Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1357: Thời đại chư thiên vũ trụ (1)



Tần Quân giơ cao Hồng Mông Đế Kiếm, một cỗ khí tức tuyên cổ phảng phất như đến từ Hỗn Độn trút xuống, để chúng sinh hãi hùng khiếp vía, đều nín thở ngưng thần.

Đại địa run rẩy kịch liệt, núi non liên miên càng không ngừng run lắc.

Chém xuống một kiếm, tiếng long ngâm nương theo mà ra, rung động hoàn vũ.

Cực Đạo Viêm Hỏa hóa thành kiếm khí, đáp xuống.

Tựa như một sóng lửa đến từ cửu thiên, mang theo diệt thế oai phóng tới Mệnh thành.

Ánh lửa chiếu sáng dãy núi mênh mông, trăm vạn sinh linh nhìn mà há to mồm.

Oanh một tiếng!

Kiếm khí bị trận pháp cấm chế của Mệnh thành ngăn trở, chỉ thấy một màn sáng vô hình như ẩn như hiện, chống đỡ kiếm khí dài đến ngàn trượng, khiến cho Mệnh thành không có lọt vào phá hư.

Nhưng Hồng Mông Đế Kiếm là Hỗn Độn Chí Bảo, kiếm khí chưa tiêu tán, kết cục vẫn như cũ là định số.

Ầm ầm...

Mệnh thành bắt đầu lay động kịch liệt.

Toàn bộ sinh linh đều nuốt nước miếng, kiếm khí của Hồng Mông Đế Kiếm cho bọn hắn một loại cảm giác sợ hãi khó mà hình dung, dù là Nguyên Sơ cũng chảy mồ hôi trán.

- Sư tôn lại mạnh lên.

Trong lòng Nguyên Sơ cảm thán nói, cho tới nay Tần Quân đều là dùng phân thân dạy bảo bọn hắn, mình tu luyện chưa bao giờ thư giãn qua, cái này cũng là sư huynh đệ bọn hắn bội phục Tần Quân nhất.

Đổi lại bọn họ là đương thời mạnh nhất, sao sẽ chăm chỉ tu luyện như thế.

- Rống...

Lúc này, Lang Ma thạch tượng ở trong Mệnh thành bỗng nhiên sống lại, ngửa ngày gào thét, âm thanh tràn đầy bạo lệ, phảng phất như muốn xé nát thế gian.

Lang Ma thả người nhảy lên, va nát kiếm khí, lao về phía Tần Quân, cuồng phong dọa đến Bách Lý Thủ Ước ở sau lưng Tần Quân vội vàng ôm đầu.

Hi Linh thì biểu lộ bình tĩnh, có Tần Quân ở đây, nàng không sợ hãi.

Đối mặt Lang Ma khí thế hung hung, ngón trỏ của Tần Quân chỉ ra, một đạo liệt diễm bắn ra, tựa như quang pháo, trong nháy mắt đánh nát Lang Ma, ngay cả mặt đất cũng bị oanh ra một cái hang lớn, bụi đất dâng lên, vỡ ra, vô số vết nứt hình thành hẻm núi, sâu không thấy đáy.

Trăm vạn sinh linh đều bay lên, rải ở trên không trung, nghẹn họng nhìn một màn trước mắt.

Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ!

Thần thông chí cường của Tần Quân, rất ít thi triển.

Hắn thu liễm đại bộ phận lực lượng, nhưng chỉ một chút, cũng đủ để đánh nát Lang Ma.

Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, căn cứ Ký Ức Truyền Thừa của Tần Quân, Thần thông này đoán chừng có quan hệ tới Hồng Mông trước cả Hỗn Độn, như Vô Cực Hồng Mông bào, Hồng Mông Đế Kiếm.

Phàm là đồ vật dính tới hai chữ Hồng Mông, đều không tầm thường.

Lại thêm hai chữ phá mệnh, Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ được Tần Quân giao phó kỳ vọng rất lớn.

Sau đó hắn lần nữa điểm về phía Mệnh thành.

Cột sáng hỏa sắc bắn ra, điểm phá màn sáng cấm chế của Mệnh thành.

Trong chốc lát, Mệnh thành không còn lắc lư.

Thiên Địa lần nữa yên lặng lại, gió êm sóng lặng.

Mệnh thành vẫn nguy nga đứng vững, chỉ là so với lúc trước ít đi một phần khủng bố, thần thức lần nữa quét tới, càng không có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

- Giải quyết?

Bách Lý Thủ Ước thận trọng hỏi, thành trì thần bí để Ma Tổ đau đầu trăm năm cứ như vậy bị Tần Quân hàng phục?

Giờ khắc này, Tần Quân ở trong lòng hắn càng cao lớn hơn.

Xem ra Ma Cảnh Thương kém xa Tần Quân.

Tần Quân chăm chú nhìn Mệnh thành nói:

- Không, các ngươi lui ra xa đi!

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn cảm giác nguy cơ ngược lại tăng cường.

Mệnh thành này không đơn giản!

Hàn phong thổi qua, các sinh linh cũng cảm giác được không thích hợp, không có người nào dám há mồm thở dốc.

Rất nhanh, Mệnh thành bắt đầu rung động, tất cả kiến trúc trong thành liên tiếp mở ra, âm thanh hội tụ vào một chỗ, để người tê cả da đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.