, đối mặt với hiện thực đi!"
Lăng Tu quơ quơ đầu, phun ra một hơi thở, sau đó bưng chén lên, uống cháo. Ở phía sau, hắn theo thói quen mở radio, đi tới trước cửa sổ, nghe thanh âm trời mưa.
Tích súc gần một tháng, đây là một cơn mưa xối xả, gió to vù vù rung động, nước mưa rơi xuống, cả tòa thành đều rung chuyển. Bên ngoài một mảnh đen nhánh, Lăng Tu ở trước cửa sổ ngoại trừ thấy nước mưa vỗ vào ở cửa sổ, hắn hoàn toàn thấy không rõ cái gì khác.
"Ầm ầm..."
Một tiếng vang thật lớn, sấm chớp rền vang, bầu trời phảng phất bị xé ra một đạo khe nứt, quang mang tia chớp, chiếu sáng tòa thành này, xa xa cao lầu, ô tô, đèn đường... Đều trở nên rõ ràng ở trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại từ từ ẩn vào trong bóng tối.
Khi mượn điện mang thấy rõ được tất cả, Lăng Tu giật mình, hết thảy tang thi đều đang đứng ở trong mưa, chúng nó ngẩng đầu há to mồm, thân thể chập chờn, trong cổ họng còn phát sinh thanh âm khàn khàn, còn có bọn họ hai tay, đều hướng về phía trước giơ lên hư bắt, thấy được Lăng Tu trận trận kinh hãi, đây quả thực là thi đàn loạn vũ a.
"Tất tất... Thầm thì..."
Đúng lúc này, một đạo chói tai điện từ thanh âm đột nhiên vang lên, Lăng Tu tâm thần kịch liệt run lên, chợt quay đầu nhìn về phía máy thu thanh trên bàn.