Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1751: Thông quan thành công (2)



Không biết đi qua bao lâu.

Dường như một cái chớp mắt, lại như sông cạn đá mòn.

Tần Quân cùng Cực Đế kết thúc luận đạo, nhìn về phía nhau, Cực Đế lộ ra cảm thán nói:

- Thiên Đế, ngươi đến cùng nắm trong tay bao nhiêu Đại Đạo?

Hắn ở lúc Vô Cực Hỗn Nguyên Siêu Thánh, chỉ chạm tới đuôi chân của Đại Đạo, cùng Tần Quân hoàn toàn không thể sánh bằng, cho dù Tần Quân trùng tu, cũng làm cho hắn chưa từng nghe thấy

Nữ Oa cùng Nhiễm Mẫn cũng khâm phục nhìn Tần Quân, tuy bọn hắn là Hồng Mông Đại Tự Tại, nhưng chỉ có một Đại Đạo, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ ra, Vô Cực Hỗn Nguyên Siêu Thánh làm sao chưởng khống mấy cái Đại Đạo?

Chẳng lẽ Tần Quân là con trai của Đại Đạo?

Không…

Gọi hắn là Hồng Mông chi tử cũng không đủ!

- Bí mật, hiện tại tin tưởng trẫm chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp ngươi chưa?

Tần Quân tự đắc, hắn không lo lắng Cực Đế sẽ chém giết hắn.

Đây là một loại tín nhiệm khó mà diễn tả bằng lời.

Như hắn cùng Tô Đế, ba người ở giữa không có cừu hận, chỉ có cạnh tranh, hi vọng thông qua lẫn nhau kích thích mình trưởng thành, đương nhiên sẽ không giết nhau

- Chờ ngươi, đến lúc đó tìm được Tô Đế, lại chiến một trận.

Trên mặt Cực Đế rốt cục lộ ra nụ cười.

Ly Võ Ma Tôn thấy hoảng hốt, phảng phất như trở lại thời điểm Hỗn Độn sơ khai, chúng sinh ngưỡng vọng tam đế đại chiến, khi đó Tần Quân huy hoàng vĩnh viễn khắc ở trong lòng hắn

- Tốt, trẫm nên rời đi.

Tần Quân khoát tay nói, hắn ở trong Vạn Đạo Sát Lộ chờ đợi gần chín năm, không biết Cổ Thánh Đế Đạo đi qua bao lâu, hiện tại lòng chỉ muốn về.

Cực Đế gật đầu nói:

- Vạn Đạo Sát Lộ thông quan khen thưởng là Sát Lục Bảo Châu, có muốn không?

- Đương nhiên muốn, trẫm có thể cầm bao nhiêu?

Ánh mắt của Tần Quân sáng lên, Nhậm Ngã Tiếu để hắn tới mục đích lớn nhất đúng là Sát Lục Bảo Châu, hắn không có quên.

- Muốn bao nhiêu đều được.

Cực Đế gật đầu nói, tựa hồ cũng không thèm để ý Sát Lục Bảo Châu, rất hào phóng.

Nghe vậy, ánh mắt của Tần Quân trở nên hơi tham lam, như nhìn bảo khố nhìn Cực Đế.

Thời gian đại khái qua ba canh giờ.

Bọn người Hiên Viên Vô Cực lần lượt tỉnh lại, bọn hắn ngơ ngơ ngác ngác, từ dưới đất bò dậy, nhìn chung quanh, mặt mũi tất cả đều tràn đầy mê mang, thẳng đến trông thấy thân ảnh của Tần Quân, ký ức vừa rồi mới khôi phục

- Tốt, chuẩn bị đi thôi.

Tần Quân cười nói, những đệ tử này tương lai đều vì Đại Tần thiên đình hiệu lực, hắn tự nhiên không thể nào quên.

Đệ tử Thiên Đế Thư Viện vội vàng đứng lên, tới gần đám người Tần Quân, mặt của bọn hắn đều đỏ bừng, rất không có ý tứ.

Nhất là Hiên Viên Vô Cực, cúi đầu không dám nhìn Tần Quân.

Đối với bọn hắn mà nói, Thiên Đế chính là truyền thuyết từ nhỏ nghe đến lớn, là tín ngưỡng của bọn họ, là Thuỷ Tổ, ở trước mặt Thuỷ Tổ mất mặt, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào

- Đáng giận.

Hiên Viên Vô Cực cực kỳ hối hận, đây chính là cơ duyên trước nay chưa từng có, vậy mà bị hắn bỏ lỡ, không nói Thiên Đế, Cực Đế càng mạnh hơn xa viện trưởng của bọn hắn, hắn chưa từng nghe người đề cập qua Cực Đế giảng đạo.

Khả năng này là một lần duy nhất.

Thật sự là đáng tiếc.

- Đi thôi!

Cực Đế vung tay áo nói, ngay sau đó trước mắt mọi người tối đen, hai chân cảm giác treo lơ lửng giữa trời, có loại cảm giác mất trọng lượng, may là kéo dài không lâu

Một giây sau, Tần Quân mở mắt xem xét, phát hiện mình thân ở trên một hoang đảo, đỉnh đầu là Hỗn Độn chi khí cuồn cuộn, phương xa là Hắc Ám vũ trụ.

Oanh!

Hắn còn không kịp quan sát tỉ mỉ tràng cảnh chung quanh, pháp lực trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát, như đại dương mênh mông vỡ đê, đã xảy ra là không thể ngăn cản, tu vi liên tiếp đề cao.

Những người còn lại cũng như thế, pháp lực khôi phục, bắt đầu tăng cường trình độ khác biệt, duy chỉ có Nhiễm Mẫn cùng Nữ Oa là không, lúc cực hạn giác tỉnh, pháp lực của bọn hắn đã trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.