Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1558: Thả Bệ Hạ của ta ra (1)



- Đồ nhi, ngươi không sao chứ?

Bạch Đế đi tới bên cạnh Tần Quân, quan tâm hỏi, trong mắt tràn đầy vội vàng.

Tần Quân lắc đầu nói:

- Ta không sao, ngươi nhìn ta, không phải thật tốt sao?

Lúc này, khí tức khóa chặt Công Tây Độc Nha biến mất, dọa đến nàng mồ hôi lạnh lâm ly, vội vàng quỳ xuống, còn tưởng rằng làm sai sự tình gì, chọc giận Sở Điệu Thánh Tổ.

- Tất cả các ngươi vào đi!

Đúng lúc này, âm thanh của Sở Điệu Thánh Tổ lần nữa truyền đến, ngay sau đó một cỗ hấp lực khủng bố khó tả truyền đến, trực tiếp hút bọn hắn vào trong cung điện

Dù là Công Tây Độc Nha cùng Bạch Đế cũng không cách nào phản kháng, có thể thấy tu vi của bọn họ cùng Sở Điệu Thánh Tổ chênh lệch bao nhiêu

Một giây sau, Tần Quân mở mắt, phát hiện mình ở trong một cung điện rộng lớn vĩ ngạn, thạch trụ chung quanh không biết cao bao nhiêu, đứng bên cạnh là Công Tây Độc Nha cùng Bạch Đế, về phần thủ hạ của Công Tây Độc Nha thì không có tư cách tiến vào Sở Tổ Thánh phong.

Ánh mắt của Tần Quân nhìn về phía trước, phía trước là hơn vạn thềm đá, như bạch thạch, từng bước đăng thiên, ở đỉnh chóp thềm đá ngồi một bóng người, phảng phất như chưởng khống Thần minh tối cao chư thiên Vạn Giới, nhìn xuống bọn hắn.

Chính là Sở Điệu Thánh Tổ!

Ánh mắt của Tần Quân cùng hắn chạm vào nhau, trong chốc lát, phảng phất như toàn bộ trong điện chỉ còn lại có hai người bọn họ.

- A?

Sở Điệu Thánh Tổ hơi kinh ngạc, Tần Quân vậy mà có thể thản nhiên mặt đối mình, không sợ hãi chút nào

Thật tình không biết, thiên hạ này, tất cả cường giả đều bị Tần Quân coi là hậu bối, có gì phải sợ?

- Thánh Tổ! Vì sao muốn bắt ái đồ của ta?

Bạch Đế dẫn đầu đánh vỡ yên lặng, tức giận hỏi.

Nghe vậy, Sở Điệu Thánh Tổ nhíu mày, giống như có chút không vui, về phần Công Tây Độc Nha, nàng nằm sấp trên mặt đất, run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu, một Vô Cực Chí Cao Đại Đế ở trước mặt Sở Điệu Thánh Tổ, không dám thở mạnh một cái

- Bổn Tọa không có thương hại hắn.

Sở Điệu Thánh Tổ đạm mạc trả lời, hắn cùng Bạch Đế quen biết bao nhiêu năm, vì đó đầu nhập vào bao nhiêu tư nguyên?

Gia hỏa này vậy mà vì đồ nhi chống đối hắn!

- Ngươi bắt hắn là muốn làm cái gì? Giao dịch với Viêm Tuyên Đế Quân?

Bạch Đế cắn răng hỏi

Viêm Tuyên Đế Quân?

Tần Quân ngẩn người, biểu lộ trở nên cổ quái.

- Cũng không phải, Bổn Tọa chỉ là bảo vệ hắn, Bổn Tọa cùng Huyền Đương đại chiến là không thể tránh né, chẳng lẽ ngươi muốn hắn lưu ở Huyền Đương vũ trụ, gặp tai ương vô tội?

Sở Điệu Thánh Tổ trả lời, có thể nói là giọt nước không lọt.

Bạch Đế không phải người ngu, nếu thật là vì bảo hộ Tần Quân, sao không nói trước với hắn một tiếng?

Hắn mới cùng Sở Điệu Thánh Tổ nói chuyện, vừa chuẩn bị rời đi, kết quả Tần Quân liền bị Công Tây Độc Nha chộp tới, may mắn hắn đi muộn một bước, nếu không khả năng liền không gặp được Tần Quân.

Giờ khắc này, Bạch Đế có loại cảm giác bị trêu đùa.

Nhìn Bạch Đế trầm mặc, sắc mặt âm trầm không nói, Sở Điệu Thánh Tổ mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:

- Ngươi và hắn tiếp tục chờ đợi ở đây đi, trong khoảng thời gian này không được rời đi Sở gia vũ trụ.

- Ngươi muốn cầm tù hắn?

Bạch Đế cắn răng hỏi, rất có tư thế cùng Sở Điệu Thánh Tổ liều mạng.

Công Tây Độc Nha quỳ trên mặt đất hãi hùng khiếp vía, Bạch Đế đây là thế nào?

Dám khiêu chiến Sở Điệu Thánh Tổ, điên rồi sao?

- Ngươi nhất định phải cho rằng như vậy sao?

Sở Điệu Thánh Tổ nhíu mày, vẻ không vui đã hiện lên mặt.

Bạch Đế không sợ hãi chút nào, cùng đối phương tương đối, bầu không khí của đại điện trở nên ngưng trọng, tràn ngập mùi thuốc súng.

- Được rồi, không rời đi liền không rời đi, ngươi cũng đừng hối hận.

Tần Quân mở miệng cười nói, hắn xem như đã nhìn ra, Sở Điệu Thánh Tổ rất để ý Bạch Đế, chỉ cần Sở Điệu Thánh Tổ muốn giữ lại Bạch Đế, liền không thể giết hắn.

- Hối hận?

Sở Điệu Thánh Tổ nhìn về phía Tần Quân, ánh mắt phảng phất như xem thấu Tần Quân.

Tần Quân cười không nói, không nói thêm lời.

Chờ các ái tướng của trẫm đánh tới, đến lúc đó ngươi quỳ cầu trẫm cũng vô dụng!

- Chúng ta đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.