Tối Cường Song Tu Tà Ác

Chương 4: Phá phách thiếu gia (2)



Long Mặc chấn động với thực lực của Lâm Ngụy Lam, hắn thấy tình hình không như dự tính, Lâm Ngụy Lam tiềm lực quá khủng bố nếu tạo phiền phức lúc này không tốt cho lắm.

“Ha ha, ta chỉ thử thực lực của ái khanh ra sao, không hổ là Đại Tướng Quân trẻ tuổi nhất Đế Quốc, 20 tuổi thì đã là Kiếm Thánh hậu kỳ...không sai, không sai. Xem ra đất nước này sau này còn phải nhờ khanh chống lưng.”

Long Mặc thu hồi khí thế vội vàng cười làm lành, trong lòng lại hận muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Ngụy Lam, đường đường một Đế Quân một nước lại mất mặc trước bao nhiêu người, cơn giận này hắn đè nén quá mức rồi.

Lâm Ngụy Lam xua đi mồ hôi trên chán ra vẻ hơi mệt mỏi. “ Hoàng Thượng quá khen thần không thể nào là đối thủ của người được.”

Hai người còn rất nhiều cố kỵ, nếu có thể điều tạo cho nhau bậc thang xuống đài không quá mất mặc.

Hai người làm như chuyện gì cũng không có, Long Mặc đến chiếc ghế cai nhất, xoa hoa nhất cùng quý phái nhất ngồi xuống, hành động này làm Lâm gia người càng thêm chán ghét.

Lâm Ngụy Lam không để ý tiến lại bên cạnh Thiên Linh gật đầu.

Thiên Linh bí mật nói. “ Tướng công, không phải ngài đã đạt đến Địa Giai Kiếm Thánh rồi, tại sao lúc nãy còn giữ sức.”

Lâm Ngụy Lam lắc đầu. “Phải biết, đầu thuyền đón sóng, ta không muốn vì một số chuyện không đáng để ý mà ghi nên đề phòng của gia tộc khác. Lâm gia tuy mạnh không sao, nhưng quá mạnh sẽ bị bài xích, ai cũng hợp tác lại chống đối Lâm Gia thì dù có mạnh đến đâu, Lâm Gia cũng phải chịu tổn thất không nhỏ.”

Thiên Linh gật đầu.

........

Đã đến giờ, Lâm Ngụy Lam bước lên bục chính trong tay ôm một đứa nhóc.

“Đây là con của ta, hôm nay ta mở tiệc rượu là muốn cho mọi người biết, ta...Lâm Ngụy Lam có một đứa con...hắn tên là Lâm Thiên.”

“Chúc mừng tướng quân.”

“Chúc mừng tướng quân”



Quan khách vỗ tay chúc mừng. Lâm Ngụy Lam tư thế bá khí, mặt tươi cười rạng rỡ như thiên thần, làm chao đảo mọi người bất kể nữ nhân hay nam tử.

...........................

7 năm sau dlsRsW7U.

Một đứa bé khoản 7,8 tuổi, vô cùng đáng yêu đi trên đường phía sau là hai cô gái bằng tuổi cũng, đáng yêu không kém.

“Lâm Thiên tiểu đệ đệ, ngươi đi đâu đây thật là mệt a...”

Cô bé mặc áo đỏ, đứng bên trái kéo lấy áo hắn, vỗ chân than hở.

Lâm Thiên nhìn cô nhóc, phiền phức mở miệng. “ Ai bảo hai ngươi theo ta, ta chỉ đi đùa một chúc thôi có cần phải nép sát ta tối ngày thế không.”

Lâm Ninh vô cùng ủy khuất mếu môi. Lâm Thiên nhìn liền biết nàng sắp khóc, lắc đầu, hắn bó tay với cô gái nhỏ này rồi. “Thôi thôi, đừng khóc...ta không cố ý, chỉ là tâm tình không được tốt nên nói chuyện khó nghe thôi, xin lỗi ngươi.”

Lâm Ninh nghe hắn dỗ dành nhanh chóng lau nước mắt, vẻ mặt cười tươi như hoa ôm cánh tay hắn lắc qua lắc lại ngại ngùng. “Không có gì ưm, ta thích ngươi ngầu thế mà, a hi hi.”

Bên cạnh cô gái mặc áo xanh da trời, buột tóc thắt bính vô cùng anh khí, sau lưng có mang theo một tiểu kiếm nhỏ, tuổi của nàng lớn nhất, khoảng độ 10 tuổi. Nhìn tiểu Lâm Thiên bị Lâm Ninh bám theo như đĩa, mở miệng châm chọc.

“Tiểu Thiên quả là anh hùng xuất thiếu niên, mới mấy tuổi đầu mà một đống tiểu nữ nhi thích ngươi, có lúc ta nghi ngờ ngươi là mấy tên quái thúc thúc đó.”

Lâm Ninh nghe nàng nói, tiểu nữ oa ngoan ngược như nàng lặp tức chỉ vào người Phù Tĩnh.

“Ô, Phù Tĩnh tỷ tỷ đây cứ nói như là mình không đấy, không biết ai cả ngay đi theo cạnh hắn lúc nào cũng vác theo thanh kiếm hù dọa đám tỷ muội a...”

“Có tin ta chém ngươi không...” Phù Tĩnh mặt đỏ bừng, liền xách tiểu kiếm lên hâm dọa.

Lâm Thiên từ trước nhìn hai nàng trò chuyện như không có hắn, đầu đổ mồ hôi. “Nữ nhân bây giờ a...phát triển quá sớm.”

Nói song hắn chạy một mạch đến đấu giá đài.

Nghịch Thiên Công Hội là đấu gia công hội lớn nhất đại lục, nơi đâu trong Từ Thiên Đại Lục điều có các chi nhánh của Công Hội này, có nhiều người nói bối cảnh của nó có khi còn hơn cả mấy cái Đế Quốc.

Dù không biết thực lực của nó chính xác là bao nhiêu, nhưng mà Lâm Thiên biết, dù là các lão tổ trong Lâm Gia xuất quan cũng phải nể mặt Công Hội này mấy phần.

Hắn vừa chạy đến vừa tính vào đấu gia một ít thứ, lại nhìn thấy nhiều người bu lại một khu vược cách đó không xa, mang tín thiếu kỳ hắn đi lại xem.

Một cô gái nhỏ nhắn 6,7 tuổi phấn điêu ngọc trác, dù mặt trên người bộ áo rách rưới nhưng cũng không che dấu đi vẻ đẹp non nớt của nàng, nàng lớn lên tuyệt đối là một mỹ nhân cực phẩm.

Lúc này đây phía trước ngực nàng treo một cái bảng bán thân giá 30 Kim tệ.

Lâm Thiên cũng hơi bất ngờ, cái giá 30 Kim đối với hắn thì không phải tài sản to lớn gì tùy tiện tiêu sài hàng tháng của hắn cũng hơn vạn Kim. Mà cái giá 30 Kim quá lớn, nhiêu đã đủ một gia đình dân thường sống 1 năm không lo nghĩ.

Hắn thấy cô bé cũng khá xinh xắn, cũng không ngại mở hầu bao giúp cô bé, bênh cạnh hắn không thiếu mấy cô gái nhỏ tuổi đáng yêu như thế này, lâu dần thành ra hắn có chút đặc thù cảm tình cùng mấy cô bé trẻ tuổi thế này.

“Ô kìa, cô bé này xinh đẹp đó, bắt nó lại về làm nha hoàn cho ta.”

Lâm Thiên nhướng mày, một thiếu niên cùng hai tên nô bọc đi đến chắn trước đường hắn.

Cô bé chống trả không cho hai tên nô bộc kéo đi.

“Bạt”

Một tát qua đi.

Hai tên nô bọc nằm xuống, ôm mặt in dấu tay.

Bọn người bên cạnh xem trò vui cũng bất ngờ, không ngờ ra tay lại là một đứa nhỏ, nhìn ra đứa nhỏ này cũng là một tiểu Đấu sư hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.

“Móe...dám ra tay phá hư chuyện của ta còn dám đánh nô bộc của ta nữa, móe ngươi không muốn sống ở Kinh Thành này nữa rồi.”

Tên quý tộc hốc hách hò hét, tựa như muốn nói cả cái Kinh Thành này là của hắn không bằng.

Lâm Thiên lắc đầu, hắn rất ít khi xuất hiện trong mấy tiệc rượu nên nhiều tên quý tộc, thiếu chủ không biết hắn. Tên này chắc cũng không phải hậu trường lớn, nếu không không thể nào không biết hắn.

Ngước đầu lên nhìn, quang 30 Kim từ trữ vật nhẫn xuống trước mặt cô bé, cô bé còn đứng hình chưa kịp phản ứng, Lâm Thiên vuốt tóc nàng, ý bảo nhặt lấy.

Nhìn xuống đất 30 Kim cô bé chọp lấy, hai hàng nước mắt lạ kỳ chảy ra, nàng chạy đi.

Lâm Thiên không đòi hỏi gì, nhìn cô bé khuất bóng. Nhìn qua tên Quý tộc cặn bã, đá chuẩn ngay vào hai chân hắn.

Một tiến hét vang dội như heo bị cắt tiết.

Lâm Thiên đi thẳng về cửa đấu gia hội, không quan tâm đến tên Quý tộc.

“A...Lâm Thiên ngươi chạy nhanh thế.” Phù Tĩnh cùng Lâm Ninh thở hổn hển, đuổi theo một mạch tới đây, mệt không tả nổi.

“À ta nhìn các ngươi chơi vui không muốn phá hủy tâm tình nên không nói.” Hắn lấy đại cái cớ cho qua, thật lòng thì hắn bị mấy cô nhóc này bám đuôi riết chán mà chốn thôi.

“A...xú tiểu Thiên, vui cái giề muốn trốn ta à, có tin là ta cắt sạch áo ngươi không.” Phù Tĩnh bị Lâm Ninh triêu đùa hiển lộ ngay ra cái tính Ngự Tỷ bá đạo ngay.

Lâm Thiên mồ hôi, né người qua một bên, không dám đùa nữa. Phù Tĩnh thực lực cao hơn hắn nhiều nếu đánh nhau hắn không thắng nàng chỉ làm bao cát thôi.

“Tĩnh tỷ quá tàn bạo a, tiểu Thiên Thiên lại đây ta ôm, đừng chơi đùa với người không có nữ tính kia.” Lâm Ninh thấy hắn bị Phù Tĩnh ăn hiếp lặp tức chạy ra che chở cho hắn.

Lâm Thiên nhân lúc hỗn loạn lách người vào đám đông tiến vào đấu giá phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.