- Chỉ cần linh hồn của ký chủ lạc ấn vào trong cơ thể Vận Mệnh, hệ thống lại trợ giúp ký chủ cường hóa, sau đó Vận Mệnh bị ký chủ khống chế, chỉ cần một ý niệm của ký chủ, liền có thể để Vận Mệnh phân thân tan tành mây khói, từ đó trọng thương Vận Mệnh.
Hệ thống cấp tốc trả lời, nghe mà Tần Quân cảm thấy rất ngờ vực.
- Nó chỉ là Vận Mệnh phân thân, trẫm có thể thông qua nó điều khiển toàn bộ Vận Mệnh?
Đây chính là nhiệm vụ chí cao!
Vậy mà hoàn thành qua loa như thế.
Khụ khụ!
Cũng không tính qua loa, tốt xấu gì hắn cũng chiến đấu hơn mấy trăm ngàn năm.
- Có thể, bây giờ Vận Mệnh cực kỳ yếu ớt, huống hồ ngày sau ký chủ sẽ còn mạnh lên, cuối cùng sẽ có một ngày, ký chủ hoàn toàn chưởng khống được Vận Mệnh!
Hệ thống cấp tốc trả lời, để Tần Quân tỉ mỉ nghĩ lại, cũng có lý.
Vận Mệnh sẽ mạnh lên, hắn cũng sẽ như vậy!
Nghĩ xong, hắn bắt đầu đánh Linh Hồn Ấn Ký vào trong Vận Mệnh Chi Luân, đối với Thánh Nhân cảnh hậu kỳ như hắn mà nói, thi triển Linh Hồn Ấn Ký như một bữa ăn sáng.
Cái gọi là Linh Hồn Ấn Ký, là linh hồn lực của mình rơi vào trên linh hồn đối phương, như thanh đao treo ở trên cổ địch nhân.
Vận Mệnh cảm nhận được Linh Hồn lực của Tần Quân dò tới, lập tức hoảng sợ kêu lên.
- Ngươi muốn làm gì! Ngươi không thể làm như vậy!
Đáng tiếc, mặc cho nó gào thét như thế nào, cũng không có cách nào ngăn cản Tần Quân.
Đại khái qua một nén nhang thời gian, Vận Mệnh phân thân bị Tần Quân đánh xuống Linh Hồn Ấn Ký, ở dưới hệ thống trợ giúp, Tần Quân như chưởng khống Vạn Kiếp ngự trùng, nắm sinh tử tồn vong của Vận Mệnh phân thân ở trong tay.
Đến tận đây, Vận Mệnh bị Tần Quân nô dịch.
Hắn rất chờ mong, cũng không biết hắn trở lại thời điểm ban đầu, Vận Mệnh phải chăng còn bị hắn khống chế.
Nghĩ xong, hắn chậm rãi quay người, bay về phía chư thiên Đại thế giới.
Hơn mấy trăm ngàn năm đại chiến, khiến cho Tần Quân ở sau chiến có chút tâm thần mỏi mệt, cho dù nắm Vận Mệnh trong tay, hắn cũng hơi mệt.
Chuẩn Đề cùng Khổng Tử lơ lửng ở trong tinh không, hai Thánh nói chuyện phiếm, từ Hỗn Độn sơ khai, nói tới các lộ Bán Thánh, ai sẽ thành Thánh?
Trải qua thời gian dài như vậy, quan hệ của bọn hắn đã hữu hảo.
Tuy Phật Nho hai giáo có chút xích mích, nhưng ở một số phương diện quan điểm nhất trí, hai người thường thường luận đạo, ai cũng nói không phục ai, nhưng lại có thể làm cho đối phương có thu hoạch.
- Như thế xem ra, sau này chính là thời đại Thánh Nhân.
Chuẩn Đề cười nói, chẳng biết tại sao, gần đây hắn luôn có thể mơ tới một số hình ảnh lạ lẫm mà quen thuộc.
Phảng phất như hắn đã từng có một bạn thân thường thường luận đạo, nhưng hắn lại không nhớ nổi đối phương đến cùng là ai.
Đúng lúc này, Tần Quân bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, dọa bọn hắn kêu to một tiếng.
- Bệ Hạ.
Chuẩn Đề run giọng nói, hắn thân là Thánh Nhân, vậy mà không có phát giác được Tần Quân tới gần, cái này khiến trong lòng của hắn bốc lên hơi lạnh.
Chẳng phải nói, nếu Tần Quân muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay, thậm chí để hắn không rõ ràng mình bị ai giết chết.
Khổng Tử vội vàng chắp tay hành lễ, đáy lòng tràn đầy chấn kinh, chẳng biết tại sao, Tần Quân cho hắn một loại cảm giác uy áp trực diện linh hồn.
Tần Quân nhẹ nhàng gật đầu, tử diễm ở giữa mi tâm không còn nhảy lên, hóa thành đồ văn, khắc ở mi tâm của hắn.
Hắn cười nói:
- Nói tình huống hiện tại của Hỗn Độn đại địa một chút đi.
Bọn hắn đều không phải phàm nhân, không cần phải ôn chuyện.
Khổng Tử bắt đầu thuật lại các sự tình sau khi Tần Quân rời đi.
Ngắn ngủi hơn mấy trăm ngàn năm, biến cố còn lớn hơn so với quá khứ trăm vạn năm, dù là Tần Quân cũng không khỏi sụt sịt.
Vẫn như cũ là Ma tộc xưng bá, nhưng so với trước kia, lực khống chế của Ma tộc hạ xuống trên diện rộng, nguyên nhân lớn nhất là Ma Cảnh Thương bế quan.
- Đi thôi, mang trẫm đi Thiên Đế Đại thế giới nhìn xem, hiện tại cái thịnh thế này đến cùng dáng dấp như thế nào.
Tần Quân cười nói, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã xem Hỗn Độn đại địa như nhà của mình.