- Không cách nào phán định, hệ thống đã trợ giúp ký chủ tăng cường chưởng khống Vận Mệnh Chi Luân, nhưng muốn khống chế Vận Mệnh Chi Luân tùy tâm sở dục xuyên việt, vẫn rất xa xôi, hệ thống không thể nào đoán trước tương lai của ký chủ.
Hệ thống trả lời, ngữ khí có chút phiền muộn
Hệ thống vô cùng cường đại đi qua vô số năm, cũng không có triệt để phân tích Vận Mệnh Chi Luân, bởi vì bản thân Vận Mệnh cao thâm khó lường.
Sau khi Tần Quân nghe, tâm tình càng thêm sa sút.
Ly biệt luôn luôn đả thương người.
Nhất là đã biết trước mà không cách nào tránh né ly biệt, là thương tâm nhất.
Mặc dù hắn mạnh nhất thời kỳ Hỗn Độn lại như thế nào?
Hi Linh bỗng nhiên tựa đầu ở trên vai hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Đây chính là nguyên nhân Bệ Hạ một mực không chịu chính diện tiếp nhận ta sao?
Tần Quân rất tốt với nàng, thậm chí có thể nói là tốt nhất.
Không chỉ người bên ngoài cho rằng bọn họ trời đất tạo nên, ngay cả nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng Tần Quân chưa bao giờ chân chính cho nàng thân phận.
Trước kia nàng âm thầm thương tâm, hiện tại rốt cuộc hiểu hết thảy.
Tâm lý hoảng sợ tương lai, nhưng cũng có một tia an ủi.
Bệ Hạ là thật để ý nàng.
- Trẫm chỉ là không muốn bọn ngươi đợi, tuế nguyệt so với ngươi tưởng tượng còn đáng sợ hơn, nó sẽ ma diệt hết thảy, thậm chí là tình cảm của ngươi.
Tần Quân nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nói.
Để Hi Linh chờ đợi, thật sự là quá tàn khốc, đây chính là nguyên nhân hắn không dám cưới Hi Linh.
Lúc đầu, hắn chỉ là nhất thời hưng khởi, không có thu Hi Linh làm đồ đệ, không nghĩ tới biến khéo thành vụng, làm trễ nải nàng cả đời.
- Ta chỉ biết tuế nguyệt sẽ để cho ta càng yêu ngươi.
Hi Linh trả lời, nàng không còn thút thít, chỉ là hai hàng thanh lệ một mực chảy dài.
Tần Quân nắm lấy bờ vai của nàng, đưa nàng đỡ dậy, chính diện bốn mắt nhìn nhau.
- Trẫm nói cho ngươi một bí mật, ngươi muốn biết không?
Tần Quân mỉm cười nói, hắn còn là lần đầu tiên nhìn Hi Linh khóc thương tâm như thế, tâm lý tràn đầy áy náy.
Hi Linh dụi dụi con mắt, hỏi:
- Bí mật gì?
- Trẫm gọi Tần Quân, đến từ Trái Đất.
Tần Quân trả lời, nói rất chân thành.
Câu nói này, hắn vẫn là lần đầu nói cho người khác.
Trước kia người khác coi hắn là Tam hoàng tử của Huyền Đương đại thế giới Càn Nguyệt vương quốc, đằng sau người khác cho rằng hắn là Cực Viêm Ma Thần Cơ Vĩnh Sinh, lại sau này, người khác chỉ biết hắn gọi Tần Thiên Đế.
Mà ở thời kỳ Hỗn Độn, chúng sinh chỉ biết hắn là Thiên Đế.
- Tần Quân? Ta nhớ kỹ, cái tên này thật dễ nghe.
Hi Linh nín khóc mỉm cười, biết được tên của Tần Quân, nàng rất hưng phấn, bởi vì đây là bí mật chỉ có nàng biết.
- Trái Đất lại là cái gì?
Trái Đất.
Ánh mắt của Tần Quân trở nên mông lung, mấy trăm triệu năm thời gian trong chớp mắt, cho dù hắn khôi phục Chủ Hồn kiếp trước, vẫn như cũ coi mình là người Địa Cầu.
Viên Tinh Cầu màu xanh kia một mực là trắc ẩn ở trong đáy lòng của hắn.
- Đó là một viên Tinh Cầu nhỏ bé, sinh linh bên trong đều không có tu luyện.
Tần Quân lâm vào trong nhớ lại.
Hắn bắt đầu nói sự tình Trái Đất cho Hi Linh, nghe mà Hi Linh cực kỳ nhập thần.
Trong cung, ánh đèn chập chờn, Tần Quân ôm Hi Linh, vừa nói vừa cười, hình ảnh duy mỹ hài hòa, như một đôi vợ chồng trẻ.
Yêu Đế cung.
Tô Đế đứng trên đỉnh núi, chung quanh tất cả đều là biển mây, phóng tầm mắt nhìn tới, có vô số đỉnh núi toát ra, mặt trời lặn hoàng hôn, tráng lệ rộng rãi.
- Đại Đạo thoái ẩn, Thiên Đạo xuất thế, trong này tất có đại kiếp.
Tô Đế nhíu mày thì thào nói, Yêu Tộc ở dưới sự hướng dẫn của hắn, đã xưng bá vũ trụ, hòa bình thật vất vả giáng lâm, lại nổi lên phong vân biến hóa, để hắn âm thầm tức giận.
Chẳng lẽ hòa bình không phải Đại Đạo muốn?
Một khi Thiên Đạo xuất hiện, chắc chắn ngự trị ở trên hắn, làm cho hắn rất khó chịu.
- Có Bản Đế ở đây, không cần Thiên?
Tô Đế trầm giọng nói, âm thanh vang vọng toàn bộ Đại thế giới, sóng âm cuồn cuộn, biển mây chấn động.